Chương 2 - Tiên Tri / Olivette Heidrun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

OLIVETTE HEIDRUN

Năm đó, những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi thật duyên dáng. Những đốm lấm tấm trắng như sao khẽ khàng điểm xuyết lên thảm cỏ xanh nơi triền đồi Windroam, từ từ thay áo cho cả Frostmost. Olivette đứng ở xa xa quan sát ba đứa trẻ đang cùng nhau vô tư đùa nghịch trong màn tuyết. Tiếng cười khanh khách giòn tan của bé gái bỗng làm ấm lên một vùng trời nhỏ xíu. Thuở ấy, đã từng có một Olivette vô ưu vô lo như vậy.

"Vào mặt này!" Một quả cầu tuyết bay vun vút, nhắm thẳng hướng cô bé mà lao đến. Nét mặt em thoáng chốc hốt hoảng, tay chân bỗng trở nên lóng ngóng, chỉ có thể nhắm chặt mắt, bưng mặt chờ đợi cú va chạm lạnh buốt, quyền trượng bị buông rơi lăn lóc dưới chân.

Ấy vậy mà không có chuyện gì xảy ra. Vì Ulfrik Icenstaff—cậu trai hào hiệp, luôn quan tâm săn sóc cho cô đã kịp thời hô biến tập hợp những bông tuyết thành một tấm khiên, chắn ngang đường bay của quả cầu. Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Olivette đang run rẩy che mặt xuống, nghiêm khắc nói, "được rồi. Không sao cả. Lần sau không được để rơi quyền trượng như vậy nữa. Mau chóng phản công đi!"

Phía bên kia chiến tuyến là Sigurd Icenstaff—anh ruột Ulfrik—cũng là cậu nhóc thường hay trêu chọc Olivette nhất. Lúc này, Sigurd đang xụ mặt xuống vì đòn tấn công hiểm hóc vừa bị em trai chặn đứng. Cậu tặc lưỡi, xoay xoay quyền trượng khiến những bông tuyết gần đó bị cuốn vào thành một quả cầu còn to hơn vừa rồi, chuẩn bị cho chiêu thức tiếp theo.

Sigurd quan sát đối phương với một con mắt nhà nghề rồi bất ngờ vung mạnh trượng phép. Quả cầu tuyết lập tức lao đi vun vút, sẵn sàng hạ đo ván bất kỳ ai chắn ngang quỹ đạo của nó. Nhưng không ngờ Ulfrik lại giáng mạnh gậy phép xuống đất, gọi một bức tường trắng vững chãi dâng lên làm quả cầu vỡ tan tành thành những bông tuyết li ti.

Trong lúc Sigurd vẫn còn đang nhăn mặt tiếc nuối, bức tường nhanh chóng đổ sụp xuống, nhường đường cho một quả cầu tuyết khác bay đến. Tuy nặn còn lỏng lẻo, nhưng đòn phản công bất ngờ của Olivette cũng khiến cho Sigurd lúng túng. Hậu quả là chàng trai lớn tuổi nhất đám lại bị đánh cho ngã ngửa ra đất.

Ulfrik đắc thắng bật lên một tiếng sảng khoái. Cậu quay sang tặng cho Olivette một nụ cười toe toét hết cỡ nhưng chỉ thấy bóng cô bé vội lướt qua mình.

"Anh Sigurd! Anh Sigurd!" Olivette lo lắng chạy lại gỡ những mảng trắng đang dần đông cứng trên mặt Sigurd xuống. Phía dưới lớp tuyết đó là nụ cười láu lỉnh của cậu trai mới lớn, một nụ cười mà Olivette vẫn thầm yêu mến.

Ulfrik chậm rãi tiến lại gần hai người. Cậu đưa tay kéo anh mình đứng lên. Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt. Trời dần dần trở lạnh. Gió thổi mạnh hơn, làm át đi một tiếng thở dài, một cái cau mày kín đáo mà bây giờ bà mới nhìn thấy.

...

