Thần hộ sông [ 3 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đầu thai chuyển kiếp

"Sư phụ !"

Một tiếng gọi quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Tôi quay đầu lại, là Lục Hàn đang thở dốc.

"Cậu... nhận ra tôi ?"

Nhất thời tôi không biết mình nên thấy vui mừng hay đau lòng.

"Vâng ạ."

Ánh mắt cậu ấy vẫn trong veo, và dĩ nhiên là vẫn nói nhiều như ngày nào.

"Mấy ngày nay em cũng đã từ từ nhớ ra rất nhiều chuyện trước đây. Mỗi lần gặp anh em đều cảm thấy vô cùng thân thuộc, thì ra là vì chúng ta đã biết nhau từ trước, anh là sư phụ của em, lẽ ra em phải nhớ ra sớm hơn... À đúng rồi, sư phụ, mẹ em cũng đã nhận ra em rồi, bà còn kể rằng anh đã luôn chăm sóc bà trong những ngày ở đây, bà rất biết ơn anh. Còn nữa, em......"

"Còn gì muốn nói thì để sau đi."

Diêm vương cắt ngang những lời Lục Hàn sắp nói.

Tôi thấy ông ta dùng tay kết ấn, bằng một loại phép thuật nhiệm màu nào đó, ông ta lập ra một lá chắn trước nguồn năng lượng hắc ám đang ngày càng nhiều kia. Chắc hẳn là để ngăn chúng xâm chiếm đến những cõi khác, ngăn chúng làm hại đến những linh hồn yếu ớt ngoài kia.

Sau khi xuống Âm phủ, tâm lý của tôi hoàn toàn khác so với khi còn sống, dường như tôi luôn cho rằng mọi việc ở đây đều không liên quan đến mình. Nhưng đến bây giờ mới biết, sự thờ ơ đó là do cuộc sống ở Độ Thành quá ổn định, không có việc gì có thể khiến tôi bận tâm. Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, tôi vẫn không khỏi sốt ruột, gấp gáp muốn làm gì đó để giúp đỡ.

Không biết là do ý thức được sứ mệnh của mình sau khi trở thành Sao thanh tẩy hay là bản năng trách nhiệm còn sót lại khi làm cảnh sát ở kiếp trước, lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ đến việc bảo vệ mọi người đầu tiên.

"Ông không phải là Diêm Vương sao ? Đối phó với mấy thứ này khó đến vậy à ?"

Tôi quay đầu lại, trông thấy Diêm Vương có vẻ khá chật vật.

Ông ta cười khổ.

"Ngay cả Thượng đế cũng có việc không thể làm được, huống chi là một Diêm Vương nhỏ bé như ta."

Tôi nghĩ về điều đó trong giây lát, sau đó liền cố gắng tiến lên vài bước, cố đến gần chỗ hoa đầu nguồn hơn. Luồng khí đen vây quanh hoa bỉ ngạn lập tức chia thành nhiều hướng lao về phía tôi.

"Quay lại ! Nó sẽ ăn mòn cơ thể ngươi !"

Diêm Vương không có thời gian để kéo tôi lại, chỉ có thể vội vàng hét lớn ở phía sau.

Quả thật đúng như lời ông ta nói, luồng khí đen đã nhanh chóng xâm nhập vào người tôi, cảm giác như có hàng ngàn con sâu bọ ​​đang cắn xé cơ thể tôi. Cơn đau càng lúc càng dữ dội, lúc đầu tôi còn có thể gắng gượng đứng vững, nhưng một lúc sau liền không thể chịu được nữa, chỉ có thể cuộn tròn trên mặt đất.

Tôi ngước lên nhìn đóa hoa bỉ ngạn kia, luồng khí đen xung quanh nó dường như đã phai mờ đi một chút, nhưng thân rễ sớm đã bị ăn mòn và mục nát.

Trăm năm ở âm phủ, tôi chỉ sống như một cái xác không hồn, không có ký ức của quá khứ, cũng không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi gần đây, tôi lại phải liên tiếp chịu đựng những cơn đau dồn dập, như thể Thượng đế muốn tôi phải lập tức trả hết tất cả những món nợ trước đây vậy.

Phải cố gắng lắm tôi mới nói thành tiếng được, liền hỏi Diêm Vương.

"Ông nói xem, liệu tôi có thể kiên trì đến lúc hấp thu hết toàn bộ những thứ dơ bẩn này không ? Chỉ sợ tôi không may hồn bay phách tán, chắc ông sẽ không thể tìm được một ngôi Sao thanh tẩy khác ngay phải không ?"

