Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhân vận hồng y ung dung ngồi trên ghế quý phi bắt chéo hai chân, mắt phượng khẽ nhướng lên, nhìn đồng đạo võ lâm đang quỳ trước mặt, ánh mắt từ bi như đang thương hại.

Đôi môi đỏ mọng cong lên, nàng ác ý cười nói: "Chư vị đến đây gặp bổn cung chắc hẳn không chỉ vì muốn diện kiến dung nhan bổn cung nhỉ?"

Đồng đạo võ lâm ngượng ngùng cúi đầu, vài người thì phẫn nộ. Mị phu nhân đứng lên, lấy tay che miệng, khẽ cười nói: "Tỷ tỷ thật là. Hiếm lắm tỷ muội chúng ta mới gặp nhau, chẳng lẽ tỷ không hoan nghênh muội?"

Tuệ quý phi híp mắt nhìn nàng, bỗng cười rộ lên, tay phất phất vài cái nói: "Nào có nào có! Mị Nhi đến cũng chẳng báo với ta một tiếng! Làm nãy giờ ta không nhận ra muội!"

Mị phu nhân cười cười, nhìn mọi người đứng dậy, mắt hạnh khẽ giương lên. Gật đầu một cái với võ lâm minh chủ rồi xoay qua nhìn Tuệ quý phi, sắc mặt nghiêm túc.

"Tỷ tỷ, ta có chuyện rất quan trọng cần nói."

Tuệ quý phi ra hiệu, mọi người lần lượt ngồi xuống, cung nữ hai bên lui ra, Mị phu nhân bước đến ngồi cạnh Tuệ quý phi.

Nàng khẽ nheo mắt phượng lại nhìn Mị phu nhân, bất tri bất giác nàng lại sờ vào đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy rồi thở dài, nói: "Thời gian a. Làm ngươi thay đổi như thế này."

Mị phu nhân cũng không đẩy ra, chỉ cầm lại đôi tay của Tuệ quý phi, nàng cười: "Tỷ tỷ cũng vậy."

Tuệ quý phi im lặng, Mị phu nhân để tay nàng xuống, nói: "Đã là quá khứ! Tỷ tỷ à, hãy quên đi!"

Tuệ quý phi cười khổ: "Quên? Không đơn giản như thế! Chẳng lẽ muội cho rằng tỷ đang đùa? Quên ư? Hừ! Không dễ thế!"

Mị phu nhân cũng thở dài, nói: "Thôi! Coi như muội nói sai! Tỷ tỷ, ngươi có biết ngũ đại ma phái đã hồi sinh không?"

Tuệ quý phi gật đầu, Mị phu nhân nói tiếp: "Đồng đạo võ lâm muốn diệt trừ bọn chúng..." Chưa nói hết câu, Tuệ quý phi đã cười rộ lên.

"Diệt trừ? Ha ha ha! Nông cạn, ngu xuẩn! Các ngươi có biết Dực Huyền Âm ác ra sao không? Các ngươi có biết Sâm Thuỷ Viên mạnh ra sao không? Trêu vào bọn họ ư? Các ngươi ngại mạng mình quá dài à?"

Võ lâm minh chủ phẫn nộ gầm lên: "Tuệ quý phi, đừng khinh người quá đáng!"

Tuệ quý phi ngừng cười, thương hại nhìn bọn họ: "Ta từng tiếp xúc với ngũ đại ma phái. Thực lực của họ ra sao ta đều biết. Ngươi nghĩ trong trận chiến Cung Song Vẫn, Dực Huyền Âm đã sử dụng hết sức mạnh của nàng? Không! Ngươi sai rồi! Nàng ta chỉ dùng ba thành sức mạnh thôi!"

"Huyết tẩy Quỷ Hành Dương đã khiến các ngươi tổn thất ra sao, các ngươi còn không chịu rõ? Quỷ Hành Dương chỉ dùng hai phần ba sức mạnh đã càn quét hết một nửa cao thủ trong giang hồ. Giả thuyết nếu y liên thủ với Dực Huyền Âm thì sao? Các ngươi cho rằng mình toàn mạng trở về sao? Hả?"

Tuệ quý phi hừ lạnh, nàng nói tiếp: "Còn nữa, Dực Huyền Âm có quan hệ mật thiết với Sâm Thuỷ Viên, nói thẳng ra là Sâm Thuỷ Viên đem lòng yêu Dực Huyền Âm đến chết đi sống lại. Vì nàng ta chết, nên hắn đã tự tử chết cùng nàng ta! Chứ các ngươi nghĩ sao đang yên đang lành hắn lại tự tử?"

Mị phu nhân mỉm cười, nàng rót một chén trà đưa cho Tuệ quý phi.

Võ lâm minh chủ phản bác không được, rất bực bội. Thấy thê tử của mình không đến an ủi mình mà còn quan tâm người khác, lập tức lửa giận bốc lên.

"Mị Nhi!"

Mị phu nhân cùng Tuệ quý phi giương mắt nhìn, một người thì nhìn kiểu nghi hoặc, người còn lại nhìn vô cùng lạnh lùng.

Nhất thời võ lâm minh chủ không biết nói gì, chỉ im lặng.

Tuệ quý phi lên tiếng: "Tiêu diệt bọn họ rất khó! Nhưng không phải là không có khả năng. Các ngươi cần làm rõ điều này. Nếu xung đột xảy ra, Sâm Thuỷ Viên vĩnh viễn sẽ ủng hộ Dực Huyền Âm. Bích Thuỷ Dư tuy rất hận muội muội y, nhưng y không ngốc tới mức vì muốn báo thù mà đắc tội với hai ma phái kia. Tâm Nguyệt Hồ thì càng không làm, đầu hắn ta chỉ chứa y dược mà thôi, chẳng lẽ vì mấy cọng thảo dược mà khiêu chiến với ngũ đại ma phái? Mà Thiết Phiến Quỷ Vương cũng sẽ không để chủ nhân của y gặp họa. Quỷ Hành Dương cũng vậy, hắn là đệ đệ kết nghĩa của Sâm Thuỷ Viên. Dực Huyền Âm muốn bảo vệ Chu Linh thì có rất nhiều cách, không nhất thiết phải động thủ với Bích Thuỷ Dư. Sâm Thuỷ Viên thì chỉ nghe Dực Huyền Âm, nàng ta nói đi hướng tây, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đi hướng đông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei