[ ABO ] Màn sương dày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : 柚子海棠棠棠

"Dù ký ức này có bị cướp đi thì trái tim tôi vẫn chỉ hướng về cậu."



"Có hai tin tức, một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là Lý Hưởng đã qua cơn nguy kịch. Tin xấu là cậu ấy mất trí nhớ rồi. "

An Hân ngồi trên hàng ghế trước cửa phòng bệnh, day day thái dương, trên tay vẫn còn giữ chặt chiếc phong bì nhàu nát mà Lý Hưởng đã giao cho mình ban nãy.

Khi nhìn thấy Lý Hưởng người bê bết máu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, An Hân đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Anh đọc hết từng chữ trên bức thư ấy, nước mắt không ngừng rơi, còn để lại những vệt nước nho nhỏ trên quần áo.

An Hân đã rất lâu không khóc như thế này.

Khi nghe được hai tin tức, anh nhất thời không biết mình nên cảm thấy như thế nào mới đúng. Vui mừng chắc chắn sẽ có, An Hân không biết cuộc sống nếu không có Lý Hưởng sẽ tối tăm đến nhường nào.



Bọn họ gặp nhau từ thuở còn niên thiếu.

Lý Hưởng rất đáng tin cậy, rõ ràng là còn nhỏ hơn An Hân một tí nhưng trông cứ như đã trải qua vô vàn sóng gió của cuộc đời vậy. Nói thẳng ra là trông già hơn anh rất nhiều.

An Hân mất đi bố mẹ từ khi còn rất nhỏ, còn bởi vì mối quan hệ của mình với cục trưởng An mà không ít lần bị đồng nghiệp nói xấu sau lưng. An Hân không quan tâm lắm đến cái danh 'Thái tử' lắm, dù sao thì anh cũng đã quen với nó rồi.

Về sau An Hân và Lý Hưởng trở thành cộng sự, người khác thường gọi Lý Hưởng là 'Thư đồng của Thái tử'. Tuy rằng luôn bảo không để tâm lời người khác nói nhưng trong lòng An Hân thật sự rất ghét nghe người khác dè bỉu Lý Hưởng.

Sau đó nữa, bước ngoặt trong mối quan hệ của họ dường như là sự cố lựu đạn dịp Tết năm đó. Anh không biết vì sao mình lại lao đến mà không do dự như vậy, chắc là vì lúc ấy trong đầu chỉ An Hân suy nghĩ rất đơn giản.

Mình không có người thân, nhưng Lý Hưởng thì có.

Cũng may lần đó chỉ bị thương ngoài da, nhưng dù sao cũng là do bị bỏng nên vẫn khá là đau. Từ lần đó, mối quan hệ giữa hai người họ đã có bước đột phá lớn. Dù rằng không một ai trong hai người nói rõ nhưng cả hai đều đã ngầm hiểu.

An Hân là một Omega khá cứng đầu. Có rất ít Omega làm cảnh sát hình sự, dù sao loại công việc này cần rất nhiều thể lực và sức bền, đây đều không phải là thứ mà Omega quá giỏi, nhưng An Hân vẫn kiên trì làm cho đến tận bây giờ.

Lại nghĩ đến mấy cái bánh gạo mà Lý Hưởng luôn mang theo bên mình, An Hân đột nhiên không biết ngoại trừ Lý Hưởng sẽ có ai sẽ đối xử tốt với mình như vậy.

Khi anh còn đang đắm chìm trong hồi ức thì y tá mở cửa nói bệnh nhân đã tỉnh lại, có thể vào xem.


Lý Hưởng không còn nhớ gì cả.

Nói rõ hơn thì không phải chuyện gì cũng không nhớ, Lý Hưởng vẫn biết cách sinh hoạt bình thường nhưng chỉ là mù mờ về những việc đã xảy ra sau khi anh trở thành cảnh sát hình sự.

Lý Hưởng rất cố gắng để nhớ lại, nhưng nơi sâu thẳm trong ý thức anh dường như đã bị tầng sương mù dày đặc che lấp.

Anh ngửi thấy mùi mưa ẩm ướt trong không khí, và không khó để nhận ra đó là mùi hương từ Omega đang ngồi cạnh giường mình.

Cậu ấy vừa nói tên mình là An Hân.

An Hân, An Hân, là một cái tên rất đẹp.