Olivette chớp mắt mệt mỏi. Cảnh vật thuở xưa bỗng nhạt dần và tan đi. Cảm giác ấm áp khi đắm mình vào những kỷ niệm thuở nhỏ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mặt đất lạnh lẽo và nhớp nháp. Cái lạnh ẩm ướt của tuyết cuối mùa hung hăng quấn lấy thân thể bà lúc này đang nằm sấp trên nền đất nhão nhoét.

Olivette loáng thoáng nghe ai đó gọi tên mình nhưng âm thanh xa xôi và mờ nhạt quá. Bà cố gắng mở to mắt, những tưởng sẽ thấy lại khung cảnh trắng phau quen thuộc, nhưng trước mắt bà, toàn bộ quê hương Frostmost đã biến thành một bãi tha ma khổng lồ.

Những dòng máu tươi vẫn còn đang tứa ra từ cổ những phù thuỷ và pháp sư nằm xếp chồng lên nhau thành từng đống. Lưỡi kiếm kim cương trong suốt óng ánh đặc thù của bọn Nhân tộc phương nam cắm ngập vào lưng họ, lấp lánh phản chiếu sắc đỏ của máu và lửa. Không khí khét lẹt mùi khói và thịt cháy. Bầu trời vần vũ ken kín những đám mây hắc ám, chỉ để lọt qua vài tia sáng lờ mờ rải trên con đường dẫn lên đồi White Head.

Phía xa xa lại có những đống lửa bập bùng toả ra một cột khói cao ngút trời. Không phải sắc xanh quen thuộc của Frostmost mà đám lửa này rực lên một màu chết chóc, nhuộm đỏ một phía quảng trường Crescent. Olivette như bừng tỉnh. Orvar... Bà run rẩy lẩm nhẩm với chính mình rồi loạng choạng lao về phía trước. Từng đợt không khí nóng hổi cuốn theo bụi mù và khói đen quét qua thân hình gầy gò khiến mái tóc rũ rượi của bà rối bù trong gió.

"Olivette! Olivette!"

Lại có ai đó gọi. Âm thanh lần này đã rõ ràng hơn nhiều. Olivette gần như nhận ra giọng nói thân thuộc này nhưng lại không biết nó đến từ đâu. Tuy nhiên, lúc này bà không còn tâm trí để đi tìm xem ai đang gọi tên bà mà cứ thế hoảng loạn cất bước chạy tới đồi White Head, trong lòng hy vọng cậu con trai vẫn bình yên vô sự.

Hàng đống xác người nằm chỏng chơ trên nền tuyết đỏ thẫm dọc theo con đường lên đồi. Olivette nháng thấy vợ chồng dược sỹ sống đối diện nhà đã trợn trắng mắt dưới những tảng thịt đỏ lòm khác; phía bên kia dường như là chàng trai trẻ pháp quân mới nhập ngũ năm ngoái. Thằng bé đó chỉ lớn hơn Orvar vài tuổi. Nó lại là đứa hiếm hoi còn biết lễ phép, luôn cúi chào bà mỗi lần gặp mặt. Nhưng giờ đây, một lưỡi gươm đang cắm ngập vào cổ họng nó, ghim đầu nó gục xuống trong tư thế quỳ còn khoang miệng thì há hốc trào máu đen đã đông lại sền sệt.

Nước mắt Olivette lã chã tuôn rơi, bà cố nhìn thẳng về phía trước, đôi chân run rẩy lách qua hàng đống xác chết lổn ngổn. Họ đều là đồng bào của bà. Tuy họ không hề xem trọng Olivette nhưng bà chưa bao giờ đem lòng thù ghét họ cả. Nhìn thấy những người con của đảo bị tàn sát, tim bà đau nhói, nhưng trên hết vẫn là những câu hỏi điên đảo không lời giải cứ giày xéo tâm trí. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Orvar đang ở đâu?

