Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau như đã hứa, Minh Hưng đến đến nhà đón Minh Vân. Vì là 7 rưỡi ông Minh Hoàng đáp máy bay xuống sân bay nên hôm nay 6 giờ Minh Hưng đã đứng trước cửa nhà. Minh Vân dậy từ sớm chuẩn bị mọi thứ trước lúc đi còn đánh chút son cho đỡ thiếu sức sống vì hôm qua có lỡ uống quá chén, xịt thêm chút nước hoa nhẹ để át mùi rượu.

Nhớ lại chiều tối hôm qua, Minh Vân định trở về bàn chuyện với Nghĩa mà Hạ Vy lại rủ Minh Vân đi uống bia, dự định là uống ít cho vui thôi ai ngờ là uống tới mức say bí tỉ một mình Gia Nghĩa phải khênh hai con sâu rượu về nhà. Anh thầm mắng Minh Vân báo hại anh buổi chiều vội vã làm việc rồi xin sếp nghỉ làm với hoãn gặp mặt đối tác để về nghe cô nói chuyện, vậy mà lại trông thấy Minh Vân cả Hạ Vy say xỉn la liệt trước cửa nhà..

Quay trở lại hiện tại, Minh Vân xỏ một đôi giày thể thao trắng vào chân, trước khi đi không quên để lại mảnh giấy note cho Hạ Vy với Gia Nghĩa báo cả ngày hôm nay sẽ không về nhà rồi mới đóng cửa ra ngoài.

"Lề mề" Minh Hưng hơi khó chịu nói.

"Xin lỗi" Minh Vân gãi đầu hối lỗi.

"Hôm qua lại uống à?" Minh Hưng dụi hai cánh mũi vì ngửi thấy mùi hôi rượu xộc lên.

"Lỡ chén ạ. Mà em đã tắm rồi mà sao vẫn có mùi còn xịt thêm cả nước hoa rồi cơ" Minh Vân đưa tay áo lên mũi ngửi.

"Lần sau không được như thế nghe chưa?" Minh Hưng trách.

"Em biết rồi. Đi tôi không muộn bây giờ" Minh Vân cười gượng đẩy anh trai sang bên ghế lái còn mình ngồi ghế phụ.

Minh Hưng lườm lườm rồi lên xe. Anh biết thừa em gái anh đụng tới rượu bia là khó kiểm soát, sẽ uống tới khi nào ngất xỉu không thể uống được nữa mới thôi. Đường từ nhà Minh Vân đến sân bay không xa chỉ mất có 45 phút đi đường thêm 5 phút đỗ đèn xanh đỏ là tổng 50 phút. Đến nơi là 7 giờ 10 phút còn 20 phút nữa mới đến giờ bố hai người đáp đất. Ngồi ở ghế chờ Minh Vân cảm thấy hơi hồi hộp, 4 năm không gặp bố tuy có hơi khoảng cách về tình thân nhưng giữa bố và Minh Vân vẫn có cái gì đó rất hòa hợp. Đã đến 7 rưỡi nhưng mãi Minh Vân không thấy bố đâu, cô hồi hộp đứng lên ngồi xuống ngó ngang ngó dọc. Minh Hưng thấy em gái đừng ngồi không yên thì với tay kéo Minh Vân ngồi xuống ghế.

"Làm gì mà em nôn nóng thế lát nữa bố ra bây giờ" Minh Hưng nhẹ nhàng nói.

Minh Vân nghe anh trai nói nhưng lòng vẫn hồi hộp, một cảm xúc khó tả. Chợt thấy dáng người cao cao mặc bộ quần áo trắng kiểu Tàu, trên khuôn mặt có đeo cặp kính râm màu đen đằng sau còn có 3 người mặc đồ đen phò tá, Minh Vân nhận ra đấy là bố mình liền vỗ lên mu bàn tay Minh Hưng.

"Anh, anh , anh bố kìa".

Minh Hưng nhìn theo chỉ tay của em gái nhận ra đó là bố mình thì lập tức cũng em gái vẫy tay chạy lại chỗ bố hét to: "Bố, anh em con ở đây!".

