Mì trứng hành lá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : wendywind

Lý Hưởng lần đầu tiên rung động với An Hân là khi cậu ta lấy thân mình chắn lựu đạn cho anh.

Khi ngòi nổ tỏa ra khói xanh, anh thực sự sợ chết khiếp. May mắn thay, An Hân không bị thương nặng, sau khi được băng bó từ bệnh viện trở về vẫn còn sức để thẩm vấn nghi phạm.

Hai người họ luân phiên tra khảo tên nhóc đó, cuối cùng cũng moi ra được vài lời thú tội, bàn giao vụ án xong thì bên ngoài trời cũng đã tối. Nhà ăn đã đóng cửa từ lâu, và không ai dám mở quán ăn đêm bên ngoài đồn cảnh sát cả.

An Hân nép vào ghế, vừa lật tài liệu, vừa gặm bánh mì với chai nước khoáng bên cạnh. Bánh mì để lâu nên đã cứng như đá, lúc cậu ta gặm thì vụn bánh rơi như tuyết, dính đầy hết lên quần áo An Hân.

Lý Hưởng nhìn không nổi cảnh này nữa, bèn nói.

"Hay là tôi nấu mì cho cậu."

An Hân không ngẩng đầu, vẫn kiên quyết gặm cục gạch đó.

"Không cần, cậu về nhà trước đi."

"Cậu còn tăng ca, một mình tôi về nhà, tôi còn có lương tâm sao ?"

"Vậy được, cho tôi thêm hai quả trứng chần."

"Được."

Lý Hưởng xắn tay áo đi vào phòng bếp. Phòng bếp nhỏ của Cục điều tra hình sự thành phố được cải tạo từ kho chứa đồ. Bên trong có đủ các loại đồ ăn liền, còn có một cái bếp ga do sư phụ mang từ nhà đến, nói là đặc biệt chuẩn bị khi trực đêm.

Lý Hưởng cắt một ít hành khô rắc vào trong nước dùng, đập một quả trứng gà, đột nhiên nhớ tới bác sĩ nói người bị thương cần được bồi dưỡng nên liền bóc hai cây xúc xích, cắt thành miếng rồi bỏ thêm vào.

Mì đã chín, mùi thơm tràn ngập căn phòng. An Hân bưng bát, cầm đũa lên gắp một miếng lớn, hai má căng phồng lên.

Lý Hưởng nhìn dáng vẻ vội vàng của An Hân giống hệt trẻ con, cẩn thận nhắc nhở.

"Ăn từ từ, đừng để bỏng đấy."

"Không phải nói quá chứ, mì cậu nấu cũng ngon phết."

"Cũng tạm thôi. Từ khi mẹ tôi mất, việc nấu ăn ở nhà đều tự mình lo liệu."

An Hân cầm đôi đũa trên tay, ngơ ra một lúc.

"Hóa ra mẹ cậu không còn nữa."

"Ừ."

"Vậy thì chúng ta khá giống nhau đó."

Lý Hưởng cũng ngơ ra. Từ đầu anh đã biết An Hân có mối quan hệ khá đặc biệt với lãnh đạo, bản thân lại không có bối cảnh hay gia thế gì nên cũng không dám đến gần An Hân. Nhưng sau lần thực chiến này, không hiểu thế nào Lý Hưởng lại thấy quan hệ giữa hai người họ dường như trở nên thân hơn rất nhiều.

Sau đó Lý Hưởng cũng phản ứng lại ngay, vỗ vỗ vai An Hân.

"Hôm nào tôi mời cậu đến nhà dùng bữa."

"Được. Tôi nhất định sẽ đến."

An Hân cười tít mắt, dường như cả nụ cười cũng đang tỏa sáng.





Cảnh tượng An Hân lần đầu cùng Lý Hưởng đến thôn Mãng có chút ngượng ngùng.

Dù sao thôn Mãng cũng là một nơi nhỏ bé, hiếm có sinh viên đại học nào được chuyển đến Cục thành phố làm cảnh sát hình sự, còn mang theo đồng đội có bối cảnh về. Mọi người nghe tin liền kéo nhau đến tổ chức một buổi tiệc lớn.

Sân nhà Lý Hưởng được bày ra ba chiếc bàn, An Hân bị đặt ngồi ở vị trí trung tâm, mọi người đều lần lượt đến mời rượu chúc mừng.

"Công tử nhà lãnh đạo quả nhiên khí chất khác hẳn ! Phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự. Nhất định sau này sẽ là một nhân tài !"