Giọng ông ta thậm chí còn sốt ruột hơn trước.

"Ngươi quay lại đi, tránh xa bọn chúng ra một chút, ngươi không thấy rễ hoa đã thối rữa rồi sao ? Hoa bỉ ngạn cũng sắp bị hút cạn hết thần lực rồi, ngươi làm như vậy có thể chống cự được bao lâu chứ ? Ngươi..."

Ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên dừng lại.

Tôi vô cùng bực bội.

"Lẽ nào không còn cách nào khác sao ?"

Diêm Vương vẫn im lặng, người tiếp lời tôi là Lục Hàn.

"Sau khi từ dưới nước lên, em đã gặp được rất nhiều bằng hữu ở Âm phủ, nghe được rất nhiều lời đồn đãi. Sư phụ biết không, đây không phải là lần đầu chuyện như này xảy ra. Hình như lúc trước cũng có một bọn ma thần gây rắc rối, còn tạo ra rất nhiều chướng khí, hại người khắp nơi. Lúc đó cũng có một ngôi Sao thanh tẩy giống anh, cũng cố gắng hấp thu hết mớ hỗn độn đó vào cơ thể mình. Thanh tẩy chẳng qua là hi sinh bản thân mình để cứu lấy mọi người thôi. Nhưng mà sư phụ, anh ta đã thất bại."

Tôi đau đến mức không tài nào mở miệng ra được, chỉ có thể thầm mắng tên tiểu tử này dài dòng, lúc này rồi mà còn có thời gian để kể truyền thuyết gì nữa. Còn nữa, cái từ "thất bại" mà cậu ta nói chỉ tổ làm người khác nhụt chí.

"Sư phụ, kết quả của vụ án kia thế nào rồi ?"

Cậu ta đột nhiên vô cớ hỏi.

"Xử lý xong hết rồi, hung thủ giết cậu cũng đã được tìm ra, những thứ nên điều tra cũng đã điều tra xong, bản án cũng đã được tuyên xong, cũng xem như mọi công sức của cậu đã không uổng phí."

Vụ án này là chấp niệm lớn nhất của cậu ta, cho dù nói những điều này ra bây giờ có vẻ không thích hợp lắm, nhưng tôi cũng phải nhịn đau mà nghiêm túc trả lời.

"Vậy thì tốt."

Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Mặc dù Lục Hàn bình thường có hơi nhiều lời nhưng sẽ không làm người khác cảm thấy khó hiểu.

Tôi bị luồng khí đen đó siết chặt, thân thể cứng đờ không còn chút sức lực, cũng không thể di chuyển được, chỉ có thể cố hết sức lật người qua nhìn họ.

Lúc này tôi mới nhận ra Lục Hàn đã lơ lửng giữa không trung, toàn thân được bao quanh bởi một vòng tròn ánh sáng vàng, vầng sáng chói lóa kéo dài thành một đường cong dẫn đến chỗ hoa đầu nguồn.

Thấy tôi đang nhìn, Lục Hàn liền cong môi nở một nụ cười yếu ớt. Giờ phút này, cậu ta như hóa thành Thần Phật trên cao, từ bi cứu lấy linh hồn tất cả chúng sinh, trong đó có cả tôi.

"Anh ta thất bại vì anh ta là người duy nhất cố gắng cứu vãn kết cục vào thời điểm đó. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình thì dù cho có sở hữu sứ mệnh cứu thế giới cũng không thể nào đánh bại được sự ăn mòn của thế lực hắc ám. Em biết anh là Sao thanh tẩy, là người phải thay chúng sinh gánh chịu hết khổ đau, nhưng anh cũng là sư phụ của em, em chưa từng muốn anh thất bại, chưa từng."

Gương mặt Lục Hàn đầy vẻ đau đớn, nhưng cậu ta vẫn không ngừng nói.

"Lúc đầu em nói với anh rằng em là người hầu của Thần hộ sông, nhưng thực ra là do em đến muộn hơn anh Hưởng một chút nên Diêm Vương mới nói đùa như vậy. Thực ra em cũng đã lập giao ước với hoa bỉ ngạn như anh Hưởng, cũng dùng linh hồn của mình để nuôi dưỡng nó. Sư phụ, anh nhìn đi, Diêm Vương bảo linh hồn của em rất trong sạch, giống như sư phụ và anh Hưởng vậy. Không phải chỉ có một Thần hộ sông đâu, em cũng là..."

