Chuyển phát nhanh thiên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : 噓


"Anh Hưởng, đến giờ ăn trưa rồi !"

"Đợi tí, An Hân vẫn đang nói chuyện với tôi."

"Sao hôm nay anh ấy nói nhiều thế ?"

Lý Hưởng xua tay, trên mặt lộ ra vẻ buồn bực.

"Đừng làm phiền tôi. Tâm trạng An Hân hôm nay hình như không được tốt lắm."

Lục Hàn bước tới với bát mì trên tay, cậu ấy đã không còn lạ gì cảnh này nữa nhưng lại cảm thấy hơi tủi thân.

"Tại sao sư phụ không nói chuyện với em chứ ?"

Từ Giang khoanh chân, miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi nói.

"Tiểu tử à, thật sự không phải là tôi đánh cậu. Hài cốt cậu bây giờ còn chưa được tìm thấy, đến bia mộ cũng không có, cảnh sát An đi đâu nói chuyện với cậu chứ ?"

Lục Hàn không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn nở một nụ cười ngây ngô.

"Đúng rồi nhỉ, tôi còn nghĩ sao sư phụ không nói chuyện với tôi nữa chứ."

Lục Hàn lại nghiêng người về phía trước, hỏi.

"Anh Hưởng, sư phụ có nhắc tới em không ?"

"Có. Cậu ấy mới từ nhà của mẹ cậu đến đây."

Lục Hàn lập tức cười tít mắt, vui như muốn nhảy cẫng lên.

"Sư phụ còn nói cái gì về em không ? Anh ấy ở dưới sống có tốt không ? Lần trước anh nói với em tóc bạc của sư phụ nhiều hơn rồi, có phải anh ấy lại không chịu nghỉ ngơi tốt không ?"

Lục Hàn vừa mở miệng liền nói không ngừng, Lý Hưởng cố kìm lại ý muốn đuổi tên nhóc này đi, thầm nhắc nhở bản thân đây là đồ đệ quý giá của An Hân, không thể động vào được. Anh ngẩng đầu lên cười, nhẹ nhàng bảo.

"Lục Hàn, cậu đến nhà ăn giúp tôi mua phần ăn trưa đi. Hôm nay An Tử có rất nhiều điều muốn nói, chắc trưa nay tôi không đi được rồi."

Sau khi Lục Hàn và Từ Giang rời đi, cuối cùng thì Lý Hưởng cũng có thể tập trung để lắng nghe An Hân nói.



An Hân đang ngồi trên bậc thềm, đối mặt với bia mộ, dùng một tay ôm cánh tay còn lại, miệng lẩm bẩm. Lý Hưởng nhìn thấy mà đau lòng, cánh tay của An Hân thật sự đã bị thương quá nhiều lần rồi.

"Hưởng, sáng nay tôi ăn một bát bánh trôi rất ngon. Hôm nào tôi mang đến cho cậu ăn thử."

"Hưởng, hôm qua tôi nằm mơ, tôi mơ thấy cậu trở về tìm tôi. Cậu nói không nỡ rời xa tôi, sau đó liền ôm tôi thật chặt, bảo tôi đừng quá nhớ cậu, cậu sẽ đau lòng."

"Tôi biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng nó quá chân thực, lúc đó tôi còn bị cậu ôm đến nỗi không thể thở được."

"Sau khi cậu đi, dường tôi không thể tin tưởng ai trên thế giới này được nữa, vậy nên chỉ có thể chạy đến đây than thở với cậu thôi."

"Hưởng."

"Tôi rất nhớ cậu."

"Tôi biết."

Lý Hưởng lẩm bẩm, đưa tay ra mơ hồ vuốt ve khuôn mặt của An Hân.

"Tôi cũng nhớ cậu."

"Tôi bảo quản rất kĩ những chứng cứ cậu giao cho tôi, cậu chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi, tôi sẽ không để cậu hi sinh vô ích đâu. Nếu không khi tôi lên đó sao dám nhìn mặt cậu được chứ."

An Hân nở một nụ cười chua xót.

"Chỉ là không biết khi cậu nhìn thấy mái tóc bạc trắng của tôi có thất vọng không. Cậu muốn chê thì cứ chê đi, nhưng không được không thích tôi nữa."

"Sẽ không đâu."

Hai mắt Lý Hưởng đỏ hoe.

"Cậu trở thành dáng vẻ như thế nào tôi cũng sẽ thích."

Đáng tiếc An Hân không nghe được anh nói.

"Được rồi, hôm nay tôi nói đủ rồi, cậu cũng chán rồi đúng không ? Đi đây, Hưởng, lần sau lại đến tìm cậu."

Lục Hàn quay lại đã thấy Lý Hưởng nhìn chằm chằm vào không trung, đôi mắt đỏ hoe.

Cậu ta không giỏi ăn nói, cũng không biết an ủi người khác thế nào, đành mang thức ăn lên, ngồi đó không nói gì, lặng lẽ khóc.

