Chương 1 - Hy Sinh / Orvar Icenstaff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lẽ đó mà trong những buổi lễ tưởng niệm, không bao giờ thiếu nghi thức dâng vật phẩm cho ngư điểu nhằm thể hiện sự kính trọng đối với linh hồn các pháp quân đã hi sinh.

Ánh lửa xanh loang loáng rọi vào lớp vảy cá bàng bạc nhuốm máu đỏ tươi trông như những con mắt hận thù liên tục nhắm mở. Mùi hôi tanh sực nức trong không khí, lan đến tận những tán thông nơi Orvar đang nấp. Cậu đưa tay lên che mũi, hàng mày chau lại vì ghê tởm, cổ họng thì siết chặt để ngăn một cơn buồn nôn đang lăm le dâng lên từ dạ dày. Đây không phải là lần đầu tiên cậu chứng kiến cảnh tượng này, nhưng cứ thấy bãi máu đen thẫm đọng lại trên nền tuyết trắng và ngửi cái mùi tanh tưởi đến lợm giọng đó thì Orvar lại càng thêm chán ghét xứ sở này. Cứ nghĩ rằng nghi thức đó đã đủ phần mọi rợ nhưng phần tiếp theo mới là thứ khiến Orvar thực sự kinh hãi.

Ngay khi bầy ngư điểu vừa bay đi, toàn bộ dân chúng liền chen chúc tranh nhau bôi trát máu cá lên mặt. Họ cho rằng máu của những con cá vừa dâng hiến cho ngư điểu là thứ có thể đem đến may mắn và bảo hộ họ khỏi những biến cố trong cuộc sống. Trước mắt Orvar là một bầy người ngụp lặn trong mớ xương thịt bầy nhầy hôi tanh. Cậu quay mặt đi chỗ khác, không còn đủ can đảm để nhìn tiếp.

Trong lúc đó, Olivette chậm rãi tiến lại bàn thờ, thắp lên ba cây nến tượng trưng cho Tam Thần Phương Bắc và đặt lên khay. Bước chân bà có phần rụt rè. Tám năm trôi qua rồi nhưng cậu biết mẹ mình vẫn chưa bao giờ quen với sự ra đi vĩnh viễn của người chồng yêu dấu. Có những đêm Orvar chợt thức giấc, cậu thấy mẹ cũng mất ngủ, đứng trước cửa nhà và dõi mắt về phía biển cả mênh mông, hệt như những ngày mà Sigurd vẫn còn rong ruổi chinh chiến ngoài khơi xa.

Bà Olivette vừa định mang nến đến gần bức tượng, nhưng từ đâu có một luồng gió rít gào bất ngờ thổi tới, hung hăng hất tung ba ngọn nến, đẩy bà ngã ngửa vào vũng máu cá. Đám đông nhất loạt dạt ra xung quanh. Bộ áo chùng tím và mái tóc đen dài ngập trong thứ máu sền sệt hôi hám. Bất thình lình, sấm sét chói loà đánh thẳng xuống bức tượng Sigurd. Ánh sáng loá mắt bao trùm cả quảng trường kèm theo tiếng rền vang đinh tai nhức óc.

Đôi mắt Olivette bỗng long lên chỉ còn thấy tròng trắng, miệng bà há hốc kêu gào những âm thanh quái dị, toàn thân run rẩy và co giật, mái tóc vốn đen dài nay hoá trắng xoá và bết bát máu khô đen thẫm. Ba ngọn nến bay vòng quanh trên người Olivette, bùng cháy dữ dội. Ánh sáng xanh ngắt của chúng toả rợp một góc quảng trường. Bà đang nhìn thấy một viễn cảnh. Orvar đã từng trông thấy mẹ cậu có viễn cảnh rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp hiện tượng kỳ quái và đáng sợ như thế này. Tâm can cậu nhộn nhạo. Chuyện gì đây? Ngày này tám năm trước mình đã mất cha. Làm sao có thể chịu được nếu lại mất cả mẹ chứ?

Đám đông lúc này đang co cụm vào với nhau, sợ hãi chỉ trỏ. Orvar chạy vụt đến chỗ mẹ, định lay bà tỉnh lại, nhưng ông Alvis giơ trượng phép ra chặn ngang ngực cậu. Orvar cố gắng vùng ra nhưng cậu không thể kháng cự lại sức mạnh của Đại pháp sư. Cậu giận dữ quay sang định năn nỉ ông cứu lấy mẹ thì đột nhiên, Olivette thét lên một tiếng đầy kinh hoàng rồi bất tỉnh ngay tại chỗ. Ba cây nến cháy rụi thành những đốm tro màu xanh trắng lác đác bay trong không khí như bụi thuỷ tinh. Gió lặng. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào bà Olivette rồi lại lấm lét nhìn qua Đại pháp sư. Cả quảng trường phủ kín một sự im lặng chết chóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net