Chap 35: Trên ngọn tháp (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn trong lòng Luhan đang lo lắng về chuyện của Junho. Thì ngay bây giờ, cái điều đó đã trở thành hiện thực.

Lại là một cuộc gặp mặt tại căn-tin.

Luhan lạnh lùng nhìn về phía đôi trai trai đang cười ngọt ngào trước mặt mà khuôn mặt cậu cứng lại. Phía đối diện là cảnh Junho đang hết sức tươi tắn, cánh tay ôm lấy tay trái của Eric Cobra thân mật. Mà anh ta lại khẽ cúi đầu hôn lên môi Junho một cái khiến cậu chàng ngượng ngùng. Hình ảnh này khiến Luhan cảm thấy chói mắt, bởi hành động giả tạo của Eric Cobra

Cậu có thể đoán được mọi chuyện.

- Chuyện này là sao Junho?

- À... _ Junho quay qua nhìn Luhan, những nốt tàn nhang lấm tấm trên gò má bỗng rõ rệt hơn, mái tóc đỏ bỗng rực lên. Junho bối rối.

- Thật ra là...mình biết mọi chuyện rồi Luhan. Chỉ là hiểu lầm thôi mà.

Luhan nhíu mày, đôi đồng tử liếc nhìn khuôn mặt khinh khỉnh của Eric Cobra phía đối diện, môi nhỏ nhắn phát ra nghi hoặc.

- Hiểu lầm?

Trò gì đây? Luhan thầm châm chọc trong lòng. Xem ra cái con người có khuôn mặt khinh khỉnh kia thủ đoạn hơn cậu nghĩ.

- Thôi nào Luhan, cậu đừng làm mặt nghiêm trọng như vậy. Mọi chuyện không to tát như cậu nghĩ. Eric anh ấy không may làm đổ ly Cafe ra tay cậu thôi mà. Anh ấy cũng xin lỗi cậu rồi còn gì._ Junho phì cười, cậu chàng vô tư làm mặt hề chọc cười Luhan mà không hề hay biết Eric Cobra bên cạnh nở một nụ cười đắc thắng hướng về Luhan

- Là anh ta nói với cậu?_ Luhan bất chợt cười lạnh, ánh nhìn lạnh lẽo xuyên trực tiếp vào Eric Cobra

Như để tăng thêm tính chân thật Eric Cobra lộ ra bộ mặt vô cùng áy náy, anh ta cúi đầu.

- Hoàng tử, xin lỗi người. Là do tôi không cẩn thận khiến người tức giận. Thành thật xin lỗi. Thế nhưng xin công chúa đừng chia cắt Junho khỏi tôi...tôi thật lòng với Junho

Anh ta nói, không biết mình có bao nhiêu giả tạo, lời nói muốn có bao nhiêu hối lỗi thì có bấy nhiêu. Thành công làm cho Junho thiếu điều không nhào tới ôm lấy cổ anh ta vì cảm động. Đồng thời lời nói lại hết sức thành công "ban tặng" cho Luhan cái tiếng "hoàng tử ác độc, nhỏ nhen" chia cắt đôi tình nhân mặn nồng.

Quả là ranh ma hơn loài cáo - Rose nghĩ.

- Và cậu hoàn toàn tin vào lời nói của anh ta_ Luhan nhìn trực tiếp vào mắt Junho. Nhận thấy hành động ôm Eric Cobra của Junho mà trong lòng hết sức thất vọng.

- Luhan, anh ấy không bao giờ lừa dối mình._ Junho dè dặt.

- Vậy còn mình thì sao? Ý cậu là mình nói dối cậu. Tại sao cậu có thể tin anh ta mà không tin mình?_ Luhan kích động.

- Đủ rồi Luhan, mọi chuyện dừng tại đây đi...mình không muốn tranh luận.

- Mình mới không cần tranh luận, cậu làm mình hết sức thất vọng, Junho._ Nói rồi Luhan tức giận đứng lên xoay người rời khỏi căn-tin, để lại Junho đang không biết phải làm sao, còn Eric Cobra lại nở ra một nụ cười mĩ mãn.

...

Suốt cả một buổi học lĩnh không mảy may để ý đến Junho ngồi bên cạnh, dù cho cậu ấy đang đang cố gắng gợi chuyện làm hoà.

Thực ra trong lòng Junho cũng đang rất khổ tâm, cậu tin Luhan nhưng không thể nói ra. Quả thực thấy thái độ lạnh lùng của Luhan cậu cảm thấy bí bách sắp nổ tung đến nơi.

- Mình sẽ cho cậu thấy anh ta là người như thế nào._ Luhan bất chợt lạnh nhạt nói sau đó đứng dậy thu dọn sách vở bước ra khỏi giảng đường. Từ đầu tới cuối không nhìn Junho lấy một cái. Hiện trong lòng cậu đang cực kỳ tức giận.

Junho bần thần, nhìn bóng lưng đang dần mất hút của Luhan từ xa. Trong lòng không khỏi trào lên tia ấm áp.

Luhan vẫn còn quan tâm đến mình!

--------------

Chán nản bực dọc, bước chân không biết vô thức đi đến gần tháp chuông từ lúc nào. Có lẽ cậu muốn gặp hắn.

Khi ở bên hắn cậu sẽ quên đi mọi chuyện không vui, cũng bởi vì một lý do nào đó rất mơ hồ thôi thúc cậu muốn gặp hắn.

Chần chừ vài phút, Luhan quyết định bước đến tháp chuông, hướng đến căn phòng không một ánh đèn kia.

- Sehun...anh có ở đó không?_ Luhan ló đầu vào căn phòng tối đen

Không có tiếng trả lời, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động nhưng trong không khí Luhan vẫn cảm nhận được mùi hoắc hương nhàn nhàn của hắn. Thứ mùi này nhẹ như không mang chút vô hình của bóng tối. Là mùi hương đặc trưng của hắn!

Bỗng tầm mắt cậu nhìn thấy phía góc phòng có một lối đi, cậu có thể nhìn rõ những bậc thang bằng đá hướng lên trên. Đó chắc là lối đi dẫn đến ngọn tháp chuông.

Có khi nào Oh Sehun đang ở trên đó không? Lòng hiếu kỳ cùng tò mò Luhan mím môi hướng đến lối đi đó.

Toà tháp chuông này cao tầm bằng toà nhà 6 tầng. Sau khi chật vật lết từng bước chân mỏi nhừ, Luhan cũng đến được ngọn tháp. Thở hổn hển mệt mỏi nhưng Luhan cuối cùng cũng thấy được cần tìm.

Bóng người nam tính thâm trầm đang ngồi cô độc trên thành tháp, bóng lưng rắn rỏi dựa vào trụ cột.

Hình ảnh này có chút ma mị, có chút lạnh lùng, có chút cô đơn...khiến người khác không thể rời mắt.

Luhan nhìn hắn đến bần thần!

Một chân hắn co lên, cánh tay trái tùy tiện để lên... Tay phải hắn bất giác vươn ra, giọng nói như dụ hoặc.

- Lại đây, Luhan!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net