Nhưng cậu ấy trông có vẻ không khỏe lắm, giống như mùi pheromone của cậu ấy, trong trẻo nhưng đắng ngắt.

An Hân nhận ra ánh mắt khác lạ của Lý Hưởng, cố nặn ra một nụ cười tạm gọi là chấp nhận được, cong cong khóe môi.

"Cậu dưỡng thương cho tốt, cần cái gì nói cho tôi biết, tôi.... tôi ra ngoài trước."

Cậu ấy lại cười, lại là nụ cười có phần gượng gạo này. Lý Hưởng cũng mơ màng gật gật đầu.

Vậy mối quan hệ trước kia giữa mình và cậu ấy là gì ? Nghe bảo mình là cảnh sát hình sự, vậy cậu ấy chắc là cộng sự của mình đúng không ?

Nhưng tại sao cậu ấy lại buồn như vậy ?

Lý Hưởng luôn cảm thấy những lời vừa rồi của An Hân đều mang theo một nỗi niềm khó tả. Đồng thời anh cũng nhận ra rằng cảm xúc của mình đang bị ảnh hưởng ít nhiều bởi mùi pheromone của An Hân.



"Sư phụ, đội trưởng Lý sao rồi ?"

An Hân lắc đầu.

"Cậu ấy không còn nhớ bất cứ thứ gì, kể cả tôi."

Lục Hàn nhất thời không biết nói gì, đành im lặng ngồi bên cạnh An Hân,

"Sư phụ, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Đội trưởng Lý không thể quên anh đâu..."

"Tôi không sao, cậu cũng không cần an ủi tôi đâu."

An Hân xua tay, cố nặn ra một nụ cười.

"Hôm nay cậu cũng vất vả rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Bởi vì tình hình hiện tại của Lý Hưởng, cục điều tra hình sự đã phê duyệt cho anh một kỳ nghỉ để hồi phục sức khỏe.

An Hân lúc đầu vốn không định nói, nếu Lý Hưởng đã không nhớ ra quan hệ giữa họ thì anh cũng không muốn ép buộc. Dù sao thì hai người họ trước giờ đều yêu nhau rất kín đáo, cũng không nhiều người biết.

Nhưng Lý Hưởng sau khi xuất viện phải về nhà dưỡng thương, An Hân không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nói cho Lý Hưởng biết bọn họ sống chung một nhà.

Khi An Hân còn đang đau đầu với mớ rắc rối này thì đã thấy Lục Hàn giúp Lý Hưởng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.



Không khí trong xe có chút gượng gạo.

An Hân không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào. Là một cảnh sát hình sự, anh đã đối mặt với không biết bao nhiêu vấn đề nan giải, nhưng chỉ duy nhất là không biết đối mặt thế nào với người yêu mất trí nhớ của mình.

Về đến nhà, sau khi tiểu Lục giúp đỡ mang đồ đạc lên nhà thì cũng rời đi. Lý Hưởng nghi hoặc nhìn đồ đạc trong nhà.

"Trước kia tôi sống ở đây sao ?"

"Ừm."

Lý Hưởng nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, nhìn thấy mấy cái bánh gạo được vứt khắp nơi trong nhà và mấy hộp sủi cảo chất đầy trong tủ lạnh, trông không giống đồ anh sẽ thích ăn tí nào.

Lại nhìn thấy cặp ly thủy tinh trên bàn trà, hai chiếc gối và cái chăn đôi trên giường, còn cả hai chiếc khăn, hai chiếc cốc trong phòng tắm. Tất cả mọi thứ đều như đang nói với Lý Hưởng rằng đã có hai người sống ở nơi đây.

Trong không khí còn lởn vởn mùi mưa ẩm ướt quen thuộc và cả mùi pheromone giống mùi cỏ xanh của Lý Hưởng, hai mùi hương ấy như đan xen, hòa trộn vào nhau.

"Ngoài tôi ra... còn ai.... sống ở đây không ?"

"Còn tôi."

Tuy rằng ít nhiều cũng đoán được, nhưng Lý Hưởng cũng ngây người ra một lúc. Cả hai im lặng hồi lâu rồi đồng thanh lên tiếng.

"Chúng... chúng ta là một đôi sao ?"

"Cậu là người yêu của tôi. "

Lại có một khoảng lặng ngắn nữa.

"Vậy tại sao cậu không nói với tôi ?"