An Tâm bị ép uống đến mức đi không thể đi thẳng được, nắm lấy vai Lý Hưởng hỏi nhỏ.

"Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu ?"

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lý Hưởng đỡ An Hân về phòng nghỉ ngơi.

Đêm ở quê yên tĩnh hơn thành phố, không có tiếng xe cộ ồn ào, thi thoảng sẽ có tiếng ếch kêu dưới cái mương nhỏ trước cửa. An Hân thơ thẩn ngồi trên chiếu trúc vẫn chưa hoàn hồn lại được, Lý Hưởng đến gần sờ trán cậu ta.

"Cậu không sao chứ ?"

"Không sao, hơi choáng một chút thôi... Hôm nay nhận được đãi ngộ thế này, không biết còn tưởng tôi là con rể thôn Mãng nữa chứ."

Lý Hưởng ngại ngùng cúi đầu, giọng áy náy.

"Thật xin lỗi, để cậu cười chê rồi."

An Hân hơi nghiêng đầu, Lý Hưởng luôn là thành viên gương mẫu trong đội, mỗi lần huấn luyện đều đạt hạng nhất. An Hân chưa từng thấy một Lý Hưởng bối rối đến mức này, càng nhìn càng thấy buồn cười.

"Có nhận được bồi thường gì không ? Album ảnh trong đó, lấy ra cho tôi xem đi."

An Hân chỉ tay vào ngăn tủ mở ở trong góc phòng.

"Không có gì đáng xem đâu, chỉ là mấy bức ảnh cũ."

"Tôi vẫn muốn xem."

Lý Hưởng không thể nào từ chối An Hân, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Quả nhiên trong album có ảnh của Lý Hưởng lúc nhỏ, ngày tháng được in bằng mực đỏ ở góc dưới bên phải, giấy đã ố vàng cả, màng nhựa cũng dính chặt lại, như thể đã không ai chạm vào nó trong một thời gian dài.

An Hân cẩn thận mở từng trang ảnh ra và chăm chú nhìn đứa trẻ cao gầy trong bức ảnh, rất dễ nhận ra Lý Hưởng với gương mặt chữ điền, đôi mắt to và lông mày rậm. Cậu nhóc mặc quần áo mộc mạc, tay cầm bằng khen đứng trước đống củi, hơi mím môi cười.

"Từ nhỏ đã chính trực thế này, thảo nào bây giờ trông cậu còn già hơn cả tôi."

Phải, Lý Hưởng nhỏ hơn An Hân hai tháng, nhưng nếu không biết còn tưởng đây là vị lãnh đạo đã bước sang tuổi tứ tuần nào chứ chẳng phải cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi.

An Hân ngẩng đầu, thấy Lý Hưởng mặt đã đỏ bừng, không biết là vì uống rượu hay là nguyên nhân khác. An Hân nhìn cậu ta chớp mắt.

"Cậu đừng đứng đó xem nữa, nấu bát mì cho tôi đi."

"Hả ?"

"Lúc nãy tôi chỉ uống mỗi rượu, chưa ăn được gì."

"Được."

Nhà bếp ở ngay bên cạnh, Lý Hưởng đi đến bên bếp lò, xắn tay áo sơ mi, khom người thêm củi vào lò, động tác rất thuần thục. An Hân nhìn anh xuyên qua khung cửa nhỏ, nước trong nồi sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên như có một tấm màn che mắt cậu ta.

An Hân vốn đã uống nhiều rượu, nhìn mãi nhìn mãi liền cảm thấy bóng dáng người đối diện có chút thay đổi. Lý Hưởng dần trở thành cậu thiếu niên trong ảnh, cao gầy, nụ cười ngượng ngùng, giống như búp măng vừa mới hái.

"Hưởng, sao tôi không quen biết cậu sớm hơn nhỉ ?"

Lý Hưởng quay đầu lại, từ trong bếp nói vọng ra.

"Quen biết sớm hơn làm gì ?"

"Cậu đảm đang thế này, tôi cưới cậu về nhà cũng không phải là không được."

"Muốn làm rể thôn Mãng chúng tôi, trước hết phải biết nấu ăn."

"Vậy xong rồi, tôi không biết. Hay vẫn là cậu cưới tôi đi."

"Cút."

Lý Hưởng nghiêm mặt đi ra, liếc An Hân một cái. An Hân cười như được mùa, cầm lấy bát đũa giơ trước ngực.

"Cảm ơn chồng."

