Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

Cuộc họp của bầy sói khá nhẹ nhàng so với những gì lũ khỉ tưởng tượng. Nó không có áp lực, không có những cái lườm nguýt của cấp trên, tiếng bấm bút và nhiều khuôn mặt căng thẳng lại càng không. Vì tất cả những con sói ngồi đây, đều có vị trí ngang bằng, chúng cùng là trưởng tộc. Ngày hôm nay, vì một lý do vô cùng đặc biệt, các vị trưởng tộc nghe thấy tiếng chuông ngân đã tề tựu đông đủ. Và cuộc họp của những Kẻ Trưởng Thành xin được phép bắt đầu.

"Xem nào, có vẻ như tất cả mọi người trong căn phòng này - dĩ nhiên là không bao gồm quý ngài ngồi kia - đều đã đoán ra được tính nghiêm trọng của sự việc lần này. Tôi nói có sai không nhỉ?"

Cáo vòng qua cạnh bàn, cắm USB vào cổng nối, rồi kết thúc bằng một cái nhíu mày dành cho Thế Huân. Hắn ngồi vào chiếc ghế của Người Rung Chuông, những đầu ngón tay dài, mảnh như xương trắng châu vào nhau, mái tóc đen rủ xuống, chảy qua gương mặt sắc như dao của hắn. Chiếc bàn đen thực chất là một màn hình khổng lồ, nó sáng lên khi USB được cắm vào, từng khối hình chữ nhật giống tập tin hiện ra trước mặt họ. Lúc này, Cáo mới từ tốn nói.

"Xin hãy vui lòng xem qua chúng, đấy đều là những thông tin cần thiết về con mồi lần này."

Con ngươi u uất âm thầm đảo quanh, Cáo không nói gì nữa, chỉ im lặng chờ đợi.

Vừa mở tập file, Lộc Hàm có hơi giật mình khi trông thấy bóng đen vô cùng quen mắt chễm trệ nằm trên mục săn bắt được đóng khung đỏ hết sức trang trọng, ở dưới chi chít thông tin cùng số liệu. Nhưng cậu đã sớm không chú ý nữa, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao, bóng đen kia chắc chắn là Thế Huân. Lộc Hàm căng thẳng đảo vòng hai ngón cái, kín đáo liếc nhìn Jestina, Rắn và Cừu cũng không khá hơn là mấy đang ở phía đối diện. Bốn người âm thầm chạm mắt, cố không thu hút Cáo và những thành viên khác, họ dừng lại khi tất cả đều đã liếc Thế Huân một cái.

"Chà, hình như có chút dao động nhỉ."

Cáo nói, ngón tay trắng tái chỏ vào tấm hình của "con mồi" nhằm phóng đại, đôi mắt với ánh nhìn khiến người ta chột dạ cụp xuống.

"Đây là vật thể ST-EX-02 vừa trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm chính phủ cách đây không lâu. Phải, nó là vũ khí sinh học âm hiểm khôn lường đã giết chết gần một đại đội trong lúc đào tẩu. Và không chỉ có một, nó có tới hai người anh em thân thích khác là ST-EX-01 và ST-EX-03. Thật lấy làm tiếc khi phải báo với các vị rằng, bọn chúng trông giống hệt nhau, hơn nữa còn đang thơ thẩn dạo chơi khắp thành phố."

Cáo đứng dậy, cả người nghiêng về trước, nụ cười nửa miệng toả ra loại độc ác khoái chí gàn dở, hắn nói.

"Nhưng xem ra trong cái rủi có cái may, ST-EX-03 đã ở đây rồi."

Đôi mắt u uất nằm sâu trong hộp sọ sáng lên, hắn nhìn xoáy vào khuôn mặt đẹp vô thực của Thế Huân, xương hàm không ngừng chuyển động như muốn nghiến bể mấy cái răng. Sự chú ý của bầy sói theo hướng nghiêng đầu của Cáo toàn bộ tụ về chỗ Thế Huân, cái vẻ bất ngờ hiếm hoi của chúng tràn qua lớp mặt nạ da người, vấy lên bầu không khí xám xịt vài tia tươi sắc.

Cáo - người quá xứng với biệt danh. Lộc Hàm tích cực xây dựng lại hình ảnh của hắn trong đầu. Tất cả sự dễ dãi khác thường đó là vì hắn đã biết trước Thế Huân là "con mồi" của đợt tổng săn bắt mới này? Với nhường đấy mưu mô và xảo quyệt, cậu không tin hắn bỏ qua cơ hội biến một trong những mẫu vật trốn thoát là Thế Huân đây thành vũ khí tối thượng.

"Có vẻ ai cũng bất ngờ nhỉ? Trách sao được, đến tôi cũng không ngờ Thỏ lại mang một món quà lớn vậy đến chào sau năm năm gặp mặt."