Ông Minh Hoàng nghe tiếng gọi thì ngoảnh sang, nhận thấy hai đứa con mình một trai một gái đang chạy tới bên mình miệng gọi 'bố", ông xúc động vội vàng tháo kinh chầm chậm tiến lại.

"Bố về rồi" Minh Vân ôm chầm lấy ông.

"Bố ạ" Minh Hưng mỉm cười nhìn ông.

"Cậu chủ, cô chủ" Ba người mặc đồ đen cúi đầu.

Minh Hưng gật đầu đáp lạ rồi quay sang nhìn em gái với bố ôm nhau đoàn tụ mà tự cười mỉm.

"Thật sự nhớ bố" Minh Vân dựa dựa vào vai bố nói.

"Bố cũng nhớ hai đứa lắm. Xin lỗi vì đã để hai đứa ở đây một mình !" Minh Hoàng xoa đầu con gái mình nói.

"Không sao, bọn con lớn rồi đâu còn bé nữa" Minh Hoàng đáp.

"Bố đi cũng mệt rồi hay chúng ta đi đâu ăn đi con chưa ăn sáng nữa" Minh Vân chu môi phụng phịu nói.

"Bố muốn ăn phở dì Trinh các con nấu, chúng ta về nhà ăn đi đừng ăn ngoài nhiều không tốt" Minh Hoàng cốc nhẹ đầu con gái.

"Vậy để con gọi dì Trinh nấu" Minh Hoàng dứt lời liền nhấc máy gọi dì Trinh.

"Chúng ta ra xe về ăn thôi bố" Minh Vân khoác tay bố cười nói.

Minh Hoàng gật đầu cùng con gái con trai về nhà. Đã lâu rồi ông không được ăn cùng các con nên ông rất vui khi lần này trở lại được gần các con nhiều hơn. Dì Trinh sau khi nhận được cuộc gọi từ Minh Hưng báo ông chủ trở về muốn ăn phở của mình thì sung sướng đi chợ mua nguyên liệu về làm. Diệp Trân cũng được báo nên lên phòng thay đồ chuẩn bị kỹ lưỡng để gặp bố Minh Vân, sếp lớn mà, phải ăn bận kín đáo. Trên xe Minh Vân nói bao nhiêu thứ chuyện với bố, thường ngày nói ít bao nhiêu bây giờ lại nói tới mức khiến người ta nhức đầu mà. Đúng là gặp người thân ai cũng sẽ khác.

"À bố ơi, dì Trinh đang ở nhà anh nên chúng ta qua nhà anh ăn sáng rồi con với anh đưa bố về nhà chính nhé" Minh Vân chợt nhớ ra là đã để dì Trinh chăm sóc Diệp Trân.

"Còn nữa bố ạ, bên nhà anh còn một người, là bạn của con hiện giờ cô ấy đang gặp khó khăn nên con cho cô ấy ở nhờ nhà anh bố không khó chịu gì chứ ạ?" Minh Vân hỏi ý kiến bố.

"Nhưng cô bé đó có khó khăn gì vậy? Không thể giải quyết theo phương án khác được sao? Trai gái với nhau ở như vậy sao được" Ông thắc mắc.

Minh Vân kể lại hết đầu đuôi câu chuyện của Diệp Trân ra cho bố mình. Minh Hoàng nghe được thì thấy vô cùng thương cho số phận của Diệp Trân. Làm mẹ đợ thân không phải là điều dễ dàng.

"Bố không khó chịu chứ ạ?" Minh Vân muốn nghe ý kiến từ bố mình.

"Bố tin tưởng mắt nhìn của hai con, hai con thoải mái là được, bố già rồi không cần để ý tới bố" Ông xoa đầu Minh Vân.

"Bố không hề già bố vẫn rất đẹp trai" Minh Vân tít mắt nói.

Tuy là đã hơn 50 tuổi nhưng Minh Hoàng vẫn giữ được phong độ lẫn vẻ đẹp nam tính của ông không hề mai một. Nếu mà giờ này ông tham gia mấy cái nhảy nhảy giống mấy ông bà ở công viên thì khối bà mê mẩn. Luyên thuyên một hồi lâu cũng đã tới nhà, một nhà ba người xuống xe đi vào nhà.