Olivette cứ cố sức chạy để đến quảng trường Crescent càng nhanh càng tốt. Quyền năng Thấu thị bỗng nhiên bị phong bế khiến Olivette không thể cảm nhận được bất cứ ai xung quanh mình. Chợt, một suy nghĩ chết chóc bỗng loé lên trong đầu khiến bà lạnh cả người. Hay là... chẳng còn ai nữa? Chân bà run lên và loạng choạng suýt ngã khi khả năng đó chợt thoáng qua trong đầu.

Quảng trường Crescent càng hiện rõ trong tầm mắt, Olivette càng không tin vào mắt mình. Dãy tượng Tổng pháp quân bình thường vẫn đứng canh gác trước cửa tháp Đại hội đồng đã bị đập phá tan tành. Duy chỉ có pho tượng Sigurd vẫn sừng sững uy nghiêm, không mảy may xây xuớc. Olivette bàng hoàng lách qua đống đổ nát hoang tàn. Những mảnh băng vỡ bén ngót lởm chởm vỡ vụn dưới chân bà.

"OLIVETTE!!!"

Một tiếng gầm rú từ bầu trời giáng thẳng xuống. Mây đen trên cao quấn thành một hình xoắn ốc dầy đặc đầy đe doạ quanh tháp Đại hội đồng như muốn nuốt chửng, muốn hút cả toà tháp lên. Bà ngã vật ra nền đất lạnh, đầu đau nhói. Âm thanh vang vọng trong óc như một hồi chuông không dứt.

Olivette vươn tay ra, cố gắng lê về phía trước, đôi mắt hoa đi. Nhà Tiên tri chưa bao giờ thấy bản thân mình kiệt quệ và vô dụng như lúc này. Bà vung đôi tay hoảng loạn quờ quạng trong không trung rồi chợt tóm được một thanh kim loại lạnh ngắt. Olivette siết chặt lấy nó như một kẻ sắp chết đuối bấu víu vào sợi thừng cứu sinh. Ngay lúc này, thanh kim loại lạnh buốt đó là thứ duy nhất neo giữ Olivette không bị cuốn trôi vào cơn điên trước thực tại tang thương này.

Bỗng, một giọt chất lỏng rơi xuống mu bàn tay bà, đặc sệt và nóng ấm. Olivette mở to mắt để nhìn cho kỹ cái chấm đỏ tròn tròn đang dần đông lại trên tay mình. Là máu! Olivette sợ hãi ngước nhìn lên thứ mình đang nắm lấy. Đó là một cây giáo cắm sâu một phần ba trong đất. Đỉnh của nó ghim chặt một cái đầu.

Là đầu của Jarl—một trong những Trưởng phái. Ánh mắt mờ đục, vô hồn của người bạn thân nhìn xoáy vào bà, máu đang rỉ ra cái cổ đã đứt lìa. Olivette thụp xuống, nấc lên mấy tiếng uất hận, nhưng bà phải tự cắn chặt bàn tay mình để kìm nén tiếng khóc chực trào ra. Kẻ thù rất có thể vẫn còn ở đây.

Olivette run rẩy ngẩng đầu đau đớn nhìn Jarl một lần nữa rồi sợ sệt thăm dò những ngọn giáo kế bên. Những gì bà thấy như đâm một dao vào hai hốc mắt sưng húp. Cơn bi phẫn cùng cực không cách gì ngăn cản được thô bạo ép những giọt nước mắt câm lặng nóng hổi tràn khỏi khoé mi và lăn dài trên gò má hốc hác.

Magni và Erna - hai Trưởng Phái khác, cũng chịu chung số phận. Tròng mắt trắng dã vô hồn của họ cắm thẳng vào bà như trách cứ. Tại sao? Tại sao lại trách tôi? Lồng ngực quặn thắt, bà hấp tấp đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn qua dãy đầu người trên hàng cọc, cố gắng tìm xem có con trai của mình không. Lòng Olivette thầm cầu xin một phép lạ...

"OLIVETTE!!! QUAY LẠI NGAY!"