"Mau ăn đi, cậu làm tôi rợn gáy đây này."

Lý Hưởng cao hơn An Hân nửa cái đầu, khi đứng thậm chí trông còn cao hơn, anh dùng bàn tay to xoa xoa cái đầu xù xì của An Hân. Lòng bàn tay rất nóng, giống hệt những gì An Hân tưởng tượng.




Sau đó, Lý Hưởng cũng đến nhà của An Hân, là lúc An Hân vừa trở về đội sau khi hoàn thành nhiệm vụ gián điệp.

An Hân sống trong một căn nhà cũ của phó cục trưởng An, cũng chính là đồng đội thân thiết năm xưa của bố cậu ta. Ở đây trước kia là nhà của cục trưởng An, sau này chỉ còn An Hân ở đó.

Căn nhà nằm sâu trong một con ngõ nhỏ với những bức tường gạch đỏ, là một căn tứ hợp viện*. Giữa sân là một cây đa cổ thụ cành lá xum xuê, bộ rễ um tùm đẩy mặt đất lên cao, gạch lát nền bám đầy rêu.

*Tứ hợp viện : là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

An Hân dẫn Lý Hưởng đến ban công và chỉ ra ngoài cửa sổ.

"Trước đây nhà tôi nằm ở ngay bên cạnh, sau đó bán đi rồi. Kế bên nữa là nhà của cục trưởng Mạnh, mấy năm trước cũng đã chuyển đi rồi."

Lý Hưởng kinh ngạc, tròn mắt hỏi.

"Bọn họ đi không dẫn cậu theo sao ?"

"Cũng có nói muốn tôi đi cùng, nhưng tôi không đi."

"Tại sao vậy ?"

An Hân rút tay ra khỏi túi quần, chậm rãi xoay người một vòng.

"Sống ở chỗ này cũng tốt, ít người lại yên tĩnh. Bọn họ ở khu chung cư cao tầng, từng nhà kề sát nhau giống như tổ ong vò vẽ vậy, tôi không thích."

"Ra vậy."

Lý Hưởng thầm nghĩ, vị thái tử này cũng có chút cá tính.

Sân cũ, nhà cũ, thông qua mấy ô cửa sổ đã tróc sơn, Lý Hưởng dường như có thể nhìn thấy An Hân còn bé chạy vòng vòng dưới tán cây, thỉnh thoảng ngã xuống, lòng bàn tay lấm lem bùn đất nhưng cậu cười tinh nghịch, vấy bùn lên quần người lớn.

Nghĩ đến đây, khóe môi Lý Hưởng không khỏi nhếch lên.

"Đứng ngơ ra đó làm gì ? Xuống lầu, tôi dẫn anh đi cho mèo ăn."

An Hân ném cho Lý Hưởng một túi đồ khô. Lý Hưởng đi theo sau, nhìn quanh khoảng sân vắng vẻ.

"Mèo đâu ?"

An Hân chỉ chỉ bụi cây cách đó không xa.

"Thừa kế chân truyền của tôi, tính cảnh giác cao. Nhất định phải chậm rãi chờ nó đi ra."

"Chân truyền của cậu ?"

Lý Hưởng cười cười nói tiếp.

"Tôi không nhắc chuyện cậu bắt nhầm con tin ở đại hội tỷ võ tháng trước đâu."

An Hân gần như đứng lên ngay lập tức.

"Đó là chuyện ngoài ý muốn. Là do cái tên Trương Bưu kia làm loạn..."

"Suỵt."

Lý Hưởng lấy tay bịt miệng An Hân, tay còn lại chỉ vào bụi cỏ, một bóng đen vụt qua kèm theo tiếng sột soạt.

"Cậu đi cho nó ăn đi."

An Hân xé gói đồ khô đổ vào lòng bàn tay Lý Hưởng, đẩy đẩy vai cậu ta.

"Nó cảm thấy không có nguy hiểm nữa thì sẽ tự đến ăn."

"Nếu nó không đến thì sao ?"

"Không có đâu, nhìn cậu là thấy an toàn mà."

Nghe vậy Lý Hưởng rón rén đi đến mép cỏ, quỳ một chân xuống và đưa tay ra sát đất. Con mèo đứng sau bụi cỏ quan sát một hồi mới rón rén đi đến gần anh, dùng chóp mũi ngửi vài lần, sau đó mới cúi đầu liếm lòng bàn tay Lý Hưởng.

An Hân không biết từ lúc nào đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lý Hưởng, nói.

