9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DanBB: đây là một bát cơm chó 😌 suy nghĩ kĩ trước khi đọc :'>

18.
Từ sau buổi tối hôm đó, Trương Nghệ Hưng lại nằm trên giường tĩnh dưỡng hai tuần. Mà Ngô Thế Huân cũng xin nghỉ phép hai tuần, ngày đêm cận kề.

Vậy hết hai tuần đó thì sao? Phòng nghỉ của ban giám đốc công ty bị Ngô Thế Huân nài nỉ, thành công lấy đi mất. Mỗi lần đi tập luyện, Ngô Thế Huân đều mang Trương Nghệ Hưng theo, nếu anh mệt sẽ ghé vô phòng nghỉ ngơi.

Có đôi lúc, Trương Nghệ Hưng cũng sẽ múa vài bài nhạc nhẹ hay vừa tập yoga vừa xem đồng đội luyện tập. Mỗi ngày trôi qua đều rất thú vị.

19.
-"Nghệ Hưng, anh có muốn ăn gì không?"

-"Được rồi, anh ăn trái cây đã no lắm rồi."

-"Nghệ Hưng, anh có muốn ôm ôm một lát không?"

-"Được rồi, đã ôm đủ rồi."

-"Nghệ Hưng, anh mệt thì ngủ đi nhé."

-"Anh biết rồi"

-"Này có phải anh Nghệ Hưng không cần đến em không?" Ngô Thế Huân nằm trườn ra sàn tập.
-"Không cần mày thì có thể thoát khỏi mày sao? Cứ hai phút lại chạy vô hỏi một lần, thằng khùng." Kim Chung Nhân thật sự không thể hiểu nổi đầu óc của người đang yêu.

20.
-"Anh Nghệ Hưng! Chơi cùng em một ván game nhé?" Biện Bạch Hiền thò đầu vào phòng nghỉ.

-"Ok. Đi thôi."

Biện Bạch Hiền đã thu âm xong phần của mình, lại đúng lúc Trương Nghệ Hưng vừa ngủ trưa dậy. Cho nên đã cùng nhau đại chiến ba trăm hiệp.

-"Biện Bạch Hiền! Ai cho cậu làm phiền Nghệ Hưng nghỉ ngơi." Ngô Thế Huân tức giận đùng đùng xông vào.

-"Nghệ Hưng, thắt lưng anh không tốt, đừng ngồi lâu." Ngô Thế Huân vội vàng lấy một cái gối kê sau lưng cho anh, không quên liếc mắt cảnh cáo Biện Bạch Hiền.

-"Không phải chỉ chơi game thôi sao. Cũng không có đánh nhau thật..." Biện Bạch Hiền lầm bầm, bỏ ra ngoài tìm Phác Xán Liệt.

-"Được rồi, đừng chấp em ấy. Trương Nghệ Hưng bây giờ chẳng khác nào điểm G của em ấy đâu. Nào lại đây, anh chơi cùng em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net