"Tôi... tôi chỉ nghĩ cậu đã mất trí nhớ rồi, ký ức có thể hồi phục không cũng là chuyện khó nói... Tôi cũng biết có thể cùng cậu tiếp tục nữa hay không..."

Lý Hưởng nhìn An Hân chậm rãi cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, hệt như một chú mèo tủi thân, trông như thể giây tiếp theo An Hân sẽ thật sự khóc òa lên vậy.

Lại là mùi mưa đăng đắng quen thuộc, mùi hương ấy lúc này dường như còn đắng hơn cả ngày hôm đó, nhưng Lý Hưởng lại không biết phải làm sao.

Anh không biết bản thân mình thích gì, cũng không biết cách dỗ dành Omega của mình, nhưng trông An Hân bây giờ thực sự rất đau buồn.



Trời đã khuya, hai người ăn một bữa qua loa, sau đó lần lượt đi rửa mặt súc miệng.

Giường trong phòng thật ra cũng không lớn, trước đây An Hân luôn thích làm nũng với Lý Hưởng, hai người lúc nào cũng dính lấy nhau trên giường. Lúc đó không nghĩ chỗ này lại nhỏ như vậy, nhưng bây giờ An Hân cảm thấy chiếc giường này thực sự rất nhỏ.

Hai người đàn ông cao lớn chen chúc trên chiếc giường nhỏ, chật vật nằm xuống một cách khó xử. Lý Hưởng nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được, anh luôn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không tài nào yên tâm thiếp đi.

Trong bóng tối, Lý Hưởng nghe thấy tiếng chăn bị vén lên, cảm nhận được An Hân chậm rãi bước xuống giường, rón rén đi dép lê, cẩn thận đắp chăn cho mình rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Anh cũng đứng dậy, cẩn thận mở hé cửa ra, liền thấy An Hân ôm chiếc chăn nhỏ cuộn tròn trên sofa. Nhất thời Lý Hưởng thấy tim mình nhói đau, tự trách bản thân tại sao cái gì cũng không thế nhớ ra, làm An Hân đau lòng như vậy.

Xin lỗi vì đã làm cậu buồn lòng.

Lý Hưởng không dễ dàng gì chìm vào giấc ngủ nhưng cũng rất nhanh đã tỉnh lại. Khi ra ngoài, anh phát hiện An Hân cũng đã dậy từ sớm, trên ghế sofa hầu như không có dấu vết của bất kỳ ai.

Hôm nay là thứ hai. Chắc cậu ấy đi làm rồi.

Không có việc gì làm, Lý Hưởng thu dọn đồ đạc trong nhà, căn nhà tuy nhỏ nhưng lại tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Trên tường có một tờ lịch, còn có nhiều ghi chú nhỏ được ghi bên cạnh ngày tháng.

Hôm nay đến xx làm nhiệm vụ.

Sao lại phải đi làm nữa, buồn ngủ quá.

Lý Hưởng không khỏi mỉm cười, lật tiếp đến tờ lịch của một tháng trước

Thời kỳ nhạy cảm của Hưởng sắp đến rồi.

Nhưng chúng ta đều quá bận, chỉ có thể dùng thuốc ức chế thôi.

Hầu hết chúng đều là những nét chữ nhỏ, nguệch ngoạc, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, Lý Hưởng thấy một nét chữ khác tương đối ngay ngắn, có vẻ là của anh rồi.

An Hân luôn phải mang theo thuốc ức chế trong thời kỳ nhạy cảm.

Thậm chí bên cạnh đó còn vẽ một trái tim rất, rất nhỏ. Đây đúng là nét chữ của Lý Hưởng, nhưng anh có chút không thể tin được mình sẽ làm những chuyện như vậy.

Ngoài tấm lịch đó ra còn có chiếc tủ nhỏ chứa đủ loại mì gói, giá sách hơi cũ kĩ và bàn làm việc có phần lộn xộn.

Chiếc bàn đã cũ và có rất nhiều vết trầy xước trên đó. Lý Hưởng mở ngăn kéo trên cùng, phát hiện một quyển sổ được bọc trong giấy kraft, bìa sổ đã có vết ố và bị nhăn không ít nhưng tất cả các trang giấy đều thẳng tắp, có thể thấy được chủ nhân của quyển sổ rất yêu quý nó.

Lý Hưởng mở ra xem, dễ dàng nhận ra nét chữ mà anh vừa thấy trên tấm lịch. Đây là nhật ký của An Hân.

