Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8

Sáng hôm nay cũng là một sáng mà nhân gian đắc tội với ông Trời. Người ta có thể nhận ra điều đó khi trông lên những đám mây xám xịt đang phô trương sức mạnh của mình, nhưng việc có nắng hay không cũng chẳng làm cho vẻ âm u ở căn biệt thự thay đổi. Hệt chiếc đồng hồ chăm chỉ, Lộc Hàm rời giường vào lúc năm giờ đúng, không chậm một giây mà cũng chẳng quá một phút. Thu dọn chăn gối, vệ sinh cá nhân, thực hiện dưỡng da đơn giản rồi ra ngoài chạy bộ. Một ngày của cậu vẫn luôn bắt đầu như thế (tất nhiên đó là khi Jestina không đến quấy rầy).

Ngắm mình trong gương, đám tóc trắng vừa được chải gọn gàng lại bị tức giận bới tung, cậu ghét màu trắng, nó làm cậu trông như một cái xác hơn là một thằng đàn ông khoẻ mạnh. Lộc Hàm mở cửa, cố rải cơn bực mình vào mỗi bước đi. "Ầm! Ầm! Ầm!" dãy hành lang rung lên, oằn mình chịu đựng đợt sung chấn. Tiếng ồn chuyền đi như cơn sóng, vỗ vào tai người mà Lộc Hàm đã sớm quên mất, hắn tỉnh giấc.

Ánh sáng tù mù gắng chen qua tấm rèm, đậu lên làn da tiệp màu tuyết, nó trầm trồ vì người trong chăn là một tuyệt tác. Đôi mắt không đáy nhìn quanh, căn phòng thật lạ lẫm, ký ức đêm qua lần lượt điểm lại, dù không rõ ràng nhưng hắn vẫn nhớ được cụ thể. Đám chăn dày cộp bị đẩy sang bên, thân hình trần truồng đứng dậy, hẳn các quý cô sẽ gào loạn lên nếu được trông thấy hắn. Bỏ qua bộ quần áo để ngay ngắn ở tủ đầu giường, hắn cứ vậy đi thẳng ra ngoài, trang phục là thứ không cần thiết.

Hướng theo nơi phát ra tiếng ồn, hắn trông thấy mái đầu trắng phau nhấp nhô sau những thanh chắn cầu thang, thật quen mắt. Là cậu ta. Hắn âm thầm kết luận, đôi chân vô thức bước về phía Lộc Hàm, một loại bản năng. Đừng để bị đánh lừa, Lộc Hàm rất nhạy bén, vừa nghe động đã đứng lại ngay. Mũi giày đặt trên sàn lập tức giơ cao, tung ra cú đá móc. Mục tiêu là thứ cần phải ăn hành. Chỉ nghe tiếng gió rít, sau đó một loạt tiếng bước chân vang lên, hai người đã cách xa nhau năm mét.

Lộc Hàm ở dưới lầu nhìn lên, bắt gặp ngay ánh mắt hắn đang chú mục vào mình, cậu nheo mày, từng mảng ký ức dần được triệu hồi.

"Thế Huân."

Cái tên tự đặt trượt khỏi đầu môi, bay đến nơi nó cần đến, hắn chớp mắt, nụ cười nghuệch ngoạc vẽ lên khoé môi. Đó là lần đầu tiên hắn cười, cũng là lần đầu tiên hắn được gọi như thế, hắn chỉ biết, hắn thích cái tên này, cũng thích luôn người tạo ra nó. Cho đến mãi về sau, đây vẫn là giây phút khó quên nhất của họ.

"Thế Huân, anh có hiểu tôi nói gì không?"

Lộc Hàm hỏi, lòng chẳng mong nhận được câu trả lời tử tế, song cậu đã nhầm, hắn thực sự gật đầu. Liếm đôi môi thiếu nước, cậu vừa thăm dò, vừa âm thầm đánh giá.

"Thế Huân, anh có thể x...xuống đây không?"

Lộc Hàm không hiểu vì sao mình lại đưa ra yêu cầu này, chỉ là, cậu bắt buộc phải làm thế. Cái cảm giác đặc biệt, nó đang kiểm soát cậu, đứng trước hắn, cậu như một thứ phân thân phải phục tùng bản gốc. Thế Huân nhìn vào mắt Lộc Hàm, hắn giữ nguyên nụ cười trên môi, rồi thu người phóng qua lan can, tiếp đất trước mặt cậu. Cầu thang thật thừa thãi. Lộc Hàm theo phản xạ lui về sau, tay che lấy cổ đề phòng hắn tấn công, lòng nổi lên nghi vấn liệu hắn có phải vận động viên parkour hay không.