"Dì Trinh, Diệp Trân con về rồi" Minh Vân vào nhà trước gọi dì.

"Ô hô, ông chủ cuối cùng cũng về rồi" Dì Trinh vui sướng bỏ bếp chạy ra đón còn quên cả cởi tạp dề.

Dì Trinh vui sướng khi gặp bố Minh Vân như vậy cũng là có lý do cả. Từ ngày mẹ của Vân Hưng bỏ hai anh em cô lại thì chỉ duy nhất có dì Trinh ở lại chăm sóc anh em cô, an ủi bố cô để bố cô vực dậy. Dì Trinh cũng xem như là bạn đời chưa bao giờ cưới của Minh Hoàng. Nhiều lúc Minh Vân còn muốn dì Trinh lấy bố cô.

"Tôi về rồi đây" Ông vui vẻ đáp lại.

"Chào chủ tịch" Diệp Trân ở đằng sau cung kính cúi đầu chào.

"Chào cháu. Đừng khách sáo cứ gọi bác là được rồi, ta đã nghe Minh Vân kể về cháu rồi nên cứ tự nhiên đừng khách sáo" Ông trông thấy Diệp Trân cảm thấy khá hài lòng về bạn của con gái mình.

"Vâng ..." Diệp Trân có chút ngại ngùng ngẩng lên nhìn Minh Vân cười với cô thì thấy an tâm hơn.

"Thôi mọi người vào nhà đi, ngồi bàn ăn dì bê đồ ra xong hết cả rồi" Dì Trinh nói.

Nhà ba người ngồi vào bàn ăn, dì Trinh và Diệp Trân vào bếp bê đồ ăn ra. Minh Hưng thấy Diệp Trân bê bát phở ra thì chạy lại đỡ cho Diệp Trân.

"Ra ngồi đi tôi bê cho đừng làm việc nhiều" Minh Hưng nhẹ nhàng lấy bát phở từ tay Diệp Trân.

"Anh ấy nói đúng đó, Diệp Trân lại đây ngồi đi" Minh Vân vỗ nhẹ vào cái ghế bên cạnh mình.

Diệp Trân "vâng" nhẹ rồi tiến ngồi cạnh Minh Vân. Đợi khi Diệp Trân ngồi xuống ghế hẳn hoi Minh Hoàng mở lời trước:

"Bác nghe chuyện cháu rồi".

Diệp Trân ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

"Chị xin lỗi vì đã kể chuyện của em ra nhưng mà đây là bố chị chị không giấu được" Minh Vân quay sang cầm tay Diệp Trân hối lỗi.

"Em không trách chị, em không sao" Diệp Trân cười nhẹ.

"Cháu đừng trách con bé, là bác hỏi nó trước. Cháu cũng đừng ngại chuyện này, nếu như cháu là bạn của Minh Vân thì cũng tức là con gái bác nếu có chuyện gì cứ bảo bác, bác giúp được bác sẽ giúp. Đừng ngại!" Minh Hoàng nhẹ nhàng nói.

"Cháu cảm ơn bác!" Diệp Trân cúi đầu.

Mọi người trong công ty đều nói Chủ tịch là một người rất đáng sợ, giọng nói rất nghiêm khắc, lúc xuất hiện luôn có một sát khí lạnh lẽo toả ra khiến ai ai cũng đều cảm thấy rợn tóc gáy. Lúc Diệp Trân nghe xong cũng tin thật ai ngờ hôm nay gặp lại khác hoàn toàn với lời mọi người kể. Chủ tịch tức bố của Minh Vân rất ân cần, dịu dàng và nhẹ nhàng không hề đáng sợ như mọi người nói. Hôm nào đi làm cô phải đính chính lại thông tin mới được.

"Ăn thôi cũng như người một nhà cả mà cảm ơn lên cảm ơn xuống hoài" Dì Trinh trách móc.

