Chap 7.Vợ ơi, đám cưới thôi! (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng phẫu thuật đèn sáng hơn năm tiếng vẫn không có động tĩnh gì.
Sehun lo lắng đứng ngồi không yên. Cứ đi đi lại lại. Kiềm chế lắm anh mới không xông vào bên trong đó, D.o và mẹ Oh cũng áp lắm không kém.
- Sehun, con ngồi xuống đi - mẹ Oh vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh.
- Umma, Luhan sẽ không có chuyện gì có đúng không ? - Sehun nhìn sàn gạch thẫn thờ, giống như một đứa trẻ tiểu học đang ngây thơ hỏi mẹ mình.
- Ngốc, Luhan không sao đâu, con phải tin Umma.
- Con sắp lo đến ngộp thở rồi.
Đột nhiên bác sĩ bước ra, ông tiến lại phía Sehun.
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào ?
( Yuki - gọi vợ luôn kia ghê chưa
* Sehun - thì là vợ của ta thì kệ ta
* Yuki - nhưng mi chưa cưới hỏi nên ta không đồng ý
* Sehun - con nhỏ đáng ghét mi hành hạ ta và vợ của ta chưa đủ hay sao ?
* Yuki - chưa đủ * bỏ chảy *
* Sehun - mi đi chết đi * cầm dao rượt*)
- Cậu ấy không khả quan lắm, tôi muốn cậu vào trong đó động viên cậu ấy.

- Tôi sẽ vào.
- Được, mời theo tôi.
-------------------
Thế giới của Luhan
Luhan lang thang trên một con đường dài thẳng tắp, xung quanh đều trồng hoa bách hợp Luhan yêu thích nhất, là một nới đối với Luhan là rất đẹp, Luhan cứ đi mãi đi mãi.
- Đây là đâu ? - * ngơ - ing *
- Là ranh giới giữa sự sống và cái chết - một người phụ nữ cách đó không xa lên tiếng
- Bà là ai ? - * tiếp tục ngơ *
- Hai chúng ta là cha mẹ của con, Luhan - Người đàn ông bên cạnh len tiếng.
- Cha mẹ ? - Luhan nhất thời không biết phải làm sao, đứng ngây ra * em pó tay vs cái anh Nai ngây thơ này haizzz*
- Ừ chúng ta thật xin lỗi đã không chăm sóc nuôi dưỡng con suốt bao năm qua vì rời thế gian quá sơm. Luhan, hãy tha lỗi cho cha mẹ.
- Không, con không thách người, con mong muốn gặp cha mẹ bấy lâu nay, hôm nay con đã được bên cạch cha mẹ rồi - Luhan khóc oà lên.
- Con trai đừng khóc - Cha mẹ Luhan xoa đầu cậu - Nếu con muốn từ bây giờ cha mẹ sẽ luôn ở bên con.
- Thật vui quá, cuối cùng con cũng được ở bên cha mẹ rồi - Luhan sụt sùi.
" Luhan, là anh đây. Em phải cố gắng lên có biết không ? Đó là lệnh bắt buộc đấy.
- Anh đã suy nghĩ nhiều lắm, về đám cưới, về gia đình, về cuộc sống tương lai của chúng ta.
- Anh và em sẽ có một con trai và một con gái, sẽ mua một căn nhà thật tốt để em có thể ngắm thành phố vào ban đêm, sẽ cùng em đi làm, cùng em xử lý đống công việc nhà, cùng em nuôi dưỡng con cái, cùng em tại nén hạnh phúc.
- Luhan, anh xin em, cuộc sống không có em thật sẽ vô vị biết bao em biết không ?
Anh thích ngành y vì em thích, anh thích đi dạo vì em thích, anh thích về nhà nằm đợi cơm hơn là rong chơi là vì cơm là do em nấu, anh biết cách lo lắng cho người khác là vì em, anh biết lo xa vì tương lai phải cho em cuộc sống thật tốt. Tất cả là em cho anh.
- Nếu em không muốn anh lại là một thằng phá gia chi tử, suốt ngày rượu chè quán bar thì em không được phép gục ngã.
- Vì em ngục ngã anh nhất sẽ không sống nổi.
Luhan ..."
* Đúng là tình yêu có khác, em đây xin bái phục*
- Sehunnie ... - Luhan nghe được hết những gì Sehun nói.
- Có lẽ cậu trai trẻ ấy rất yêu con. Con thật muốn đi cùng chúng ta.
- Con ... con ... muốn đi cùng người - Luhan chần chừ nhưng vẫn dứt khoát nói.
- Con có hối hận không ?
- Không hối hận - Luhan lắc đầu
- Qua cánh cửa này mãi mãi con sẽ không quay về được nữa.
" Sehunnie, em xin lỗi. Em từng mơ mình sẽ gặp được cha mẹ. Bây giờ họ ngay đây nên em không muốn xa họ đâu. Coi như là em ích kỷ đi, xin lỗi."
- Vậy thì đi nào - Cha mẹ nắm lấy tay Luhan bước lên bậc thềm cánh cửa.
--------------
Thế giới thực
" Tít ..." - tiếng tít kéo dài nghe đến nảo lòng, nó xé tan hy vọng nhỏ bé của con người.
Các bác sĩ trong phòng gấp rút dùng mọi cách để cứu lấy Luhan.
Vô vọng
Luhan đã chết?
- KHÔNGGG các bác sĩ mau cứu em ấy đi - Sehun gào lên.
- Xin lỗi... khối u đã được cắt bỏ nhưng ... chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mong gia đình đừng quá đau buồn.
- Luhan, em đừng đùa nữa, em không có chết đâu mà. Em còn nợ anh, anh không cho em đi đâu hết - Sehun nhào đến bên Luhan nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống .
- Sông không có em, đối với anh chẳng có ý nghĩa gì cả....
Sehun gục xuống ngay giường phẫu thuật, tầm mắt rời vào con dao mổ để trên khay, anh với lấy rồi một nhát đâm thẳng vào mình.
- Cậu ta tự tử, mau cứu người. Mau lên
Luhan anh đến với em. Đợi anh....
Sehunnie, sao anh lại làm chuyện khờ dại như thế ?
--------
Comment và like đi tui sẽ không đọc chùa đâu nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net