Mặc dù ngày tháng ghi chép không đều đặn, có những ngày chỉ ghi rất ngắn, nhưng Lý Hưởng phát hiện hai từ xuất hiện với tần suất nhiều nhất trên đó chính là tên của chính mình.

An Hân ghi lại những lần họ cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, ghi lại những lần huấn luyện cùng nhau được khen ngợi, ghi lại bản thân đã chăm sóc Lý Hưởng như thế nào lúc bị thương, ghi lại đêm đầu tiên bên nhau của bọn họ.

Chỉ có một ngày duy nhất mà trên trang giấy chỉ có vỏn vẹn năm từ.

Đã bị đánh dấu rồi.

Nhưng chỉ năm từ thôi cũng có thể thấy được tâm trạng ngày hôm đó của chủ nhân quyển sổ rất tốt. Lý Hưởng thậm chí còn ngửi thấy mùi mưa ngọt ngào của chủ nhân quyển sổ vào ngày hôm đó qua trang nhật ký này.

Ngoài ra, sau khi Lý Hưởng ngã từ trên cao xuống bị thương, An Hân đã viết rất nhiều về nỗi lo lắng và sợ hãi của mình. Kẹp giữa trang còn có một phong bì, trên bìa có chữ viết tay của chính Lý Hưởng. Anh cũng không mở ra, chỉ đọc những nét chữ có chút run rẩy của An Hân.

Hưởng, tôi thật sự hối hận rồi. Nếu cậu không còn ở bên tôi nữa, tôi sống còn có ý nghĩ gì ?

Có lẽ tôi chỉ là một Omega mất đi Alpha của mình.

Mặc dù tôi luôn trách cậu vì đã không nói sự thật, còn luôn nổi giận với cậu, còn có những lần gây sự vô cớ với cậu, nhưng giây phút nhìn thấy cậu ngã xuống, tôi thực sự vô cùng sợ hãi.

Từ nhỏ tôi đã không có người nhà, cậu chính là gia đình của tôi. Vốn tưởng rằng cả đời này tôi sẽ không cần sợ bất cứ điều gì, nhưng khoảnh khắc cậu ngã xuống, tôi thật sự rất sợ mất đi cậu.

Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh dậy, nhưng cậu lại mất đi trí nhớ. Tôi không muốn dùng thứ ký ức vốn không thuộc về cậu để trói buộc cậu bên mình. Tôi không muốn làm cậu khó xử, nhưng tôi càng không muốn để cậu đi. Tôi không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.

Ngay lúc đó, Lý Hưởng lập tức đóng cuốn nhật ký lại. Dường như lần này mùi mưa đắng ngắt đang róc rách chảy ra từ tận đáy lòng anh.

Anh không biết tại sao tim mình lại nhói lên từng đợt, rồi chợt nghẹn lại như bị ai siết chặt, dày vò.

Lý Hưởng không khỏi có chút ghen tị với chính mình của ngày trước, ghen tị với một Lý Hưởng có đầy đủ ký ức và tràn ngập tình yêu của An Hân. Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình như một tên trộm vụng về, một tên trộm nhận được tình yêu không thuộc về mình.

Lý Hưởng bắt đầu suy nghĩ trong vô vọng.

Anh vắt óc cố nhớ lại ký ức của ngày trước, cố nhớ lại những chuyện dù là nhỏ nhặt nhất, nhưng anh vẫn như một đứa trẻ lạc trong màn sương, trước mắt chỉ là một mảng trắng xóa.



Buổi tối, Lý Hưởng mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sủi cảo đông lạnh, vốn muốn đợi An Hân về ăn cùng, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy cậu ấy quay lại. Anh đành phải tự mình ăn hết đĩa sủi cảo nguội lạnh.

Lý Hưởng không tài nào nhớ ra An Hân thích ăn gì. Nhưng khoảnh khắc cánh tay anh mở tủ đông, dường như có một phản xạ có điều kiện, anh lấy hộp sủi cảo đông lạnh mà không cần suy nghĩ gì.

Nhưng Lý Hưởng lại chẳng nhớ gì cả.



An Hân về rất muộn.

Lý Hưởng có thể nhận ra rằng cậu ấy đã rất mệt mỏi.

"Cậu đã ăn gì chưa? Hay tôi nấu sủi cảo cho cậu nhé ?"

Ánh mắt An Hân tựa hồ sáng lên.

"Cậu... cậu nhớ ra điều gì rồi sao ?"

