Chap 36: Trên ngọn tháp (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói trầm thấp vang lên khiến cậu ngẩn người. Bước chân cũng ngập ngừng tiến lại, Luhan thở ra hơi lạnh, giọng nói trong trẻo có chút ngại ngùng.

- Tôi không thấy anh trong phòng nên...lên đây

- Tôi biết

Luhan ngạc nhiên khẽ ngước mắt lên nhìn hắn, đôi tai nhanh chóng nghe được tiếng cười khẽ của hắn. Cậu cảm giác khuôn mặt cậu đang nóng lên nhưng may trời tối nên hắn sẽ không nhìn thấy. Che nét bối rối Luhan đi xung quanh nhìn ngó mọi thứ , cậu trông thấy trên trần ngọn tháp là một chiếc đồng đồng cũ kỹ, mạng nhện bám đầy. Có lẽ đã từ rất lâu nó chưa được ngân lên tiếng chuông vang vọng.

Nhìn cậu đang tò mò nhìn chiếc chuông, ánh mắt Oh Sehun hiện lên vẻ dịu dàng. Hắn đã nhìn thấy cậu từ trước. Lúc cậu đang suy nghĩ đắn đo xem có vào chân tháp không, hắn có thể đi xuống gặp cậu nhưng đột nhiên muốn biết cậu có tò mò mà lên đây hay không.

Đúng với tính cách của cậu, cậu lên đây thật.

- Lại đây Luhan, tôi cho em xem thứ này.

- Là thứ gì?_ Luhan tò mò tiến lại gần hắn.

Chỉ thấy hắn vươn tay ôm lấy eo cậu dùng lực bế cậu ngồi trên thành tháp.

-Aa..cẩn thận_ Luhan kinh hô, bàn tay túm chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn. Chỉ cần một chút sơ sẩy cậu và hắn có thể rơi xuống.

Nhẹ nhàng ôm cậu, để cậu ngồi lọt thỏm trong lòng hắn. Hắn tựa cằm vào đầu cậu, mũi tham luyến cảm nhận mùi hương trên mái tóc xuôn mềm.

Có chút cứng nhắc về hành động của hắn, lồng ngực trần vạm vỡ dán sát vào tấm lưng thon gầy khiến Luhan không kịp thích ứng, thân thể vặn vẹo muốn dịch ra. Lại bị cánh tay hắn siết chặt hơn.

- Nếu em không muốn rơi xuống thì tiếp tục dịch chuyển.

Khẽ liếc mắt nhìn xuống, độ cao này không phải là thực sự quá cao nhưng lại khiến Luhan choáng váng. Lặng yên không ngọ ngoạy nữa Luhan để cho hắn ôm mình, khẽ ngước đầu nhìn lên mặt hắn.

- Anh muốn cho tôi xem thứ gì?

Bàn tay to lớn khẽ quay đầu Luhan nhìn về phía xa nơi một vật đang chiếu sáng trên bầu trời đêm.

Đôi mắt tím của Luhan lay động.

Trên nền trời mùa Đông, không còn âm u hay có tuyết rơi. Trên nền trời đen thăm thẳm là Mặt Trăng to vành vạnh chiếu sáng. Quầng sáng bao quanh Mặt Trăng sáng tỏ...

Nổi bật như thế, trên nền trời đen...

- Đẹp quá!_ Luhan thốt lên.

Nở một nụ cười nhẹ, hắn vùi đầu vào mái tóc lấp lánh ánh bạc của cậu tận hưởng, giọng nói nhẹ nhàng như dụ hoặc.

- Tôi chỉ biết, em đẹp hơn rất nhiều.

"Thình..thịch" trái tim lại bắt đầu lỗi nhịp, câu nói của hắn nhẹ nhàng như một dòng nước đang chảy làm trái tim cậu yếu mềm. Bất chợt cậu lên tiếng, ngón tay chỉ lên trời.

- Anh giống với thứ bao trùm ngoài kia

- Bao trùm?

- Bóng đêm!_ Luhan thả lỏng thân thể dựa vào hắn.

Lại một tiếng cười khẽ, hắn thích thú dựa vào vai cậu thủ thỉ.

- Đừng quên rằng bóng đêm nuốt trọn mọi thứ, nhấn chìm mọi vật trong vô hình.

Luhan lắc đầu, bật cười khanh khách, cái má phúng phính của cậu hiện ra hiện ra xinh đẹp nao lòng. Ngón tay búp măng chỉ lên Mặt Trăng phía trên một lần nữa.

- Mặt Trăng thì không. Bóng đêm chỉ vây quanh.

- Giống như em....

Cậu quay đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình chằm chằm, tầm mắt cảm nhận môi hắn đang từng chút đến gần.

Cảm nhận đôi môi ấm nóng áp lên môi mình, thời gian như dừng lại. Hắn chỉ hôn cậu một cái thật nhẹ, sau đó dứt ra, nhìn cậu chân thành.

- Em là Mặt Trăng, còn tôi là bóng tối. Bóng đêm vĩnh viễn bên cạnh Mặt Trăng.

Dứt lời cúi đầu hôn cậu một cái thật sâu....

Trong bóng đêm...Mặt Trăng to vành vạnh chiếu sáng một góc trời.

Bóng đêm cùng Mặt Trăng song song với nhau tồn tại.

Mặt Trăng xinh đẹp, toả hào quang...

Bóng tối rộng lớn ôm lấy, che chở...

Mà hắn - Oh Sehun....là bóng đêm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net