Cáo ngồi trở lại ghế, mười đầu ngón tay như cũ châu vào nhau, đôi mắt bâng quơ nhìn bóng đen trên bàn, hắn bắt đầu bày ra quỷ kế. Lộc Hàm nuốt khan, mồ hôi tuôn đầy lòng bàn tay, nhơ nhớp. Cậu liên tục đặt ra vô số giả thiết về những gì Cáo sắp sửa yêu cầu, Thế Huân, cậu không thể để hắn thao túng Thế Huân được. Nhưng cậu hiện tại không có cách gì để ngăn cản âm mưu của Cáo, hắn đang trả thù cho Bạch Tuyết. Phải, cũng giống như Rắn, Cáo dường như đã đoán ra điều gì.

"Nhân tiện đây, tôi sẽ cho các vị biết bí ẩn đằng sau cái chết của Bạch Tuyết."

Ánh mắt Cáo hơi xao động khi nhắc tới tên em, hắn ngẩng đầu, nhìn từng mạng trong phòng bằng vẻ uy tín của Người Rung Chuông, hành động này nhằm đảm bảo tính xác thực của thông tin hắn sắp sửa cung cấp. Sắc mặt Rắn hơi biến đổi khi biết Cáo cũng âm thần điều tra việc này, hơn nữa còn có bằng chứng rõ ràng, không dừng lại ở mức giả định và giả thiết như hắn. Rắn liếc nhìn Cừu bên cạnh đang mất đi sắc thản nhiên thường trực, Sói gõ đầu ngón tay vẻ mong chờ xen lẫn căng thẳng, Thỏ im lặng không nhúc nhích, Mèo đăm đăm ngó Thế Huân, và Bồ Câu đôi mắt sánh nước nhìn Cáo. Những vị trưởng tộc đang rơi vào thế hỗn loạn do Người Rung Chuông sắp đặt.

Cái bàn sáng lên, một đoạn video chia thành nhiều khung hình nhỏ đi tới trước mặt từng người, phông nền trắng phau khiến lồng ngực đột nhiên đau nhói. Đồng Tuyết. Họ lẳng lặng mở xem, chẳng có lời bình luận nào được đưa ra. Đoạn băng ghi hình từ nơi rất xa, có vẻ như Cáo đã lấy nó ở chỗ vệ tinh cơ quan. Làm sao hắn lấy được? Có Chúa mới biết tên gian xảo đấy đã làm gì.

Họ im lặng theo dõi. Đứng giữa Đồng Tuyết, thân hình nhỏ bé của em bị gió tạt siêu vẹo, con bé ra sức chạy về trước, lớp tuyết lún tận đầu gối điên cuồng nuốt chửng đôi chân gầy nhẳng. Phía sau là bóng đen đuổi theo với tốc độ kinh người, như thể cơn bão tuyết này chẳng liên quan gì đến nó, nó nhanh chóng túm được đuôi tóc của em, dùng sức dật xuống. Bạch Tuyết ôm đầu nhăn nhó, toàn bộ trọng tâm bật ra sau, người rơi trên nền tuyết trước mặt bóng đen. Không có thời gian đau đớn, em nhanh như chớp rút dao găm, cắt phựt bím tóc trắng phau trong tay nó rồi xoay một một vòng bật từ mặt đất dậy, tiếp tục lao đi.

Bóng đen nhìn mớ tóc trong tay, sau có vẻ rất cay cú vì để mất con mồi vội vã đuổi theo, tốc độ ngày càng đáng nể. Bạch Tuyết rất nhanh bị nó chắn phía trước, con bé nhìn quanh, đôi mắt to tròn không chút lúng túng. Ngón tay đỏ hồng vì lạnh đưa lên, miết nhẹ huy hiệu sói vàng óng trên cổ, nét đầy vẻ dịu dàng, em muốn xin lỗi họ. Một trắng một đen tượng trưng cho hai cực âm dương mạnh mẽ đối đầu. Bạch Tuyết đã sẵn sàng chết.

Bồ Câu vén mái tóc tơ vàng ra sau, tay bụm miệng ngăn không cho tiếng nấc thoát ra ngoài, đôi mắt xanh biếc ầng ậc nước càng thêm trong trẻo. Ngồi kế nàng, Mèo trông có vẻ bình thản hơn, song tay đã cuộn thành nắm đấm, hắn liếc Thế Huân bằng đôi mắt xếch hung tợn. Mà nhân vật đang là cái rốn vũ trụ ấy, giữa vô số móng vuốt xung quanh duy trì thái độ bình thản, giống như một bức tượng Phật an tĩnh ngồi giữa hồ sen. Hắn có thể đang giả ngu, hoặc là ngu thực sự.

Đoạn băng kết thúc, sự u ám ít ỏi trong những cuộc họp trưởng tộc lại được dịp suất chiêu, nó thổi phồng mấy quả bóng nghi ngờ, vẽ thêm vài nét căng thẳng, cuối cùng rời đi với vẻ đắc ý. Nhưng bầu không khí ấy cũng chả được lâu.

"Đó không phải là ST-EX-03, tôi có thể khẳng định."