Minh Hưng bê một bát để trước mặt Diệp Trân rồi ngồi xuống cạnh cô luôn, dì Trinh ngồi cạnh Minh Hưng. Bàn ăn 5 người cùng nhau ăn bữa sáng như một gia đình thực sự đầy ắp tiếng cười. Ăn xong Minh Hưng cùng Minh Vân chở Minh Hoàng về nhà. Trên xe Minh Vân cứ tắt mở điện thoại mãi. Từ hôm qua sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Hải Phong thì anh tắt máy không gọi cho Minh Vân cuộc nào nữa, hôm nay cũng không. Minh Hoàng thấy con gái mình cứ tắt mở điện thoại lấy làm lạ hỏi: "Con đợi điện thoại của ai à?".

"À... không... không con có đợi của ai đâu" Bị hỏi đột ngột Minh Vân giật mình.

"Không đợi ai sao bố cứ thấy con tắt mở điện thoại mãi thế?" Ông vẫn gặng hỏi tiếp.

"Thói quen thôi bố ạ. À, mai bố có đi làm cùng bọn con không?" Minh Vân đánh trống lảng để không bị hỏi.

"Bố ở nhà đi, sức khỏe bố không tốt công ty có con lo rồi" Minh Hưng chen ngang.

"Sức khỏe bố ổn hơn rồi. Mai bố sẽ lên công ty, bố không để hai đứa phải chịu đựng ông ta nữa đâu" Ông nói.

"Vậy mai con qua đón bố. Con dặn chú Lương bảo người làm dọn nhà với phòng cho bố rồi đấy ạ" Minh Hưng quẹo lái gấp làm cả Minh Vân lẫn Minh Hoàng nghiêng người.

"Không cần phiền phức vậy, bố bảo chú Lương chở bố đến" Minh Hoàng từ chối lời đề nghị của con trai.

"Vâng" Minh Hưng trả lời.

"Tối nay con ở lại ăn cơm với bố nhé?" Minh Vân đề nghị.

"Được, cũng lâu bố con ta không trò chuyện" Minh Hoàng nhìn con gái bằng ánh mắt cưng chiều.

"Em đã nói chuyện với Gia Nghĩa chưa thế?" Minh Hưng dừng đèn đỏ quay xuống hỏi.

"Ối chết, hôm qua em say em quên mất không hỏi rồi" Minh Vân đập tay lên trán.

"Uống cho lắm vào rồi không biết trời đất gì. Tối về liệu mà nói chuyện" Minh Hưng lừ mắt nhìn em gái.

"Em biết rồi mà, anh như ông già ý" Minh Vân phụng phịu.

"Anh con nói đúng đấy, con ý, uống ít rượu thôi không tốt cho dạ dày con đâu" Minh Hoàng nhắc nhở.

"Con biết rồi ạ" Minh Vân hối lỗi nói nhỏ.

Đưa Minh Vân và bố về xong, Minh Hưng lái thẳng xe đến công ty làm việc. Anh phải tranh thủ thời gian này Lưu Trực chưa có động tĩnh gì hoàn thành nốt công việc ở công trường.

Minh Vân cùng Minh Hoàng vào nhà, chú Lương và mọi người đã chờ sẵn ở cửa đón Minh Hoàng trở về.

"Chủ tịch ngài đã về rồi ạ" Chú Lương cúi người chào.

"Ấy không cần phải thế người quen cả với nhau" Minh Hoàng đỡ chú Lương đứng thẳng dậy.

"Mau, mau vào nhà. Biết chủ tịch về tôi vui lắm, tôi dặn người làm quét dọn sạch sẽ nhà cửa hết rồi. Còn nấu mấy món chủ tịch thích nữa nhưng không biết có hợp không tại Thục Trinh bị cậu Minh Hưng đưa sang nhà cậu ấy rồi" Chú Lương gượng gạo nói.

(Thục Trinh là tên thật của dì Trinh)

"Tôi cũng biết chuyện đó rồi, tôi vừa ở bên đó về" Minh Hoàng ngồi xuống ghế.

"Bếp có cần con giúp gì không chú?" Minh Vân nói.

"Ơ...không... cần đâu. Con cứ ngồi đây nghỉ ngơi nói chuyện với chủ tịch đi" Chú Lương lập tức xoe tay từ chối.

"Con không nên vào bếp Minh Vân à, nếu con vào bếp bố sợ rằng mấy người giúp việc hôm nay khá là mệt đấy" Minh Hoàng quay qua nhìn con gái nói.