Lại một tiếng gầm vang vọng ngay trong đầu nhà Tiên Tri. Olivette đưa tay ôm lấy đỉnh đầu đang nhói buốt lên từng cơn. Tiếng gọi tựa sấm rền như muốn chẻ đôi bộ não. Quay lại ư? Quay lại đâu chứ? Frostmost đã tan hoang rồi. Orvar lạc đâu mất rồi. Ta còn có thể đi về đâu?

Ngay lúc đó, Olivette thoáng nghe thấy có tiếng người ở phía trước. Một giọng nói rất quen thuộc nhưng bà không còn đủ minh mẫn để nhận ra nữa. Olivette lê đến sát hơn một chút, cố gắng nhìn xuyên qua dãy cọc bị nhiễu đầy máu. Thân thể áp sát xuống mặt tuyết đã nhuốm máu đen lạnh toát. Kia có phải là Orvar không?

Mắt Olivette nhạt nhoà đến nỗi chỉ thấy được những mảng màu đang di chuyển. Là ai vậy? Kẻ nào đó đang lôi xềnh xệch một người như thể đang vẽ lên nền đất những nét cọ nguệch ngoạc loang màu máu. Cả hai đều mặc áo trắng. Một trong số đó dường như có mái tóc đỏ rực như lửa. Tên còn lại quẳng tù nhân lên bàn thờ dưới gốc sồi tuyết. Rồi hắn vung tay lên cao. Không phải, là vung gươm. Hắn định...

Lồng ngực Olivette như bị bóp nghẹt. Ngay trước mắt bà, một màu đỏ tươi phun ra tung toé, tràn lan trên tuyết trắng. Một vật gì đó lăn long lóc và dừng lại dưới gót giày một kẻ khác. Tiếng cười ha hả ác độc vang trong không trung đến rợn người. Đó là hai người nữ... Ruột gan bà nhộn nhạo, sự ghê tởm nhợn lên trong cổ họng khiến bà nôn khan mấy lần. Olivette bịt miệng hổn hển rồi không kìm được mà khóc nấc lên.

Ngay lúc đó, đầu bà bỗng đau buốt, như có một bàn tay vô hình đâm xuyên qua hộp sọ, siết lấy bộ óc. Olivette không kìm nén được nữa. Tiếng thét xé tan lồng ngực tuôn ra khỏi cuống họng cùng lúc với một tiếng sấm rền vang. Trên bầu trời bỗng xuất hiện bốn đốm màu sáng rực rỡ cuộn vào nhau như cuồng phong hút lấy bà.

Nữ Tiên tri bừng tỉnh.

Từng cuộn dây leo căng tràn sức sống vẫn quấn chặt vào nhau, vần vũ như một đám mây màu xanh lá lấp kín trần tháp Đại hội đồng. Ánh sáng xanh nhàn nhạt từ những ngọn đuốc trên tường hắt lên sàn gỗ những cái bóng lập loè. Bảy bóng đen nhấp nhổm đang vây quanh chỗ bà nằm. Olivette chớp mắt, bà nhận ra khung cảnh quen thuộc này.

"Olivette... Em sao rồi?"

Đây chính là giọng nói vang vọng gọi tên bà trong cơn ác mộng. Olivette khẽ chuyển động con ngươi, đôi gò má dần cảm thấy hơi ấm từ bàn tay Ulfrik Icenstaff. Từ nãy đến giờ, Tổng pháp quân mới của Frostmost vẫn luôn ngồi bên cạnh, hai tay ôm lấy mái đầu bà và dùng thần chú cố gắng lôi bà thoát ra khỏi chốn địa ngục đó.

Chốn địa ngục sao?

Olivette bừng tỉnh. Bà hốt hoảng ngồi bật dậy, lật đật điểm danh những gương mặt trong viện Đại hội đồng. Đây rồi! Cha vẫn ở đây. Jarl, Magni vẫn ở đây, và cả Erna nữa, hai vị Trưởng phái còn lại cũng an toàn. Thậm chí còn có cả... Ulfrik.