Thế Huân đi tới, cái cơ thể loã lồ tuyệt đẹp của hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng, là đẹp đến tội lỗi. Lộc Hàm đứng như trời trồng, cậu nhận ra hầu hết thời gian ở cạnh hắn, bản thân sẽ chịu chi phối bởi rất nhiều sợi dây vô hình nối vào các khớp, chúng biến cậu thành con muppet tàn tật. Còn vị khách bất đắc dĩ kia chính là người điều khiển. Một chủ nhân chân chính.

Những bước chân rải trên thềm đá, nhẹ nhàng như  linh miêu, Thế Huân thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tầm nhìn vẫn bám riết lấy Lộc Hàm, nhất là cần cổ gợi cảm kia. Hắn đứng lại, ngược chiều ánh sáng khiến khuôn mặt hắn trở nên mơ hồ, đôi tay đưa lên, những đầu ngón tay dài bất thường miết nhẹ má Lộc Hàm. Cậu rùng mình, cả người nổi đầy gai ốc, cái loại tiếp xúc thân mật này thật khiến người ta buồn nôn, đáng tiếc, cậu chưa ăn sáng nên chẳng có gì để tống ra ngoài. Lộc Hàm gồng mình né tránh, nhưng các cơ bắp trên người đều đứng im tại chỗ, lưng vã đầy mồ hôi khiến cậu bất giác run lên. Ngón tay dài thượt của Thế Huân tiến tới chỗ hình xăm, dễ dàng lách qua bàn tay chẳng còn tí sức nào của cậu.

Lộc Hàm cắn chặt răng, cố không để bất cứ hơi thở bất thường nào thoát ra, cậu thật muốn đánh chết cái tên này. Đánh chết xong đem làm đồ mỹ nghệ, đúng vậy, ý tưởng không tồi. Mặc kệ sát tâm to lớn bên cạnh, Thế Huân vẫn thản nhiên xem xét cái dấu mình để lại, nụ cười cực kì khó coi rộ lên. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mơn trớn da cậu. Thượng đế đã chìa tay cứu giúp mảnh đời bất hạnh mang tên Lộc Hàm ngay khi Thế Huân có ý định nhe răng ngoạm một phát. Chiếc điện thoại rung lên, bản nhạc Gloomy Sunday thoát khỏi túi quần. Hắn lập tức đứng im, âm điệu buồn bã này quen thuộc đến đáng sợ, đôi mắt sâu thẳm buông bỏ túi quần, chuyển sang nhìn xoáy vào Lộc Hàm.

Những sợi dây vô hình lỏng đi, cậu trở về trạng thái tự do chuyển động. Lộc Hàm lui lại, nhẹ nhõm thở ra trong khi chăm chú quan sát Thế Huân đang nửa chờ đợi, nửa nghi ngờ nhìn mình. Một tay rút điện thoại, một tay kiên trì bảo vệ hình xăm trên cổ, Lộc Hàm bắt máy, chất giọng quen thuộc của Jestina vang lên. Cô hơi tức giận.

"Con Thỏ chết tiệt! Cậu lại cắm đầu vô bụi cây nào hay sao hả?! Tổ 9 vừa được triệu tập kìa, lần đầu tiên trong suốt năm năm đấy!"

Sự chú ý đang đặt trên người Thế Huân nhoáng cái mất tiêu, Lộc Hàm nghe như sét đánh ngang tai, tóc gáy đồng loạy dựng lên. Đợt này lại có chuyện gì đây? Chính phủ quyết định thử đầu đạn hạt nhân lên nước bạn sao? Hay là bệnh dịch cực kì nguy hiểm lây lan qua đường không khí? Nuốt khan, Lộc Hàm đánh liều hỏi lại.

"Cậu không nhầm chứ?"

"Là lúc nào rồi mà còn hỏi câu đó hả? Nhanh tới cơ quan đi, tôi đang trên đường rồi. Đến nơi Johnathan sẽ nói cụ thể hơn."

Là Cáo rung chuông, nghiêm trọng thật. Mặt Lộc Hàm tái đi, sự khẩn trương chạy khắp người làm bao tử cậu quặn thắt, đút chiếc điện thoại vào túi, cậu phóng như bay về phòng, bỏ mặc Thế Huân ngơ ngác nhìn theo. Hắn vẫn không hiểu sinh vật trăng trắng kia đã gặp phải chuyện gì, hắn chả quan tâm đâu, nhưng hắn không thích dáng vẻ vừa rồi của cậu. Đôi chân hắn nhấc lên, vừa đi được hai ba bước đã bị thứ chất liệu mềm như vải ụp vào mặt, một bộ quần áo.