"Cậu biết không, tôi rất muốn biến thành một con mèo."

"Cậu cũng muốn ăn gói đồ khô này à ?"

"Không phải. Mèo có chín cái mạng, chết rồi vẫn có thể sống lại, như vậy có thể bắt được nhiều kẻ xấu hơn."

Sắc mặt Lý Hưởng trầm xuống, cũng không cười nữa.

"Không bàn nữa, cậu không phải vừa mới thoát chết sao ? Còn muốn chết nữa à ?"

An Hân đứng dậy, nhắm mắt vươn vai.

"Chuyện đó chưa đâu vào đâu cả. Nước ở Kinh Hải quá sâu, chỉ sợ một cái mạng không đủ dùng thôi."

"Ngậm cái miệng quạ của cậu lại."

"Được, không nói nữa. Tôi đi tắm nắng."

An Hân đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, phủi phủi bụi trên mông, rời khỏi bóng cây, đi đến chỗ có ánh nắng.

Lý Hưởng không di chuyển, anh thực sự rất sợ khi nghĩ về điều này, tình hình của Kinh Hải giống như rễ đa, phức tạp và rối rắm, không thể nào dò thấu. Lý Hưởng chỉ sợ nếu nhìn lâu, chính mình cũng sẽ bị cuốn vào trong đó, thân thể lẫn linh hồn đều bị nghiền thành từng mảnh.

Lý Hưởng cúi đầu thở dài, lại nghe tiếng An Hân gọi.

"Hưởng, qua đây ngồi đi."

Cách đó không xa là một chiếc ghế sofa bị ai đó vứt bỏ, loại gỗ rẻ tiền bị ánh nắng mặt trời làm phai màu. An Hân ngồi trên đó, khoanh hai chân lên ghế, khóe mắt rũ xuống, đôi mắt bình thường đã nhỏ nay chỉ còn một mảnh.

Lý Hưởng không nghĩ ra lý do từ chối nên cũng đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh An Hân.

An Hân tránh sang một bên, đặt hai chân xuống, mông trượt dần xuống theo đường cong của ghế sofa, đến khi đầu vừa chạm vào vai Lý Hưởng thì ngừng động tác.

Lý Hưởng nghiêng đầu liếc nhìn, ánh mắt vừa vặn rơi vào trán An Hân, nhìn thấy trên đó có vết đỏ bầm cùng vết sẹo do bị đốt, lo lắng bảo.

"An Tử, cậu phải sống thật tốt vào."

An Hân nhắm mắt, nhàn nhạt đáp.

"Yên tâm đi, mạng tôi khó lấy lắm, không chết được đâu."

Lý Hưởng không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi trên sofa nhìn con mèo ăn sạch đồ khô, sau đó cuộn tròn thành một cục bông, cụp đuôi xuống, cứ vậy mà ngủ thiếp đi. Anh vừa định bảo An Hân xem lại phát hiện cậu ta cũng đã ngủ say.

An Hân khi làm nhiệm vụ thì vô cùng cảnh giác, vậy mà lúc này lại tựa lên vai của Lý Hưởng, không hề phòng bị mà ngủ say.

Trong sân rất yên tĩnh, chỉ có ngọn cây thỉnh thoảng bị cơn gió thổi qua xào xạc một chút. Lý Hưởng nghe được nhịp thở của chính mình hòa làm một với An Hân, như thể hai sinh mệnh hoàn toàn dung hợp vào nhau, không có điểm gì khác biệt.

Lý Hưởng bị chính suy nghĩ của mình dọa giật mình, tim đập thình thịch, giống như viên đạn xuyên qua họng súng. Anh chợt sững người, quay đầu nhìn gương mặt An Hân, làn da hơi tái nhợt đột nhiên có một sức hấp dẫn khác lạ, khiến tim anh đập kịch liệt như sắp vọt ra khỏi cơ thể.

Hóa ra âm thanh nhịp tim khi rung động cũng giống như tiếng súng được nạp đạn. Lý Hưởng đã bắn súng nhiều năm, tất nhiên anh biết đạn đã nạp vào thì không thể nào lấy lại được.

Nhưng anh có thể làm gì đây ?

Lý Hưởng hai mươi lăm tuổi, chưa lập gia đình và còn độc thân, số dư tài khoản không nhiều, chưa từng hẹn hò với ai, càng không biết yêu một người là thế nào.