Lý Hưởng liếc nhìn Lục Hàn một cái.

"Tôi mới là người đau lòng, cậu khóc cái gì chứ ?"

Lục Hàn lau nước mắt, giọng mũi nghèn nghẹt.

"Sư phụ... anh ấy khổ quá rồi."

Lý Hưởng thở dài, vỗ vai cậu nhóc.

"Được rồi, cùng nhau khóc đi."




Lục Hàn không có bia mộ nên cũng không ai đốt giấy tiền, may mắn thay, An Hân thường xuyên đốt cho Lý Hưởng. Còn nói gì mà, dù cho Lý Hưởng có làm ma cũng phải làm con ma giàu có nhất, làm thế nào cũng không thể để Lý Hưởng bị đói.

Vậy nên An Hân đã đốt hết số tiền không biết tiêu vào đâu cho Lý Hưởng, thậm chí còn hận không thể ném tất cả đồ đạc của mình vào trong đó.

Tiền tiêu vặt của Lục Hàn đều là lấy được từ chỗ Lý Hưởng, thậm chí còn muốn gọi Lý Hưởng một tiếng ba. Lý Hưởng vỗ về đứa con trai từ trên trời rơi xuống đang khóc của mình.

"Công trạng của tôi sắp tích đủ rồi đúng không ?"

Lục Hàn ngơ ra một lúc mới trả lời.

"Anh đã giúp giải quyết hơn 30 vụ bạo loạn và khuất phục hơn chục kẻ bạo loạn, chắc là đủ để đổi lấy cơ hội gặp đi gặp sư phụ rồi."

Lý Hưởng thở dài.

"Mấy ngày trước tôi không nhịn được nên để An Hân mơ thấy mình, chắc lại bị trừ mất một điểm rồi."

Lục Hàn ủ rũ.

"Xem ra lại phải lập thêm một lần công trạng nữa mới đủ."

Lời vừa dứt, cách đó không xa có tiếng đổ vỡ. Lý Hưởng mắc bệnh nghề nghiệp, lập tức đứng dậy chạy đi điều tra, chỉ thấy Lão Mặc đang bóp cổ một người, mặt không biến sắc nhìn anh.

"Tên đó làm gì anh rồi ?"

"Hắn lấy trộm túi thơm mà con gái đốt cho tôi."

Người bị Lão Mặc bóp cổ run lên, vội vàng giải thích.

"Oan quá ! Tôi không có trộm, tôi vừa nhặt được, đang muốn trả lại cho anh đây !"

Lão Mặc cười lạnh.

"Mọi người đều đã chết rồi, mày cũng không thể chết nữa, còn sợ cái gì ?"

Lý Hưởng cau mày nhìn rồi mở miệng khuyên giải.

"Có chuyện gì từ từ nói, anh thả hắn ta xuống đi."

"Ồ, được thôi."

Lão Mặc đáp lại, thực sự buông tay ra. Lý Hưởng chớp chớp mắt có chút khó tin, từ khi mà nào người này lại trở nên nghe lời như vậy ?

Lục Hàn vội vàng chạy tới, phấn khích nói.

"Anh Hưởng, điểm tích lũy đủ rồi, có thể đi gặp sư phụ rồi !"

Lão Mặc bị người quản lý thiên đường đưa đi, lúc đi ngang qua Lý Hưởng còn thì thầm vào tai anh một câu.

"Gặp cảnh sát An thì giúp tôi nói một câu xin lỗi, tôi là người có lỗi với cậu ấy, làm cậu ấy thất vọng rồi."




Lý Hưởng cuối cùng cũng gặp được An Hân.

Gầy đi rồi, lưng không còn thẳng nữa, nếp nhăn cũng xuất hiện nhiều hơn.

Nhìn thấy anh, An Hân sửng sốt, dụi dụi mắt nói.

"Không phải chứ Hưởng, tôi nhớ cậu đến mức gặp ảo giác rồi."

Lý Hưởng mỉm cười, giọng nói như gần như xa.

"Tôi cũng nhớ cậu."

An Hân lập tức nhào tới ôm lấy Lý Hưởng, vùi đầu vào lồng ngực anh, sức lực mạnh đến nỗi làm Lý Hưởng tưởng chừng như mình vừa mới bị đánh.

Lý Hưởng làm sao nỡ đẩy An Hân ra, vui vẻ chịu đựng nỗi đau ngọt ngào. Anh vỗ vỗ lưng An Hân như dỗ dành một đứa trẻ, lại đột nhiên cảm thấy vạt áo trước ngực mình ướt đẫm.

Lý Hưởng ngơ ngác hỏi.

"Sao cậu lại khóc ?"

An Hân ủ rũ đáp, giọng lí nhí.

"Tôi sợ ma."

Lý Hưởng dở khóc dở cười.

"Sợ ma mà còn ôm tôi chặt như vậy ?"