"Bố này" Minh Vân bĩu môi.

"Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi lấy ấm trà pha cho chủ tịch" Chú Lương nhìn hai bố con cười nói.

"Cảm ơn chú nhiều" Minh Hưng gật đầu.

Minh Hoàng nhìn quanh căn nhà. Không có gì khác biệt so với mấy chục năm trước. Chỉ khác là bây giờ chỉ có thân già như ông đây ở một mình, các con ông bây giờ ai cũng có nhà riêng có cuộc sống riêng, không còn nô đùa với ông như hồi nhỏ nữa. Ông nhìn lên tấm ảnh gia đình, mắt ông dừng lại, đó là vợ ông, mẹ của Minh Vân và Minh Hưng. Hai vợ chồng ông trước đây đã từng rất vui vẻ và hạnh phúc bên nhau nhưng từ khi sinh Minh Vân ra, vợ ông đã cặp kè với người đàn ông khác, phản bội lại ông thậm chí còn không thèm chăm con để ông phải trở thành gà trống nuôi con. Một mình ông vừa chăm con vừa kiếm tiền biết bao khổ cực. Nghĩ tới việc đấy ông lại càng thêm chán ghét người phụ nữ đó, nhưng sâu thẳm trong lòng ông vẫn rất yêu người phụ nữ đó, yêu bằng cả con tim.

"Bố có sao không?" Thấy bố mình im lặng hồi lâu Minh Vân lo lắng lay người ông.

"Bố xin lỗi, xin lỗi vì không thể đem lại hạnh phúc cho các con" Minh Hoàng ôm Minh Vân vào lòng.

"Bố đừng nói thế. Bọn con rất hạnh phúc, chỉ cần bố bình an khoẻ mạnh để sống mãi với bọn con là bọn con vui và hạnh phúc lắm rồi" Minh Vân dựa vào người Minh Hoàng chặt lấy ông.

"Được, bố sẽ ở mãi cùng hai con" Minh Hoàng ân cần nói.

"Con đưa bố lên phòng nghỉ ngơi nhé!" Minh Vân ngẩng lên.

"Bố muốn vào thư phòng một lát, con cứ ở đây chơi đi" Minh Hoàng nói rồi đứng lên đi lên trên tầng.

"Cần gì bố nhớ gọi con nhé!" Minh Vân gọi với lên.

Thấy bóng bố mình khuất, Minh Vân mới đứng lên, tiến gần về phía tấm ảnh, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang bế một đứa bé sơ sinh với một phong thái đoan trang, hiền dịu ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Đứa bé đấy chính là Minh Vân, bức ảnh này được chụp vào ngày cô tròn 1 tháng. Hai khoé mắt của Minh Vân bắt đầu mờ dần, sống mũi cô cay cay, hai hàng lệ của Minh Vân bắt đầu lăn trên hai gò má của cô. Đến tận bây giờ, Minh Vân vẫn rất hận người phụ nữ trên tấm ảnh này, là mẹ của cô nhưng từ khi cô trong 1 tháng đã bỏ cô không thèm nhìn mặt, để cô lớn lên trong sự thiếu thốn tình mẹ. Minh Vân hận không thể rút hết máu trả lại cho người phụ nữ này. Nhớ tới lời Hạ Vy nói, nếu tự dưng mẹ Minh Vân xuất hiện thì cô phải làm gì, phải nói gì cô cũng không biết nữa.

"Chủ tịch đã lên phòng rồi sao?" Chú Lương đến cắt đứt mạch suy nghĩ của Minh Vân.

Minh Vân vội vã lau sạch nước mắt trên mặt ngoảnh lại nở nụ cười tươi với chú Lương.

"Bố con trên thư phòng ý chú".

"Con vừa khóc sao?" Chú Lương để ý đôi mắt đỏ của Minh Vân hỏi.

"Con đâu có đâu" Minh Vân gạt vội nước mắt.

"Con đừng chối, chú nhìn là chú biết. Có gì thì nói ra đừng giấu trong lòng" Chú Lương nhẹ nhàng nói.