Gánh nặng trên vai thì nhẹ mà trong lòng thì nặng trĩu, nỗi đau đè lên lồng ngực này không tài nào diễn tả được.



Sau khi trở về từ huyện Tây Bình, An Hân phải bó bột cánh tay trong nửa tháng, ngày ngày đều dựa vào Lý Hưởng giúp mình chăm sóc bản thân.

Lý Hưởng không hề qua loa, khi An Hân mãi đắm chìm trong việc điều tra vụ án, anh yên lặng lẽ đi nấu mì dọn lên đặt trước mặt cậu ta.

"An Tử, ăn đi."

An Hân quay sang nhìn, nước súp trong vắt được rắc thêm vài miếng hành lá, liếc mắt đã có thể nhìn thấy đáy bát.

"Xúc xích đâu ? Thịt hộp đâu ? Tôm đâu ?"

"Bác sĩ nói rồi, vừa mới khâu xong không được ăn hải sản với thịt heo."

"Vậy tôi không muốn ăn nữa."

Lý Hưởng đẩy bát đến trước mắt An Hân, sau đó rút đũa ra nhét vào tay cậu ta.

"Có muốn hay không cũng phải ăn. Dù có phải bẻ mồm cậu ra thì tôi cũng phải đổ hết bát mì này vào."

"Ây dô, hung dữ quá đi."

An Hân trợn mắt một cái, bất đắc dĩ cúi đầu, gắp một đũa mì cho vào miệng. Tuy không có thịt nhưng hương vị cũng không tệ.

Bát nặng quá, một tay cầm không nổi, An Hân khom người, áp miệng vào miệng bát để húp nước súp. Lý Hưởng thấy vậy liền cau mày.

"Cậu đã mấy ngày không cạo râu rồi ?"

"Một tuần."

"Trông lôi thôi quá rồi."

"Một tay sao mà làm được chứ."

An Hân lắc lắc cái băng đeo trên ngực, trên mặt viết đầy chữ ấm ức. Lý Hưởng thở dài, cười khổ.

"Ăn xong tôi giúp cậu."

An Hân lập tức đặt đũa xuống.

"Ăn xong rồi."

Lý Hưởng lấy dao cạo điện của mình ra, ngồi xổm trước mặt An Hân, trước tiên là lấy khăn giấy lau miệng cho cậu ta. Sau đó một tay cầm dao cạo, một tay giữ lấy cái má phúng phính kia.

"Đừng nhúc nhích."

An Hân vốn đang ngồi bên cửa sổ nhìn hai con én tán tỉnh nhau trên cột điện thoại, nhưng khi Lý Hưởng vừa ngồi xổm xuống, anh chỉ có thể nhìn thấy ngôi sao năm cánh trên huy hiệu cảnh sát của Lý Hưởng đang phản chiếu ánh sáng rực rỡ của buổi hoàng hôn.

"Giờ tôi mới phát hiện, vai cậu rộng thật đấy."

Lý Hưởng thoáng dừng một chút.

"Ai giống cậu, gầy như miếng xương sườn."

"Vậy mà cậu còn không thêm xúc xích cho tôi ?"

"Đợi khi nào tháo chỉ rồi tính tiếp."

An Hân chỉ có thể ngậm miệng lại, ánh mắt trượt xuống cầu vai Lý Hưởng, rơi xuống ngực, đến cổ áo sơ mi được cài gọn gàng, rồi đến ống tay áo được vén gọn trên bắp tay săn chắc.

Anh nghĩ, Lý Hưởng lúc nào cũng nghiêm chỉnh như vậy, còn có phần cứng nhắc. Chỉ có đôi mắt là khác, lúc nào cũng dịu dàng như dòng sông tĩnh lặng.

Lý Hưởng cạo râu cho An Hân sạch sẽ xong, đang định cất vào túi thì An Hân đột nhiên nói.

"Cậu cũng nên cạo đi."

Lý Hưởng đưa tay sờ sờ cằm, khó hiểu nói.

"Không dài lắm, ngày hôm qua vừa mới cạo xong."

"Nhìn ngứa mắt lắm."

"Tôi có chọc vào ai đâu mà ngứa ?"

An Hân ngồi trên ghế, đá vào bắp chân Lý Hưởng.

"Bảo cậu cạo thì cạo đi."

"Được, được rồi."

Lý Hưởng lắc đầu tìm gương, An Hân ở trong phòng nghe thấy tiếng động ầm ĩ ngoài cửa, khi Lý Hưởng trở lại thì râu ria trên cằm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn dấu vết mờ nhạt.