Thế Huân ngẩng đầu, vừa đúng lúc Lộc Hàm ra khỏi phòng, phong thái làm việc của cậu khiến hắn ngẩn người trong giây lát. Lộc Hàm vừa chỉnh cà vạt, vừa hất đầu ra hiệu cho hắn mặc vào, thoạt nhìn, ai cũng nghĩ cậu là tổng tài lạnh lùng đang đuổi một MB đáng thương ra ngoài. Thế Huân hết ngó đống quần áo trên tay, rồi lại ngó Lộc Hàm ở đằng trước, cuối cùng quyết định vứt quần áo đi rồi trần truồng theo cậu.

"Nhanh chóng mặc vào, tôi sắp..."

Vừa quay đầu, Lộc Hàm liền thất vọng tràn trề xoa mắt, cậu quên mất từ trước đến nay hắn toàn khoả thân, không biết mặc quần áo cũng là chuyện dễ hiểu. Nhặt bộ đồ dưới đất lên, Lộc Hàm bất đắc dĩ giúp hắn chuẩn bị, động tác gượng gạo giống hệt lần đầu cậu thấy Jestina ở trần đi quanh nhà. Khi chiếc khoá quần được kéo lên cũng là lúc bộ đồ được hoàn thiện, hơi nhỏ một chút, Lộc Hàm nghĩ vậy khi trông thấy mắt cá chân của Thế Huân lộ ra dưới gấu quần.

"Xong rồi đấy. Chà...nhìn không tệ đâu."

Cậu phủi phủi vạt áo sơ mi màu nude ấm, chỉnh lại cổ áo lật nếp của hắn, sau đó vui vẻ ngắm thành quả của mình. Thế Huân nhíu mày, hắn không thích bị đối xử như trẻ con, nhưng xem ra Lộc Hàm hài lòng lắm, ánh mắt hắn liền dịu đi.

"Theo tôi, anh nhất định phải gặp một số người."

...

Họ đến nơi sau nửa tiếng, xe dừng trước toà cao ốc tầm trung, dưới tầng mây xám và những dải sương mù, toà nhà trông như chiếc cột thép được chúa thượng đóng xuống. Đưa chìa khoá cho tiếp tân, Lộc Hàm mang theo Thế Huân vội vã băng qua đại sảnh, tránh gây chú ý nhất có thể, nhưng xem ra điều đó là không tưởng. Bầy khỉ đã phát hiện, tai chúng rất thính, mắt chúng rất tinh và miệng cũng rất độc. Chúng bắt đầu thì thầm to nhỏ.

"A, Lộc Hàm chết toi! Cậu đi nhanh đấy nhỉ, tôi chỉ vừa mới tới thôi."

Sự khôn khéo của Jestina thật có đất dụng võ khi cô nàng lên tiếng chào trước khi đặt tay lên vai người bạn, nếu vừa rồi cô vỗ cậu một cái, chắc chắn sẽ bị vật cho đo sàn, vì cái chào từ phía sau rất nhạy cảm với người tổ 9.

"Jestina Athur, cậu không thể nhỏ tiếng chút sao?"

Đối với những kẻ tôn sùng cái đẹp như Jestina, thì Thế Huân hẳn là một tạo vật không thể bỏ qua, điều đó được chứng mình khi cô nàng ngó lơ cậu, trực tiếp hỏi về thứ lấp lánh mà cậu mang theo.

"Ai đây? Người máy mới của cơ quan sao? Sản phẩm sinh học thử nghiệm? Cậu là Beta-tester à?"

"Là bóng đen."

Lộc Hàm không chớp mắt trả lời, họ rẽ vào góc khuất nơi đặt chiếc thang máy khẩn cấp, tránh đi ánh nhìn soi mói dai như mấy con đỉa. Jestina trợn mắt, đường nét mĩ miều xô vào nhau như vạt áo nhăn nheo của đứa con ghẻ, từng chai champagne cảm xúc bật nắp, phun ra thứ hoocmon mà cô không mong chờ chút nào. Buồn bã, phẫn nộ, vui mừng, tò mò, tiếc rẻ,... Bọn chúng ồ ạt phủ lên đại não, mạnh mẽ đánh vào noron thần kinh, đầu Jestina quay cuồng hệt cái CPU chứa đầy virus.

"Tới rồi sao, sớm nhỉ."

Chất giọng lạnh hơn nitơ lỏng từ phía sau vang lên, tiếp theo, vị chủ nhân cực kì nổi bật xuất hiện - Johnathan O'brien - Cáo. Hắn chỉnh chỉnh vạt áo, rồi xem đồng hồ, chẳng buồn nhìn tới nhân vật lấp lánh mà Lộc Hàm mang theo. Đẹp cũng chẳng có gì là lạ. Cả Lộc Hàm và Jestina đều nghiêm mặt, bầu không khí xung quanh Các lúc nào cũng khiến người ta khó thở.

"Chào mọi người."