"Vâng, chú mau đem trà lên cho bố con đi không nguội mất" Minh Vân vội vã đẩy nhẹ lưng chú Lương về phía cầu thang.

"Nhớ lời chú dặn đấy" Chú Lương nán lại dặn.

"Vâng ạ. Chú mau lên đi".

Chú Lương nhìn Minh Vân khoảng 2 3 giây rồi mới đi lên tầng. Minh Vân thở hắt ra một tiếng cầm điện thoại ra sân vườn đằng sau ngồi.

"Chị pha em một tách trà, đem ra vườn cho em nhé" Minh Vân nói với chị giúp việc.

"Tôi làm ngay đây ạ" Người giúp việc nói.

Gác bỏ chuyện của mẹ đi. Minh Vân lại trầm ngâ, tay vẫn cầm điện thoại bật rồi lại tắt. Đã hơn một ngày rồi mà vẫn không thấy Hải Phong gọi hay nhắn tin gì đâm ra Minh Vân lo lắng. Minh Vân nhấc máy lên bấm số gọi cho Gia Nghĩa hỏi thăm.

"Em nghe này" Gia Nghĩa bắt máy rất nhanh.

"Um... chị hỏi tí ..." Minh Vân ngập ngừng.

"Chị nói đi, sao lại ngập ngừng thế?" Gia Nghĩa ở đầy bên kia hỏi.

Minh Vân lấy hết can đảm để hỏi: "Em có liên lạc được với Hải Phong không?".

"Em không, sao thế?" Gia Nghĩa cười tủm tỉm khi thấy bà chị mình quan tâm tới thằng bạn thân chí cốt của anh.

Minh Vân nghe được câu trả lời thì buồn thiu nói: "À không không có gì đâu, làm việc tiếp đi".

Gia Nghĩa nhận ra được giọng Minh Vân buồn nên cố tình trêu cô: "Chị hâm lắm rồi đấy. Á à, hai người có tình ý với nhau đúng không?".

"Dở hơi à, không có gì cả. À, chị nói cái này, hôm qua chị bảo em về sớm là có việc. Anh trai chị muốn em về công ty nhà chị giúp sức cho chị với anh ấy. Ý em như nào?" Minh Vân nói.

Gia Nghĩa hoảng hốt: "Sao lại là em, có nhiều người giỏi hơn em cơ mà?".

"Anh chị thấy mày giỏi nên mời về chứ sao nữa. Thế có về không? Hay chê công ty chị? Nếu chê thì thôi vậy chị tìm người khác" Đang nói giọng rất ngọt ngào nhẹ nhàng Minh Vân đổi ngay tông giọng như kiểu dỗi dỗi.

"Ấy đừng, nếu mà là anh chị em thì em sao từ chối được. Nhưng mà để tháng sau đi, tháng này em vẫn đang dở dự án chưa có xin nghỉ được" Gia Nghĩa nói.

Làm được ở công ty của nhà Minh Vân là vô cùng khó. Nó khó ngay từ vòng xét tuyển chứ đừng nói là từ vòng phỏng vấn. Anh được vào đây nhờ mối quan hệ thì phải biết trân trọng chứ lại còn làm chảnh từ chối thì lại bị chê cười.

"Được, khi nào muốn đến công ty thì bảo chị chị báo anh chị một tiếng. Chị tắt máy đây, bye".

"Bye chị. Cảm ơn chị nhiều, yêu chị nhất đấy".

"Hâm lắm làm việc đi chị tắt đây".

Minh Vân tắt máy thì vừa kịp lúc trà được mang đến, cảm ơn chị giúp việc xong thì Minh Vân bắt đầu thưởng trà. Lâu lắm rồi Minh Vân mới được hưởng khung cảnh yên bình đến vậy. Trà rất ngon. Hồi ở bên Mỹ, Minh Vân rất ít uống trà, hầu như chỉ uống vội ly sữa hoặc cố cà phê để kịp đi học với đi làm.