Lý Hưởng chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này của An Hân. Mấy ngày nay cậu ấy luôn trông rất buồn bã, hôm nay là lần đầu tiên trong ánh mắt An Hân xuất hiện tia sáng. Nhưng Lý Hưởng hoàn toàn không nhớ gì cả.

Không khí im lặng trong hai giây.

"Được rồi, không sao đâu. Tôi không đói, tôi ăn cơm rồi, đừng nấu."

"Ừm... Thật ra tôi có nhớ ra một chút, nhưng cũng không rõ ràng lắm..."

Lý Hưởng không muốn nói dối, nhưng anh càng không muốn nhìn thấy An Hân thất vọng. Anh không muốn mỗi ngày đều chỉ ngửi thấy mùi mưa đắng ngắt.

"Cậu tắm rửa rồi ngủ sớm đi, hôm nay đừng ngủ trên sofa nữa."

Hai người nằm cạnh nhau trên giường.

"Tôi tắt đèn nhé."

An Hân nói xong liền tắt đi chiếc đèn ngủ nhỏ cạnh giường.

Trong bóng tối, Lý Hưởng nghe thấy An Hân quay lưng về phía mình. Anh cẩn thận nhích người gần hơn về phía cậu ấy, chầm chậm vươn tay ra ôm An Hân vào lòng.

An Hân cực kỳ mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự an toàn từ vòng tay Lý Hưởng, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lý Hưởng lại không ngủ được.

Anh không biết liệu mình có thể hồi phục được trí nhớ hay không, cũng không biết lời nói dối của mình có thể kéo dài bao lâu. Nếu như ký ức của anh vĩnh viễn mất đi thì sao ?



Quầng thâm của Lý Hưởng ngày càng đậm hơn.

Hôm nay được nghỉ, An Hân không đi làm.

"Thật ra hôm qua cậu đã không nhớ ra điều gì phải không ?"

Lý Hưởng ngơ ngác nhìn An Hân, không biết nên nói gì. Sau vài giây, cuối cùng cũng mở miệng được.

"Sao cậu phát hiện ra vậy ?"

"Vì cậu không biết đó thôi, mùi pheromone có thể bộc lộ cảm xúc. Trước đây, mùi cỏ của cậu rất tươi mát và ngọt ngào, nhưng bây giờ nó vừa đắng lại vừa chát. "

An Hân hơi cúi đầu, giọng nói cũng dần nhỏ lại.

"Thật ra cậu không cần phải ép buộc bản thân... nếu cậu muốn thì có thể dọn ra ngoài bất cứ lúc nào, đừng lo cho tôi. Gần đây không phải đang phát triển kỹ thuật xóa ký hiệu sao, nếu cậu không muốn thì tôi đi xóa, sau này sẽ không liên quan gì đến cậu nữa."

Lý Hưởng nhìn An Hân nói ra những lời tàn nhất nhất bằng giọng điệu bình thường nhất. Giống như cậu ấy không hề lưu luyến bất cứ điều gì. Anh cảm thấy nếu mình còn không nói gì thì sẽ mất đi An Hân ngay lập tức.

"Không cần xóa ký hiệu."

An Hân trầm mặc hai giây.

"Cậu nói gì?"

"Đừng xóa ký hiệu, nó không tốt cho sức khỏe. Tôi có thể... tôi có thể chăm sóc tốt cho cậu."

An Hân thầm nghĩ, thực ra như này đã rất tốt rồi.

Hai người họ còn không có nhiều kỷ niệm khi ở bên nhau. Có lẽ mất đi những kỉ niệm không biết là tốt hay xấu đó cũng không phải là điều gì quá tệ. An Hân không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật, đau khổ và ghê tởm chính mình của Lý Hưởng.

Lý Hưởng là một Alpha rất xuất sắc, cảm xúc ổn định, mức độ pheromone cao, nhưng lại không hề kiêu ngạo mà ngược lại, Lý Hưởng dễ gần và rất biết cách quan tâm người khác, số lượng người thích cậu ấy cũng không hề ít.

Nếu để so sánh, An Hân thấy mình dường như không có gì đặc biệt.

Về mặt pheromone, An Hân không có bất kỳ ưu thế nào, chỉ là mùi nước mưa bình thường, cảm giác như ai cũng có thể dễ dàng tìm thấy mùi hương tương tự trên con đường tấp nập.