"Lục Hàn...."

Trừ việc nằm trên mặt đất gọi tên cậu ta, tôi còn có thể nói gì nữa đây ?

"Chỉ là hơi đáng tiếc, mấy hôm trước em còn tưởng tượng về cuộc sống của em và mẹ ở kiếp sau nữa. Em còn đùa với mẹ em rằng kiếp sau em sẽ là người sinh ra trước, còn bà ấy sẽ đầu thai thành em gái hoặc con gái em, lần này em sẽ là người chăm sóc cho bà... Nhưng em lại phải bỏ bà ấy ở lại rồi... Đúng rồi, anh nhớ tìm cớ nói dối bà ấy giúp em nhé. Còn nữa, Diêm Vương, ông xem tôi cũng sắp hồn bay phách tán rồi, hãy để mẹ tôi có cuộc sống tốt đẹp hơn ở kiếp sau được không ?"

Diêm Vương không nghe tiếp được nữa, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Sư phụ, em vẫn cảm thấy sự tồn tại của Sao thanh tẩy là không công bằng, nhưng nghĩ kỹ lại thì có thứ gì gọi là công bằng đâu chứ ? Anh Hưởng chết là công bằng sao ? Cả cuộc đời anh có chút công bằng nào sao ? Em đã mang theo oán hận mà chết, nhưng sư phụ, bây giờ em không oán hận chút nào cả. Em đã hiểu hết rồi, trên đời này đúng là có bất công, nhưng có một số việc nhất định phải có người gánh chịu. Có thể chỉ có một Sao thanh tẩy, nhưng người có thể đứng lên trừ gian diệt ác lại rất nhiều."

Tôi đang khóc sao ? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng bất kể là ở nhân gian hay Âm phủ, đây là lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác căm hận mãnh liệt như vậy, tôi hận cái thứ gọi là số mệnh đó đến cùng cực.

"Đau quá... sư phụ, em nhớ hình như lúc em chết cũng đau như vậy... Anh đừng khóc, chẳng phải anh nên tự hào sao, đồ đệ của anh chưa từng làm anh mất mặt, bất kể... bất kể đi đến nơi nào, đều là như vậy...."

Lời nói của cậu ta ngắt quãng, lúc to lúc nhỏ. Lục Hàn, đồ đệ ngốc nghếch điên rồ của tôi, tôi không thể tưởng tượng được cậu ta đang phải chịu đựng cơn đau thống cùng đến thế nào.

Tôi chỉ có thể bất lực nhìn cậu ta bị vầng sáng chói mắt đó xé nát thành từng mảnh. Hóa ra thứ ánh sáng thần thánh như vậy cũng có thể trở thành một lưỡi kiếm sắc bén và tàn nhẫn đến thế.

"Sư phụ... em không làm gì sai... đúng không ?"

Gương mặt cậu ta đã trở nên mơ hồ và nhạt nhòa trong thứ ánh sáng đó, đến việc nói chuyện thôi cũng cực kỳ khó khăn.

Trước đây cậu ta cũng đã hỏi tôi như vậy.

"Sư phụ, anh nói xem, chúng ta sai rồi sao ?"

Tôi biết cậu ta muốn tôi nói rõ ràng với cậu ta rằng : Không, chúng ta không sai.

Nhưng lúc đó tôi đã không nói ra.

"Đúng vậy, cậu không sai, chúng ta cũng không sai !"

Trong phút chốc, tất cả hận thù biến thành sức mạnh. Tôi đứng dậy khỏi mặt đất, gào khóc chạy đến trước thân thể sắp vỡ nát của Lục Hàn, lặp lại hết lần này đến lần khác.

Chúng ta đều không sai.

Nhưng dựa vào gì chứ ?

Câu hỏi của Lý Hưởng lúc này vẫn văng vẳng bên tai tôi.

Suốt thời gian qua tôi chưa từng hỏi câu hỏi này, thậm chí còn chưa từng nghĩ về nó. Dù đã biết số mệnh của mình là Sao thanh tẩy nhưng tôi cũng không có nhiều oán hận là mấy. Lúc đó tôi chỉ muốn dùng thân phận này này để đổi cho Lý Hưởng và Lục Hàn một cuộc sống bình yên hạnh phúc ở kiếp sau.

Nhưng lúc này tôi chỉ muốn lớn tiếng hỏi cả thế giới này, dựa vào cái gì chứ ?