Ở công trường, Minh Hưng đi rà soát tất cả các đường điện lẫn đường nước một cách cẩn thận. Sau vụ việc vật liệu rởm không xác định kia đã gây tổn thất nhiều cho công ty, thế nên đợt nhập vật liệu mới về anh đã tự mình đi kiểm tra. Nhà mà được xây bằng những vật liệu tốt chắc chắn thì mới khiến người ở yên tâm hơn. Đang xem các công nhân thi công thì Minh Hưng nhận được cuộc gọi đến là của Diệp Trân. Minh Hưng bảo mọi người cứ làm việc còn anh đi ra góc khác nghe điện thoại.

"Trưa với tối anh có về ăn cơm không?" Diệp Trân hỏi.

"Trưa tôi sẽ ăn với anh em ở công trường, tối thì tôi không chắc nhưng cứ nấu đi nếu về muộn tôi sẽ ăn sau" Minh Hưng nói vào điện thoại.

"Vậy để tôi dặn dì Trinh nấu. À còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi anh" Diệp Trân ngừng lại để nhận lời đồng ý của Minh Hưng.

Hiếm khi thấy Diệp Trân xin xỏ gì từ lúc cô đến nhà anh ở nên khi thấy cô chủ động xin anh không hề từ chối mà hỏi lại rất nhanh: "Hỏi đi".

"Tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát có được không? Một lát thôi sẽ về ngay" Diệp Trân nói càng về cuối lại càng bé như là sợ Minh Hưng không cho.

"Được, ở nhà nhiều cũng không tốt ra ngoài đi dạo cho thoải mái. Cô có thể bảo dì Trinh đi cùng" Minh Hưng tưởng Diệp Trân phải xin chuyện gì to tát lắm hoá ra chỉ là xin ra ngoài khiến anh cười thầm rồi nghiêm giọng nói tiếp: "Để tôi bảo tài xế Nam chở cô đi".

"Cảm ơn anh".

Diệp Trân vui sướng đến nỗi suýt nữa hét vào điện thoại. Tắt máy, Diệp Trân thay quần áo. Diệp Trân hôm nay chọn một cái váy bầu màu xanh nước biển nhạt, đứng trước gương nghiêng người sang ngang một tí đã thấy cái bụng hơi nhô lên. Lấy tay xoa lên bụng, Diệp Trân thoáng có chút buồn.

"Mẹ xin lỗi, đã để con chịu khổ rồi" Diệp Trân nói nhỏ.

"Cốc...Cốc"

"Vào đi ạ" Diệp Trân nghe tiếng gõ cửa liền hạ tay xuống lên tiếng.

"Cậu chủ có nhờ ta lên xem con như nào rồi đi cùng con luôn" Dì Trinh đẩy cửa đi vào nói.

Trông thấy tay Diệp Trân đặt lên cái bụng nhỏ hơi nhô nhô lên dì Trinh không khỏi vui sướng. Dù không phải cháu của dì nhưng dì chỉ cần trông thấy trẻ con là dì có thể bỏ tất cả công việc để chăm sóc và chơi cùng trẻ con.

Dì cười nhìn Diệp Trân: "Trông cái bụng đáng yêu chưa kìa".

Diệp Trân bật cười: "Haha, dì cũng thấy nó đáng yêu sao? Con tưởng chỉ có mình con thấy nó đáng yêu thôi".

Dì Trinh nói: "Mọi sinh linh trong này đều đáng yêu".

Diệp Trân khoác lấy cánh tay dì Trinh nói: "Dì cũng rất đáng yêu. Con xong rồi mình đi thôi dì".

Hai người đi ra khỏi nhà, ở cửa đã có tài xế Nam đợi ở ngoài. Tài xế Nam thấy Diệp Trinh và dì Trinh đi ra liền cúi chào rồi mở cửa xe cho hai người.

"Hai người muốn đi đâu ạ?" Tài xế Nam lên xe quay xuống hỏi.

"Phiền anh đưa chúng tôi đến quán bánh ngọt Pháp ở trên phố đi, lâu lắm tôi không đến đó" Diệp Trân nói.

Nói xong với tài xế Nam Diệp Trân quay ngay sang nói với dì Trinh: "Quán đó có chỗ ngoài trời rất thoải mái chắc chắn dì sẽ thích".

Trông cách Diệp Trân thoải mái nói chuyện với dì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net