"Qua đây, tôi kiểm tra một chút."

"Hả ?"

An Hân hơi híp mắt nhìn Lý Hưởng từ từ đi đến, dừng ở ngay trước mặt mình, dùng đôi mắt ôn hòa xen chút bất đắc dĩ nhìn mình.

An Hân chỉ cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, mỗi tế bào trong cơ thể đều bị kích động, thôi thúc anh vươn cánh tay không bị thương ra câu lấy cổ Lý Hưởng, mạnh mẽ hôn lên.

Đàn én trên cột điện thoại vỗ cánh bay đi.

Lý Hưởng đứng yên tại chỗ như vừa bị hóa đá.





Ngày tháo băng, Lý Hưởng cùng An Hân đến bệnh viện, lúc hai người lái xe ra về thì trời cũng đã tối, Lý Hưởng quay sang An Hân.

"Đưa cậu về nhà trước ?"

An Hân ngồi trên ghế phụ, đặt bàn tay cuối cùng cũng được tự do ra sau đầu, thích thú đáp.

"Tôi muốn đến nhà cậu."

"Tôi muốn về ký túc xá."

"Ký túc xá cũng được."

"Muốn ăn chực ?"

Mặc dù là đây một câu nghi vấn, nhưng Lý Hưởng vẫn mỉm cười xoay vô lăng.

Khóa cửa vừa được mở ra, An Hân là người đầu tiên xông vào, thò đầu nhìn xung quanh.

"Nhỏ vậy à."

"Tiêu chuẩn, mọi người đều như nhau."

Căn phòng chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, tổng cộng chỉ có 30 mét vuông. Bàn ghế, giường tủ hơi chật, bên cạnh giường còn treo bộ cảnh phục. Đồ dùng ăn uống được cất trên tủ ngoài ban công, ga trải giường màu be được trải ngay ngắn, hoàn toàn trái ngược với cái chuồng lợn của An Hân.

Hiển nhiên Lý Hưởng rất khi có khách đến, trong nhà chỉ có mỗi một cái ghế, nhường cho An Hân ngồi rồi nên anh chỉ có thể ngồi trên mép giường.

Giường hơi thấp, anh co quắp đôi chân thon dài, đặt tay lên đùi nhìn An Hân ở phía đối diện, vẻ mặt cứng nhắc.

An Hân nhìn quanh phòng, trên bàn là tấm ảnh chụp ba người được lồng trong khung gỗ, anh cầm lên hỏi.

"Bức ảnh này chụp khi nào vậy ?"

"Cậu quên rồi sao, tháng trước ra ngoài huấn luyện chụp ở trước nhà hàng của khách sạn."

"Chụp trông có hơi ngốc."

"Tôi thấy cũng được mà."

An Hân đặt tấm ảnh trở lại chỗ cũ, ánh mắt rơi vào bình rượu trắng phía sau khung ảnh, thân bình có màu đỏ vàng chói mắt. Đặt bên cạnh một đống tài liệu về chính trị, trông không liên quan gì đến nhau cả. An Hân đưa tay cầm lấy bình rượu.

"Có người tặng à ?"

"Không phải quà cáp gì đâu. Bố tôi từ nhà mang đến."

An Hân không nhịn được cười.

"Xem anh sợ kìa, tôi đã nói gì đâu ?"

Thực tế nhãn hiệu của loại rượu này rất bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với bộ sưu tập trong tủ của cục trưởng An và cục trưởng Mạnh. Nhưng An Hân vẫn rất hứng thú nhìn bình rượu trong tay.

"Tôi có thể mở ra không ?"

Lý Hưởng ngơ người một chút, gật đầu nói.

"Được chứ."

An Hân không khách khí, mở nắp ra rót hai ly rồi tự mình cầm lấy một ly, đưa lên môi nhấp một ngụm, gật đầu nói.

"Không tệ, không tệ. Cậu bình thường thích uống rượu một mình à ?"

Lý Hưởng lắc đầu.

"Không, bình thường tôi không thích uống rượu. Bình này là bố tôi nhất quyết nhét vào tay tôi, bảo là khi nào tổ chức chuyện vui thì dùng, kiểu như kết hôn ấy."

An Hân suýt chút nữa phun ra.

"Cậu không nói sớm !"

"Không sao, dù sao cũng không có viết bát tự lên, cậu không cần lo."

Lý Hưởng vừa nói vừa lấy trong chiếc cặp da ra một cái bình giữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net