Chỉ trong thời gian của một cái chớp mắt, trước mắt tôi đã không còn hình bóng của Lục Hàn nữa.

Đến một mảnh vỡ cũng không còn sót lại.

Chỉ còn đóa hoa bỉ ngạn đang dần hồi phục kia nhắc nhở tôi rằng mọi thứ vừa xảy ra là thật, mọi thứ đều không thể đảo ngược được nữa.

Thần hộ sông ký khế ước với hoa bỉ ngạn, dùng linh hồn mình để nuôi dưỡng hoa, nếu người đó dung hợp linh hồn mình và hoa bỉ ngạn lại làm một thì đóa hoa úa tàn ấy tự nhiên sẽ được tái sinh lần nữa.

Một sinh một diệt, đây là quy luật, cũng là cái giá phải trả.

Hoa bỉ ngạn đang dần khôi phục lại thần lực, năng lượng phóng thích ra cũng bắt đầu làm loãng dần luồng khí đen vây quanh.

"Thiên binh đã đến."

Diêm Vương trầm giọng nói.

Cuối cùng, tất cả sức lực của tôi đã bị rút cạn, cơ thể không chống đỡ nỗi nữa liền ngã xuống.

Nhưng thay vì rơi xuống đất, tôi lại rơi vào vòng tay của ai đó.

Tôi thẫn thờ nhìn đôi mắt đau khổ của Lý Hưởng, để nước mắt mình được tự do rơi xuống.

Diêm Vương nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn đóa hoa bỉ ngạn đã lấy lại sức sống kia.

"Ta đi tìm Thiên binh thu dọn mấy thứ dơ bẩn ngoài kia, các ngươi...."

Ông ta thở dài bỏ đi, cũng không nói hết câu.




"Tôi rất căm hận."

Sau khi nằm trong lòng cậu ấy hồi lâu, tôi mới nói câu đầu tiên.

Cậu ấy không trả lời, chỉ lấy mu bàn tay xoa mặt tôi hết lần này đến lần khác.

"Hình như tôi đã nghĩ thông một chuyện, thời khắc cậu rơi từ trên lầu xuống, không phải là không thể cứu được, mà là cậu muốn chết đúng không ?"

Vẫn không có câu trả lời.

"Hưởng, cậu có bao giờ ghét tôi không ? Những lúc tôi không hiểu được cậu, lúc tôi... không níu được tay cậu, có mà, đúng không ?"

"Không có."

Lần này cậu ấy trả lời rất nhanh.

Tôi bất giác cười, càng đau lòng tôi càng cười to hơn. Cười đến lúc toàn thân run lên, tôi mới lẩm bẩm.

"Sao lại không ghét ? Nên ghét chứ. Nhưng tại sao cả cậu và Lục Hàn đều không ghét tôi, tại sao lại hết lần này đến lần khác muốn giúp tôi, bảo vệ tôi ?"

"An Hân."

Cậu ấy thở dài gọi tên tôi.

"Không phải là giúp cậu, mà là lựa chọn."

Chúng ta lựa chọn làm một người như thế nào sẽ quyết định loại người sau này chúng ta trở thành.

Đây là lời tôi đã từng nói.

Dù đã biết mọi thứ đều là sự lựa chọn của bọn họ, là con đường mà bọn họ cam tâm tình nguyện bước đi, nhưng tôi vẫn không thể ngừng tự trách bản thân mình. Đã nhiều hơn một lần tôi nghĩ, tại sao lúc đó tôi đã không giữ họ lại, tại sao tôi không phải là người ra đi trước ?

Chẳng phải là Sao thanh tẩy sao, vậy thì tại sao đến cuối cùng, ngay cả những người mình quan tâm nhất cũng không bảo vệ được ?

"Hình như tôi còn chưa hỏi nguyên nhân vì sao cậu đến đây."

Giọng nói của Lý Hưởng thật nhẹ nhàng, như thể cậu ấy muốn dẫn tôi đến một cõi mơ không còn ác mộng, không còn khổ đau.

"Trúng đạn lúc làm nhiệm vụ. Là khi... vụ án của chúng ta kết thúc không lâu. Lúc đó tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, may là, may là sau khi mọi chuyện đã hoàn thành, nếu không thì tôi còn mặt mũi nào đi gặp cậu nữa. Họ rất muốn cứu tôi, điều này tôi biết rõ, nhưng tôi không muốn được cứu nữa. Dù sống lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, quá vất vả rồi, tôi chỉ muốn đi sớm một chút, mau chóng bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng."

