Thần hộ sông [ 2 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hai, Lý Hưởng."

Ánh mắt tôi rơi trên gương mặt người yêu, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cậu ấy, một cơn đau nhói đột ngột ập đến khiến tôi không tài nào đứng vững.

"Cho cậu ấy uống nhiều canh Mạnh Bà một chút, để cậu ấy quên sạch sẽ mọi ký ức của kiếp trước, không sót lại chút gì. Còn nữa, hãy cho cậu ấy đầu thai vào một gia đình thật tốt, gặp được toàn là người tốt, có một tuổi thơ vui vẻ, lớn lên không phải gặp quá nhiều sóng gió, luôn có người che chở, đừng để cậu ấy một mình gánh vác mọi việc, đừng để cậu ấy vất vả như vậy nữa..."

Vốn dĩ còn muốn nói thêm vài điều, nhưng đang nói thì cổ họng tôi nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.

"An Hân !"

Cậu ấy vội vàng gọi tôi, nhưng tôi nào dám trả lời.

Thành chủ trầm mặc hồi lâu rồi cũng gật đầu đồng ý.

"Được, còn chuyện gì nữa không ?"

"Không còn nữa."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với ông ta.

"Ông có thể nói cho chúng tôi biết thân phận thực sự của ông là gì không ?"

Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt ông ta vụt qua rất nhanh, nhưng vẫn bị tôi tinh ý bắt lấy.

Tôi cười khổ nói.

"Đừng kinh ngạc, hai yêu cầu vừa rồi của tôi không phải là điều mà một Thành chủ nhỏ bé có thể dễ dàng thực hiện được."

Ông ấy gật đầu như hiểu ra.

"Ta là Diêm vương. Đương nhiên, cũng là Thành chủ của Độ Thành."

Với câu trả lời như vậy, rất nhiều điều đều đã trở nên hợp lí hơn.

Tôi hỏi ông ta một câu cuối cùng.

"Tại sao phải hạn định trong một trăm năm ? Con số này có..."

Tôi còn chưa nói xong, Thành chủ hay còn gọi là Diêm Vương đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói.

"Không hay rồi !"

Không đợi chúng tôi kịp phản ứng, ông ta đã làm phép đưa chúng tôi đến bên sông Vong Xuyên. Khi nhìn kỹ hơn, gần như tất cả những đóa bỉ ngạn dưới sông đều đã úa tàn.

Trước đây khi thấy dáng vẻ thiếu sức sống của chúng, tôi còn tưởng là do sắp thay hoa nên mới vậy. Dù sao khi sắp thay hoa, chúng đều sẽ úa tàn một khoảng thời gian, nhưng bây giờ nghĩ lại, trông chúng rất khác so với ngày thường, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thần hộ sông, cũng chính là Lý Hưởng, người cung cấp linh khí cho hoa bỉ ngạn đang cố gắng làm chậm tốc độ phân rã của chúng.

"Ngươi ở lại đây chống đỡ một lúc, còn ngươi đi theo ta đến chỗ hoa đầu nguồn."

Thành chủ căn dặn Lý Hưởng xong liền kéo tôi đi. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dọc đường nghe ông ta giải thích.

"Không phải ngươi muốn biết tại sao phải hạn định trong một trăm năm sao ? Nhân gian không có Sao thanh tẩy, luồng khí vẩn đục do nghiệp chướng tích tụ sẽ tăng trưởng với tốc độ cực nhanh, bọn chúng rất nhanh sẽ xâm chiếm Tam giới, quấy nhiễu chúng sinh. Thời gian mà các rào cản ở Tam giới có thể chống chịu cũng chỉ gần bằng một trăm năm ở đây."

Diêm vương thở dài.

"Tương đương với mười ngày trên Thiên Đình ? Còn ở nhân gian thì... ôi, ta cũng không rõ nữa."

Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ có thể ngạc nhiên thốt lên.

"Vậy luồng khí vẩn đục mà ông nói đã xâm nhập đến nơi này rồi ư ? Sao ông không nói sớm hơn ? Còn nữa, điều này thì liên quan gì đến hoa bỉ ngạn ? Sao ông lại lo lắng như vậy ?"

Có lẽ là do tôi đã hỏi quá nhiều vấn đề cùng một lúc, phải đợi một lúc sau ông ta mới trả lời.

"Việc đầu thai của Sao thanh tẩy phải là tự nguyện, không ai có thể can thiệp vào được. Ngươi đã quyết định ở lại đây để hoàn thành chấp niệm của mình, tên người yêu của ngươi cũng giống vậy."

Quả thực tim tôi đã hẫng đi một nhịp khi ông ta gọi Lý Hưởng với danh xưng đó.

"Nhưng nếu lúc đó hắn không lập khế ước với hoa bỉ ngạn, không bị giam cầm dưới sông Vong Xuyên trong hơn trăm năm thì không thể nào trở thành thần hộ sông. Nếu là như vậy thì bây giờ hắn đến hồn phách cũng không còn, chứ đừng nói đến việc có thể gặp lại ngươi. Không phải ta không nói sớm, mà là ta không còn cách nào khác, đành phải mạo hiểm chờ đợi các trăm năm tương phùng, sau đó mới thúc giục ngươi nhanh chóng đi đầu thai."

Trong lời nói chất chứa nhiều oán hận.

Ông ta hít một hơi, lại nói tiếp.

"Về phần hoa bỉ ngạn, rất lâu về trước ta đã nói với ngươi rằng chúng cần được nuôi dưỡng bởi linh khí của những linh hồn thuần khiết nhất, nhưng vẫn chưa nói cho ngươi biết lý do vì sao. Ngoài việc sản sinh ra linh hồn để làm quỷ sai, những đóa hoa bỉ ngạn này còn có một chức trách quan trọng hơn, đó là sử dụng thần lực của mình để giam cầm những linh hồn xấu xa ở lại Âm phủ."

Diêm vương hạ giọng xuống, vừa như lo lắng vừa như buồn bã.

"Âm phủ là nơi chất chứa nhiều thống khổ, hận thù, phẫn uất và tham lam nhất, phải nhờ hoa bỉ ngạn thường xuyên thanh lọc thì mới có thể duy trì được trật tự bình thường. Những nghiệp chướng mà hoa bỉ ngạn phải hấp thu quá nặng, vì thế nên chúng cần thêm những linh hồn thiện lương khác để cân bằng lại."

Ánh mắt ông ta đăm chiêu, hai mày cau thật chặt.

"Với tình hình hiện tại mà nói, những nghiệp chướng tích tụ quá nhiều đang dần hút cạn linh khí của hoa bỉ ngạn. Cứ như vậy, tất cả những đóa hóa bỉ ngạn ở đây đều sẽ trở nên khô héo, úa tàn. Một khi kết giới ở Âm phủ biến mất, tà linh và những năng lượng hắc ám ở nhân gian sẽ dung hợp lại với nhau, không biết lúc đó sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái."

Trong khi nói, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến chỗ hoa đầu nguồn mà ông ta nói.

Đó là một không gian hoàn toàn khép kín, xung quanh bị bao vây bởi sự hỗn loạn. Một đóa hoa bỉ ngạn cao bằng ba người đang bị những luồng khí hắc ám quấn lấy, nó gần như đã héo úa.

"Làm sao đây ?"

Tôi hỏi Diêm Vương.

Ông ta mấp máy môi nhưng không nói gì.


______________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net