An Hân càng ôm chặt hơn, run giọng nói.

"Nhưng anh có khuôn mặt của Hưởng, không nhịn được muốn ôm."

Lý Hưởng không nói nữa, chỉ để An Hân ôm mình như vậy, nhè nhẹ vỗ vào lưng An Hân, đợi anh bĩnh tĩnh trở lại.

Cuối cùng thì An Hân cũng buông Lý Hưởng ra, ngượng ngùng cúi đầu hỏi.

"Vậy thì, vậy thì cậu là cái gì ?"

Lý Hưởng gõ đầu An Hân một cái, giọng hờn dỗi.

"Tiểu tử cậu thật không có lương tâm, tôi vì để tới gặp cậu đã tốn rất nhiều công sức, cậu nghĩ tôi là cái gì ?"

Đầu óc An Hân ong ong, hai mắt mở to, rốt cục cũng xác nhận trước mắt thật sự là Lý Hưởng. Anh nhìn chằm chằm Lý Hưởng trong nửa phút, sau đó càng khóc to hơn.

"Tiểu tổ tông, sao cậu lại khóc nữa rồi ?"

An Hân lau nước mắt, động tác hệt như đồ đệ của mình.

"Hưởng, sao cậu vẫn đẹp trai như vậy ?"

Lý Hưởng bật cười, muốn trêu An Hân bây giờ cậu mới biết tôi đẹp trai sao thì An Hân lại nức nở nói.

"Nhưng tôi già rồi."

Lý Hưởng trong lòng đau xót, vội vàng nói.

"Không già không già, cậu vẫn luôn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, vẫn đẹp trai chán."

An Hân vừa khóc vừa cười.

"Đã qua lâu như vậy rồi, cậu vẫn dỗ tôi như dỗ trẻ con vậy sao ?"

Lý Hưởng xoa xoa đầu An Tâm, chuyển đề tài khác.

"Dẫn tôi đi ăn bánh trôi đi. Không phải sáng nay cậu nói muốn cho tôi nếm thử sao ?"




Lý Hưởng cầm lấy đôi đũa, thổi thổi hơi nóng rồi cắn một miếng.

"Hơi ngọt, hương vị cũng không tệ."

An Hân có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi.

"Vậy cậu thật sự nghe được hết những gì tôi nói sao ? Nhưng tôi nói nhảm nhiều lắm, cậu sẽ không cảm thấy phiền chứ ?"

Lý Hưởng nuốt miếng bánh trôi trong miệng xuống, nghiêm túc đáp.

"Không phiền."

An Hân bĩu môi, xị mặt xuống.

"Thảm rồi thảm rồi, hình như tôi đã nói rất nhiều điều sến súa."

"Đâu có đâu."

Lý Hưởng gắp một viên bánh trôi khác, thổi thổi rồi đưa đến miệng An Hân.

"Chỉ là luôn miệng nói nhớ tôi thôi, đâu gọi là sến súa được."

An Hân ngoan ngoãn há miệng nhận lấy miếng bánh trôi, vừa nhai vừa nói.

"Mấy chuyện tôi thường nói không có gì quan trọng đâu. Một ngày ăn bao nhiêu bữa, đi vệ sinh bao nhiêu lần cũng đều nói với cậu, nếu cậu bận thì cũng không cần nghe đâu."

Lý Hưởng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

"Lời của cậu đều rất quan trọng, tôi thích nghe."

Lý Hưởng đau lòng còn không hết, làm sao thấy phiền được. Anh đột ngột lên thiên đường thế này, để lại An Hân cô đơn một mình trên thế giới, chỉ có thể nói chuyện với bia mộ lạnh lẽo của mình, trái tim Lý Hưởng đau không tả nổi.

Hai người đồng đội cũ nói hết chuyện này đến chuyện khác với nhau. An Hân nói về sự phát triển nhanh chóng của Kinh Hải, còn Lý Hưởng thì kể về những câu chuyện thú vị trên thiên đường, còn nhắc đến lão Mặc và Lục Hàn.

Khi đang nói về thức ăn trên thiên đường, khóe mắt An Hân đột nhiên đỏ hoe.

"Hưởng, cậu sao vậy ?"

Lý Hưởng cúi đầu, thân thể anh đang dần tiêu tán, giống như thủy tinh vỡ từng chút từng chút một nứt ra.

"An Hân, đừng khóc."

Lý Hưởng ngơ ra ba giây, sau đó ngẩng đầu nói tiếp.

"Sau này chú ý đến sức khỏe của mình nhiều hơn, đến bệnh viện tái khám đúng lịch, uống thuốc đúng giờ, không thức quá khuya, ăn đủ ba bữa đúng giờ, còn nữa....."

Nhận ra thời gian không còn kịp để dặn dò từng chút một, Lý Hưởng dừng lại, mỉm cười nói.

"Còn nữa, tôi vẫn luôn yêu cậu."


________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net