Chất giọng trong trẻo, cao bất thường nấp đằng sau Johnathan bước ra, thiên thần tổ 9 - Jasmine Allen - Bồ Câu - không mấy bất ngờ xuất hiện. Nàng đi tới, trước tiên đưa mắt dò xét Thế Huân, sau đó mỉm cười với Jestina và gật đầu với Lộc Hàm.

"C...chào em."

Jestina vẫn còn sốc nên câu chữ lộn xộn hết cả, cái kiểu bối rối khi nhìn thấy gái đẹp lại có dịp phô ra, thực sự thì Bồ Câu mới là người trong mộng của cô, An Nhiên chỉ ở mức qua đường mà thôi. Ánh mắt Jestina cứ như vậy dán ở trên người Jasmine, trông nàng thật rực rỡ khi không trang điểm và mái tóc vàng như tơ mặt trời thì xoã ngang vai. Cùng lúc đó, một giọng nói êm tai đột ngột cất lên.

"Vừa vặn quá, mọi người đều ở đây."

Thành viên thứ năm của tổ 9 đã xuất hiện, cái vẻ ngoài thư sinh cực kì trong sáng ấy làm hắn trở thành bông hoa giữa đám xương rồng gai góc, nhưng các cô gái trẻ à, đừng để bị lừa. Hắn là Edward Lakewood đấy.

"Tới rồi sao, Sóc. Tôi tưởng cậu đang đi nghỉ mát."

Cáo mỉa mai, hắn chẳng buồn ngó xem đã có bao nhiều người tề tựu quanh mình, đôi mắt sầu thảm đỏ quạch cứ nhìn chằm chằm vào bảng đếm tầng của thang máy, một hành động giết thời gian. Dừng lại bên Bồ Câu, Sóc liếc mình trong gương rồi mới hài lòng nói.

"Có người rung chuông, tôi đương nhiên phải về nghía xem các đồng nghiệp thế nào chứ."

Khi Sóc vừa kết thúc cũng là lúc thang máy mở ra, sáu người đồng loạt tiến vào, cơ hồ ánh mặt trời của ngày hôm ấy đã bị bọn họ đánh cắp. Dọc các hành lang, lối vào, đại sảnh, nhà vệ sinh, đâu đâu cũng thấy bóng dáng những con khỉ tất tả loan tin. Chẳng ai bảo chúng làm vậy, đó chỉ đơn giản là phục vụ cho cái mỏ lắm chuyện, cho thứ khoái hoạt khi trông thấy vẻ thất kinh của những con khỉ còn lại. Bầy khỉ đứng tụm ba, tụm bảy, điên cuồng bàn tán về sự có mặt của đàn sói. Chúng kinh sợ, chúng tò mò, chúng ra sức đào bới từng mảnh thông tin nhỏ nhặt của Bạch Tuyết, chúng đẻ ra thứ gọi là lời đồn.

Đồn rằng Bạch Tuyết vẫn còn sống, rằng con quái vật sẽ trở lại, rằng sớm thôi, toà nhà này sẽ sập xuống. Nhưng tất cả cũng chỉ là lời đồn.

Thang máy mở ra khi bảng số trên đầu hiển thị 36, phía trước là cánh cửa cao năm mét được làm từ chất liệu cách âm tốt nhất. Cáo đương nhiên dẫn đầu, chân hắn lướt trên sàn nhanh đến nỗi không con báo nào bắt kịp, mái tóc dài bay bay để lộ khuôn mặt xương xẩu tái mét. Hiện thân của vẻ đẹp chết chóc. Đi bên cạnh là Bồ Câu rực rỡ như kết tinh của trời và biển, mái tóc vàng bóng bẩy khẽ đung đưa, đôi mắt xanh sâu thẳm của nàng hướng thẳng về trước.

Cửa được mở ra, căn phòng rộng khoảng 50 mét vuông kê duy nhất một chiếc bàn kính đen nhánh, dài thượt hiện lên. Ngồi phía bên phải có Rắn và Cừu đợi sẵn, phía bên trái là một cậu trai với đôi mắt xếch xảo quyệt, cậu ta nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm và Thế Huân. Đó là Wang Jong Huyn - con Mèo hoang hung tợn. Đứng vào vị trí của Người Rung Chuông, Cáo dùng vẻ bất cần và cái giọng nitơ lỏng mở đầu, thật lạ là hắn không mấy quan tâm tới sự xuất hiện của Thế Huân.

"Được rồi, tổ 9. Đã tới lúc những con quái vật nên được phóng thích, trong lần đi săn này, chúng ta sẽ đối đầu với loại mồi mới. Tôi chỉ muốn nói rằng, các cậu nên cẩn thận kẻo hóc đạn mà chết."

Cáo nhìn từng gương mặt trong phòng, cuối cùng dựng lại ở Thế Huân, hắn cười, nụ cười mang đầy ẩn ý.

_TBC_

Có ai comment cho nó vui nhà vui cửa đi T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net