Lộc Hàm bất ngờ lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm khung hình đã bất động từ lâu, ngón tay cậu di chuyển trên mặt bàn, nhanh chóng phóng to tấm ảnh vừa cắt ra khỏi đoạn băng, chỗ bóng đen đang xiết cổ Bạch Tuyết tới chết, để sau đó mở tung lồng ngực và dẫm nát trái tim em. Bầy sói quay đầu nhìn vị trưởng tộc vừa lên tiếng nọ, những mũi tên nghi ngờ lập tức chuyển hướng. Người Rung Chuông mỉm cười, cặp mắt vằn tơ máu mong chờ lướt trên mái đầu trắng tinh giống Bạch Tuyết năm xưa, hắn chắt lời nói qua từng kẽ răng.

"Dựa vào cái gì."

"Dựa vào hình xăm trên ngực nó."

Lộc Hàm quay đầu nhìn Cáo, đôi mắt nâu dần sáng màu vì bạch biến mang tư thế sẵn sàng nghênh chiến quắc lên, cậu nhất định không để hắn đạt được mục đích.

"Hình xăm trên người Thế Huân, à không, hình xăm trên người ST-EX-03 là hình lục giác, còn hình xăm trên bóng đen này là hình tròn."

Dứt lời, cậu dùng bút điện tử khoanh ngực bóng đen trên hình, quả thật có một hình tròn trắng nhạt ở trên. Lòng biết rõ bằng chứng mình đưa ra vẫn chưa đủ sức thuyết phục, nhất là kẻ đa nghi như Cáo, Lộc Hàm liền tiếp.

"Và hãy nhìn xem, hình xăm trên tay và cổ của Bạch Tuyết đều là kiểu dáng tương tự. Hơn nữa trong quá trình khám nghiệm tử thi còn giữ lại hình chứng minh."

Từng file ảnh lần lượt lấp kín mặt bàn, tất cả bọn chúng đều hướng đến mục đích thanh minh cho Thế Huân. Những vị trưởng tộc rơi vào im lặng, họ chăm chú quan sát bằng chứng cực kì thiết thực trước mắt, tiếp đó, người lên tiếng xác nhận đầu tiên là Rắn.

"Đúng vậy, chuyện này tôi có thể xác minh."

"Cả tôi và Sói đều có thể chứng thực cho các vị."

Cừu nói thêm, đôi mắt có chút vô tư, chút thâm độc hiểm ác ngước nhìn Cáo với vẻ nửa cười nửa không. Phía bên kia, Jestina nghe đến ban đầu có hơi miễn cưỡng, nhưng vì tình cảm với Lộc Hàm và điệu bộ kênh kiệu khó coi của Cáo, đã gật đầu chấp thuận, ánh nhìn mạnh mẽ, khí phách bức người của cô dồn về phía hắn. Như ngầm nhắc nhở hắn đừng sớm nhầm lẫn giữa Người Rung Chuông và Người Lãnh Đạo.

"Rất tiếc phải nói ra, nhưng lần này tôi thực sự bị Thỏ thuyết phục đấy."

Mắt thấy bầu không khí dần căng ra, Sóc bèn lên tiếng giải khuây, hắn tháo kiếng, đôi mắt nâu tinh tường điểm qua hai phe đang kịch liệt đối đầu.

"Vì sao?"

Ngồi đối diện với Sóc, Mèo nhướn đôi mày thanh mảnh như con gái hỏi hắn, đầu ngón tay theo nhịp điệu tự chế gõ lên bàn.

"Cậu đừng giả vờ nữa Mèo ạ. Tôi nghĩ tâm tư của Cáo cậu đã thấu cả rồi, chính cậu cũng biết, diễn kịch trước mặt tôi và những người trong phòng này không hề có tác dụng."

Sóc từ tốn trả lời, cái vẻ thư sinh như đang nhạo báng những lời thâm sâu hắn nói ra, ngoại hình đơn giản chỉ là thứ hỗ trợ kiếm ăn. Mèo nghe xong liền im lặng, trong tích tắc hắn đã quên béng điều này, thật là tai hại. Hắn kín đáo dò xét Bồ Câu im thin thít bên cạnh, rồi lại chú mục vào Người Rung Chuông đang lặng thinh ngồi đó.

"Là ST-EX-01."

Vào lúc không ai ngờ tới, cũng là người không ai nghĩ ra. Câu nói gọn lỏn, lạc lõng vang lên giữa không gian im lặng. Thế Huân ngồi đó, con ngươi sâu thẳm từ chỗ ngồi đã từng thuộc về em hướng thẳng đến Cáo, hắn nói nhưng chẳng hề mở miệng. Cái thứ giọng nhạt nhẽo không thanh sắc cứ vậy vang lên trong đầu làm bầy sói thật khó chịu, nhưng chẳng để chúng kịp chen vào, âm thanh kia lại oanh tạc màng nhĩ người nghe.

"Tôi sẽ giúp các người tiêu diệt ST-EX-01 và ST-EX-02."

Vào khoảnh khắc đó, giữa tán rừng nhiệt đới rét mướt nổi lên một ngọn lửa điên cuồng đốt phá. Làn khói, liệu có giải thoát con quái vật trong họ?

_TBC_

Chuẩn bị tới hồi gay cấn, hồi hộp quá mấy cô ợ :P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net