Chap 6. Dù sống hay chết, anh nhất định không để em một mình!(p4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn ngày sau
Hôm nay Luhan sẽ vào phòng phẫu thuật, cơ thể cậu đã yếu dần, D.o cũng luôn túc trực ở bệnh viện mấy ngày qua.
- D.o này cậu về nhà nghỉ ngơi đi - Luhan cảm thấy rất có lỗi.
- Hôm nay cậu vào phòng mổ làm sao tớ an tam mà nghỉ ngơi được - D.o vừa nói vừa dọn dẹp lại mới đồ ăn lúc tối.
- Ở đây hoài sẽ không tốt cho tiểu bảo bối - lúc này Luhan còn quan tâm cho tiểu bảo bối hơn mình
- Tiểu bảo bối sẽ rất mạnh mẽ nên cậu đừng lo, nó ở đây động viên cho cậu - D.o sờ bụng.
Luhan cười khổ, 30% có đánh để mọi người tạo quá nhiều hy vọng không ? Chuyện phải rồi thế gian này là chẳng thể tránh khỏi, nếu lúc đó mọi người gục ngã thì sao ?
- Bao giờ tớ sẽ làm phẫu thuật ?
- 8h, một tiếng này cậu không được ăn gì hết, nhớ chưa ?
- Ừ, Kai đã đi chưa ?
- Anh ấy đi rồi. An tâm đi
Tốt rồi, một tiếng nữa. chuyện này nên kết thúc sớm thôi. Mình mệt mỏi lắm rồi ! Sehunnie nếu anh ở đây với em thì tốt biết mấy.
Luhan mất niềm tin vào bản thân mình hoan toàn!
-----------
Tại Oh gia

7:30
- Sehun, mẹ vào nhé ? - mẹ Oh bưng khay thức ăn lên phòng Sehun
Cạch
Căn phòng Sehun bây giờ không khác chuồng heo là mấy. Có khi còn tệ hơn, giấy sách, bông gối, vỏ bia, thủy tinh vỡ la liết dưới sàn nhà. Chủ nhân của căn phòng này thì đang mặc kệ sự đời ngồi một góc nhìn ra cửa sổ, mới có mấy ngày mà Srhun trông tiều tụy, ốm hẳn đi, quầng thâm mắt đậm và hơi đỏ như lại khóc. Mẹ Oh cũng chẳng giúp được gì, chỉ biết đứng nhìn mà rơi nước mắt.
- Sehun, ăn cháo đi con - mẹ bưng khay cháo đến trước mặt.
- Con không ăn đâu, mẹ đem ra ngoài đi.
- Đừng hành hạ con nữa mà, mẹ biết con rất đau, sao không nói hết với mẹ đi.
- Con muốn ở một mình, được không ?- Sehun lười biếng trả lời.
- Se...
-Cậu đang làm gì đó ? - Kai từ ngoài bước vào - Hôm nay chẳng phải cậu thi tốt nghiệp sao ?
- Tớ không muốn đi, chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Chẳng có ý nghĩa là sao ? Cậu giàu rồi phải không ? Bác gái đã rất hy vọng ở cậu, Luhan cũng vậy. Chỉ vì hai người ...
- Tôi không đi thì liên quan gì đến Luhan, cậu ta có nghĩ đến tình cảm của tôi không ? Hả ? - Sehun tức giận nắm cổ áo Kai.
Kai cũng không vừa, nện cho Sehun một đấm - Luhan ngốc mới vì một tên như cậu đơn độc chống chọi với căn bệnh khối u não của mình. Gánh hết mọi đau khổ nhưng vẫn luống nhớ tới cậu, vẫn nhờ tớ đến đây đưa cậu đi thi dù hôm nay cậu ấy phẫu thuật và cần cậu hơn bất kì ai. Thàng khốn này cậu nói xem có liên quan đến Luhan không hả ?
Kai tuôn ra một trang nói hết mọi chuyện, dường như không thể nhịn được nữa rồi, Kai không muốn sau này sẽ có người phải hối hận, nhất là bạn thân của mình.
- Kai... nói tớ biết Luhan đang ở đâu ? - Sehun run run hỏi.
- Bệnh viện History , cậu ấy sắp vào làm phẫu thuật, tỉ lệ là 30%. Cậu ấy không cho phép tớ nói với cậu.
- Đưa tớ đến đó, nhanh lên .
----------------
Bệnh viện History
Luhan đã được đưa len băng đẩy đến phòng cấp cứu. D.o ở bệnh cạnh nắm tay Luhan .
- Cậu làm được mà, cố lên nhé - D.o rưng rưng.
- Tớ biết rồi, cười cái xem nào ( em pó tay anh, con người ta buồn vì anh mà anh còn kêu con người ta cười ) - Luhan không muốn đưa tiễn cậu bằng nước mắt.
- Hứa nhá ? - D.o cười ngượng ngạo, buông tay Luhan ra vì đã tới trước phòng cấp cứu.
- Ừm - Luhan cười nhẹ, nụ cười chân thực nhất trong những ngày qua - Cám ơn các cậu - Luhan nói, rồi nhắn mắt lại.
- LUHAN .... hộc ... hộc
- Em nhất định .... hộc ... phải bình an, chúng ta sẽ đám cưới ... hộc
- Nếu em bỏ cuộc, thì ... hộc nghe đây, em ở đâu anh ở đó, không để em cô đơn đâu.
- Chúng ta ... đã từng hứa sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình... hộc .... em không được bỏ anh đâu ... anh không cho phép .
Sehunnie ~
Cho tới bây giờ tâm trí em vẫn còn hiện hữu lời nói của anh. Em vẫn hy vọng anh thật sự xuất hiện giống như em đã từng mơ. Cho em ích kỷ nghĩ đến anh một lần nữa thôi. Nếu có kiếp sau, em ước anh và em sẽ lại là một cặp. Tạm biệt.
Em yêu anh, Sehunnie , em yêu anh !
Bằng truyền được đẩy vào bên trong. Hai con người, cách nhau một cánh cửa mỏng manh. Giống như duyên số của họ vậy. Sẽ trùng Phùng hay xa cách mãi mãi ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net