Tôi đưa tay nắm lấy tay bàn tay cậu ấy đặt trên mái tóc bạc phơ của mình.

"Hưởng, quá vất vả rồi. Lúc đó tôi mới thật sự hiểu vì sao cậu lại chọn rời xa tôi."

"Vậy tại sao cậu lại chọn ở lại nơi này ?"

Cậu ấy cúi đầu, đôi môi ấm áp chạm vào thái dương tôi.

"Tôi muốn đợi cậu."

Tôi cảm nhận được chút tình cảm âm thầm mà mãnh liệt cậu ấy dành cho mình.

"Lúc mới đến đây, tôi đã hỏi quan dẫn đường rằng có phải thời gian ở Âm phủ trôi chậm hơn ở nhân gian không, người đó bảo đúng vậy. Tôi mới nghĩ, cậu đã đi sớm hơn tôi nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã đầu thai sang kiếp sau rồi, cho nên tôi mới muốn lại đây chờ đợi, đợi đến khi nào cậu đến đây lần nữa, tôi nhất định sẽ nhận ra cậu ngay lập tức. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, cùng nhau luân hồi, cùng nhau... làm gì cũng ở cùng nhau..."

"Được."

Giọng nói của Lý Hưởng ẩn chứa ý cười.

"Vậy thì làm gì cũng phải ở cùng nhau."

Đã là linh hồn không có xác thịt nơi Âm phủ rồi, nhưng không hiểu lúc này tôi lại có cảm giác như hồn mình sắp lìa khỏi xác.

Tôi cố mở mắt ra, muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn một chút trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại.

"Tôi vẫn chưa nói cho cậu biết đúng không ? Tôi thích cậu."

"Tôi cũng vậy."

"Bây giờ đã là yêu rồi."

"Tôi cũng vậy... từ lâu rồi."

"Cậu phát hiện ra khi nào vậy ?"

"Đã trăm năm rồi, trí nhớ kém rồi, quên rồi."

Một trò đùa chẳng có chút hài hước nào, nhưng tôi lại không thể ngừng cười.

Cười đủ rồi, mí mắt cũng trở nên nặng trĩu không nhấc lên nổi, tôi mới hỏi cậu ấy.

"Nếu tôi trở nên ích kỷ, cậu có còn thích tôi không ?"

"Cậu trở nên thế nào không quan trọng, tôi vẫn sẽ luôn thích cậu."

"Thật tốt..."

Tôi có thể cảm nhận được mình đã sắp không thể chống cự được nữa.

"Tôi mệt quá, Lý Hưởng."

Mí mắt của tôi mỏi đến mức không thể chống đỡ nổi, thậm chí còn tôi không biết có phải mình đang nói mớ hay không.

"Vậy thì an tâm nhắm mắt lại đi."

Câu trả lời của Lý Hưởng là những điều cuối cùng tôi nghe được.

Sau đó liền mất đi ý thức.




Tôi đã nghĩ mình sẽ phải chịu một kết cục bi thảm, nhưng không phải vậy.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, không thấy Lý Hưởng đâu cả, còn tôi thì trở thành Thần hộ sông của Âm phủ.

Tôi sững sờ nhìn dòng sông Vong Xuyên, Diêm Vương thì đang ngồi đung đưa trên cây Phù Linh.

Một lúc lâu sau, tôi ngẩng đầu lên hỏi ông ta.

"Mẹ của Lục Hàn sao rồi ?"

"Ta đã dùng một mẹo nhỏ để khiến bà ấy uống canh Mạnh Bà, để bà ấy quên hết mọi chuyện đã xảy ra trước đây. Ta tiết lộ mình là Diêm Vương để lừa bà ấy rằng người mà bà ấy luôn nhớ mong đã đi qua cầu Nại Hà để đầu thai rồi, bà phải mau chóng đi đầu thai để gặp người đó. Bà lão suy nghĩ đơn giản, nghe vậy liền vội vàng đi qua cầu. Kiếp sau bà ấy sẽ đầu thai vào một gia đình trung lưu trong sạch, ba đời đều được hưởng phú quý an nhàn, đó cũng là phúc phận mà bà ấy xứng đáng có được."

Nghe như một giấc mộng thật đẹp.

Tôi cúi đầu thở phào nhẹ nhõm.

