Phần Không Tên 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Tôi thấy mình thường hay nhìn trộm Chi. tôi không biết vì sao mình lại phải làm thế trong khi tôi có thể đường hoàng nhìn cô ấy. tôi đến lớp sớm hơn một chút chỉ để nhìn Chi đi từ nhà gửi xe, leo hai tầng để lên lớp học. Tô hay nằm bò ra bàn, gối đầu lên tay, nhìn Chi đang chăm chú ghi chép cái gì đó, rồi giật mình giả vờ úp mặt xuống bàn ngủ mỗi khi Chi quay lại tôi. Tôi cũng giả vờ lơ đãng khi nghe Chi kể về mùi hương của mọi thứ rồi cô ấy sẽ lấy bút chì gõ vào tay tôi: " Cậu có nghe mình nói không đấy? "  Để rồi tôi giả vờ thở dài: " Mình vẫn đang nghe đây mà! " Khi đó, Chi sẽ cười rồi tiếp tục say sưa về câu chuyện mùi hương của cô ấy, Tôi thấy tôi ngày càng " ngớ ngẩn" khi  cố gắng nghĩ ra mọi trò " ngớ ngẩn", nói những câu " ngớ ngẩn" khiến Chi cười đến muốn té ghế. Tôi vẫn biết khiến Chi cười là chuyện dễ dàng nhất quả đất, nhưng mỗi khi khiến Chi cười, tôi lại thấy như mình vừa lập được kì tích vậy.

        Nhưng có vẻ như không chỉ mình tôi thấy Chi xinh. Thằng Thành, bạn cùng xóm với bọn tôi ngồi ở phía trên thường hay quay xuống nói chuyện với Chi. Nó có thể nói chuyện với Chi " xuyên lục địa", từ chuyện hòa bình thế giới đến chuyện con mèo nhà Chi bị trầm cảm theo mùa, từ chuyện các vì sao tới chuyện nó từng tè ướt quần áo hai đứa nằm bên cạnh, trong khi nó khô rang hồi học mẫu giáo... Toàn những câu chuyện " ngớ ngẩn" mà cũng khiến Chi cười không ngớt. Còn cả  Khánh lớp phó nữa, nó cũng từng cùng xóm với chúng tôi nhưng được khoảng nửa tháng lại chuyển đi ở nơi khác xa hơn. Tôi để ý, thỉnh thoảng nó hay đến bàn tôi hỏi Chi về mấy quyển sách, tôi cũng không rõ chúng tên gì, và tôi cũng không muốn bận tâm đến nó làm gì. Nhưng có một chuyện mà tôi không thể giả vờ không biết được. Mỗi buổi sáng, Khánh thường đặt một phong kẹo béo trong ngăn bàn của Chi. Đã có đôi lần tôi muốn giấu những phong kẹo đấy đi nhưng tôi luôn nhắc nhở mình không có lí do gì phải làm như thế cả. Chi thì chẳng bao giờ nói chuyện với  tôi về những phong kẹo đấy. Tôi cũng giả vờ như mình không biết và những điều phải giả vờ ấy khiến tôi khó chịu vô cùng.

       Chi không bao giờ thừa nhận điều tôi thừa nhận về cô ấy. Tuy không nói ra nhưng tôi biết Chi luôn tự ti về những nốt tàn nhang trên mặt. Chi thường thả tóc che gần hết khuôn mặt, cô ấy luôn lo lắng khi đi ngoài đường mà không có khẩu trang, dù chỉ đi từ lớp ra căng tin tôi cũng thấy Chi đeo khẩu trang. Có lần tôi cố ý giấu khẩu trang của Chi nhưng thấy cô ấy gần như phát hoảng lên, thế là tôi đành để nó về chỗ cũ. Chi không thích ai nhìn thẳng vào mặt mình, cô ấy thường tránh tô mỗi lần tôi vô tình nhìn cô ấy. 

      Có lần tôi cố gợi chuyện hỏi Chi về những người đang thích thầm cô ấy, cảm giác không dễ chịu chút nào. Chi suy nghĩ một lát rồi từ từ nói: " Các bạn ấy chỉ mến mình thôi, bạn bè quan tâm nhau mà. không thể nhẫm lẫn được giữa tình bạn và tình yêu đâu, tớ xấu thế này thì ai thích tớ được chứ. Đến tớ cũng không muốn nhìn mình trong gương nữa là ..."

        Lúc ấy, tôi cảm giác như Chi sắp khóc đến nơi. Tự nhiên tôi thấy buồn  vô cùng. Những lời nói của tôi cũng trôi tuột đi tận đâu đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net