Tính cách còn không được tốt lắm, luôn vô cớ gây sự, lại rất bốc đồng, không hề có sự trầm tĩnh ổn định như một Omega nên có. Ngược lại, chuyện gì An Hân cũng chỉ muốn ôm hết vào mình, không hề biết cân nhắc xem bản thân có chịu đựng nổi hay không.

Thực ra, được như ngày hôm nay là đã tốt lắm rồi đúng không ?



An Hân tự thu xếp thêm công việc cho mình, tranh thủ hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau.

Anh sợ mình luôn ở nhà sẽ khiến Lý Hưởng không thoải mái. Vì vậy, thời gian An Hân ở lại văn phòng càng càng ngày càng nhiều, anh thường tăng ca cho đến khi mệt lả rồi mới về nhà đi ngủ.

Hiếm khi có hai ngày nghỉ, mấy đồng nghiệp thân thiết nói rằng họ sẽ ra ngoài tụ tập. Lục Hàn, Tiểu Ngũ và những người khác đều nói muốn ăn tối cùng An Hân, vậy nên anh cũng tùy tiện thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài cùng họ.

Mọi người có uống chút rượu vào sau bữa ăn, khi về ai cũng đã ngà ngà say. Lục Hàn uống không nhiều nên phụ trách đưa An Hân về nhà.

"Đội trưởng Lý, sư phụ giao cho anh, em về đây."

Lý Hưởng đỡ An Hân ngồi xuống ghế sofa. Anh ngửi thấy mùi rượu trên cơ thể An Hân, và cả mùi pheromone của Alpha khác.

"Sao trên người cậu lại có mùi của Alpha khác ?"

An Hân rất buồn ngủ, thêm việc vừa nãy uống rượu nên lúc này có chút choáng váng.

"Hả ? Chúng tôi ra ngoài ăn tối, đây là mùi của Lục Hàn. Cậu cũng biết cậu ta mà ? Cậu nhóc vừa mới phân hóa nên không kiểm soát được pheromone..."

Lý Hưởng đã biết Lục Hàn là đồ đệ của An Hân, cũng biết đó là mùi pheromone của Lục Hàn, vừa nãy anh đã ngửi thấy lúc cậu nhóc đưa An Hân về. Nhưng giờ phút này anh không muốn lý trí nữa.

Lý Hưởng cảm thấy dường như bất cứ ai trong bọn họ đều có thể dễ dàng hẹn An Hân đi ăn uống, trò chuyện, nhưng An Hân lại nhất quyết không muốn về nhà sớm để ăn cơm cùng anh. Lý Hưởng cảm thấy mình và An Hân thật giống như những người lạ thân thuộc nhất.

Nhưng dù vậy, dù rằng đã không còn ký ức, có gì đó trong Lý Hưởng vẫn thôi thúc anh tiến về phía An Hân. Anh vẫn muốn yêu An Hân thêm một lần nữa.

"Cậu không muốn ở nhà trò chuyện với tôi, thậm chí còn không muốn nhìn thấy tôi, vì muốn trốn tôi mà ngày nào cậu cũng tăng ca. Được nghỉ thì chỉ muốn ra ngoài ăn uống với đồng nghiệp mà không nghĩ đến về nhà cùng tôi ăn một bữa."

An Hân tựa hồ tỉnh táo hơn một chút, nhưng lại ngây ngẩn cả người.

"Tôi biết mình đã không còn ký ức, nhưng tôi vẫn không muốn mất đi cậu, tôi muốn giữ cậu bên cạnh mình mãi mãi.

Nhưng nếu không còn ký ức nữa, tôi chỉ là một đồng nghiệp bình thường đối với cậu sao ?

Có lúc tôi cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, dường như tôi đang như dựa vào mối quan hệ trước đây của cậu và Lý Hưởng để độc chiếm cậu. An Hân à..."

Mi mắt Lý Hưởng hơi trĩu xuống, giọng nói như mang nhiều phần uất nghẹn.

"Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng một kẻ mất trí nhớ như tôi vẫn sẽ lại yêu cậu lần nữa."

An Hân ngồi trên sofa, ngây người nhìn Lý Hưởng, hai mắt đỏ hoe. Sau đó, anh ôm lấy Lý Hưởng bằng toàn bộ sức lực của mình, đôi mắt nhòe nhoẹt vì những giọt lấp lánh. Họ lao vào nhau như những con thú hoang, tỉnh táo mà điên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net