Nghiệp chướng kiếp trước không thể trả hết, nhưng ít nhất tôi đã có thể đảm bảo rằng kiếp sau mẹ cậu ấy sẽ không phải sống một cuộc đời khổ cực nữa.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Diêm Vương ngập ngừng nói.

"Ngươi... không hỏi về hắn ta sao ?"

"Ai ?"

"Lý Hưởng chứ còn ai nữa."

Diêm Vương mặt đầy lo lắng, đoán chừng trong lòng ông ta lúc này nhất định đang nghĩ "Tên nhóc này mất trí rồi sao ?"

Có gì để hỏi chứ.

Khi tỉnh tôi lại thì đã trở thành Thần hộ sông, còn chưa kịp nhìn thấy cậu ấy lần nào, chẳng qua là một mạng đổi một mạng thôi chứ gì.

Tôi là Sao thanh tẩy, nhưng tại sao lần nào cũng là cậu ấy đứng chắn trước mặt tôi, thay tôi gánh lấy mọi tại họa chứ ?

"Ngươi tưởng hắn ta đã chết rồi sao ?"

Diêm Vương hỏi.

Lòng tôi chợt dao động, vội hỏi ông ta.

"Cậu ấy không chết sao ?"

Diêm Vương nhếch khóe miệng giễu cợt.

"Chết ? Đó luôn là điều dễ dàng nhất. Vì ngươi đã trở thành Thần hộ sông, hắn ta tất nhiên sẽ thay ngươi trỏ thành Sao thanh tẩy, giờ chắc đã chuyển kiếp xong rồi. An Hân, Sao thanh tẩy do Trời định không bao giờ gục ngã, luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác, điều đó cũng có nghĩa là ngươi sẽ không bao giờ chết. Hắn biết ngươi bất mãn, không chịu nổi số phận như vậy nữa nên hắn mới tự mình gánh lấy vận mệnh của ngươi, tự mình thay đổi vận mệnh của ngươi."

Tôi run hết cả người, nói giọng gay gắt.

"Không thể nào ! Ông đã nói Sao thanh tẩy là sự tồn tại hiếm hoi nhất trên đời, sao có thể tùy tiện đổi vận mệnh của mình cho người khác được ? Ông nói vậy có mục đích gì ?"

Tôi nhớ đến truyền thuyết mà Lục Hàn đã đề cập trước đây, cậu ta kể rằng trước đây cũng đã từng có một ngôi Sao thanh tẩy khác.

"Anh ta đã thất bại."

Đó là những gì Lục Hàn đã nói.

"Ông nói Sao thanh tẩy sẽ vĩnh viễn không gục ngã, vậy người trước kia là thế nào ? Chẳng qua là vì anh ta đã chết, trên đời chỉ còn mình tôi là Sao thanh tẩy nên ông mới nóng lòng muốn tôi đầu thai chứ gì ?"

"Đúng vậy."

Ông ta thở dài.

"Ngươi đúng là ngôi Sao thanh tẩy còn sót lại đó, nhưng ngôi sao kia vẫn chưa tan biến, mà chỉ đang ngủ say thôi. Hắn ta không may mắn như ngươi, có một tên đồ đệ ngốc nghếch dù có chết cũng muốn sát cánh cùng ngươi chiến đấu, còn có một người yêu ngươi đến mức sẵn lòng thay ngươi gánh chịu mọi đau khổ hết kiếp này đến kiếp khác. Lúc đó hắn ta chỉ đơn độc một mình, khi thiên binh đến thì hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ đông, đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Ông ta im lặng một lúc, nói tiếp.

"Không ai có thể thay đổi vận mệnh của Sao thanh tẩy, nhưng ta chưa từng nói không thể chuyển sang cho người khác. Kể từ sau khi tên người yêu của ngươi biết rằng ngươi là Sao thanh tẩy, hắn luôn tìm cách đánh cắp phương pháp để hoán đổi vận mệnh từ chỗ ta, hắn muốn thay ngươi nhận lấy trách nhiệm đó."

Diêm Vương quan sát sắc mặt của tôi, nói tiếp.

"Dù ta đã luôn đề phòng nhưng hắn vẫn bắt được thời cơ lúc ta và ngươi đi đến chỗ hoa đầu nguồn. Ta là Diêm Vương, nhiệm vụ chỉ là cai quản Âm phủ, lấy đâu ra loại pháp khí đó. Nhưng vị bằng hữu đã giao cho ta nhiệm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net