Đã lâu lắm rồi ông ta mới lại gần bà như thế. Một chút hồi ức thời thơ dại bỗng kéo đến khiến Olivette thoáng e ngại. Bà ngả nghiêng đứng dậy và chếnh choáng bước vội đến bên cửa sổ. Những Trưởng phái kia vội vã đưa tay ra sẵn sàng đón lấy phòng khhi bà ngã.

Khó nhọc mở toang cánh cửa gỗ nặng trịch, Olivette phóng tầm mắt xuống khắp ngọn đồi White Head. Mọi người đã rời khỏi quảng trường Crescent tự lúc nào. Pho tượng của Sigurd vẫn nguyên vẹn đứng hiên ngang cùng những Tổng pháp quân khác. Dưới gốc sồi tuyết vẫn là bàn thờ nhỏ trắng phau không vương giọt máu nào. Xa xa là những ô cửa sổ sáng ánh lửa xanh nhẹ nhàng. Frostmost vẫn bình an.

Olivette thở phào nhẹ nhõm. Bà quay lưng lại, đôi vai rũ xuống vì mệt mỏi, đôi mắt lạc thần dán xuống sàn nhà. Đại pháp sư và sáu vị Trưởng phái vẫn đang lo lắng nhìn theo từng động tác của bà, không ai dám cất tiếng nào. Bất chợt để ý thấy bầu không khí im lặng lạ thường, quai hàm bà ngạnh ra, răng cắn chặt, cố gắng để chúng không đánh vào nhau lập cập. Cuối cùng, Olivette cũng lắp bắp mà nói.

"Tôi vừa nhìn thấy một viễn cảnh. Cũng như mọi lần, vẫn là một chuyện tệ hại. Nhưng khác với bình thường, lần này... chuyện cực kỳ tệ hại." Olivette ngập ngừng nói sau khi cẩn trọng chọn lựa từ ngữ trong đầu. Bà cảm thấy không còn cách nào để làm giảm đi tấn bi kịch sắp diễn ra cả nên chọn cách nói thẳng nói thật.

Jarl bước đến đỡ lấy tay Olivette và dìu bà vào chiếc ghế của Tiên tri. Mọi người cũng lục tục đi về chỗ của mình. Viện Đại hội đồng là một căn phòng hình tròn rất rộng. Mái trần cao phủ chằng chịt những dây leo. Ở giữa phòng quây tròn bảy chiếc ghế của bảy Trưởng phái và ngai của Đại pháp sư. Olivette chờ mọi người an vị cả rồi mới ngồi xuống, nhưng sau đó bà lại đứng dậy, hai gối run rẩy, hai tay bắt đầu vân vê nhau một cách bồn chồn.

"Con đã nhìn thấy gì? Mau kể lại cho Đại hội đồng nghe!" Alvis ôn tồn bảo. Mặc dù giọng nói vẫn rất ấm áp, nhưng Olivette vẫn nghe ra một chút lo lắng trong ông. Hẳn là bởi vì chưa bao giờ con gái ông lại phản ứng dữ dội như vậy khi nhìn thấy một viễn cảnh.

Olivette ngập ngừng. Bà đang tự hỏi làm thế nào để nói ra cơn ác mộng của mình. Quê hương bà đã trải qua quá nhiều cuộc chiến tranh. Cái chết của Sigurd là cái giá đắt phải trả để đổi lấy hoà bình. Ấy vậy mà những ngày tháng yên ấm ngắn ngủi này lại sắp sửa chấm dứt.

"Nhanh nào, Olivette. Chắc là không tệ như lần trước chứ?" Jarl vừa nói vừa cười. Những chiếc hũ thuỷ tinh đựng thức ăn cho linh thú trên người vị Thuần sư va vào nhau leng keng. Ông vẫn luôn là người vô tư, hài hước, nghĩ gì nói đó.

"Jarl, lần gần đây nhất, Olivette nhìn thấy chồng cô ấy tử trận đấy. Ông còn dám lấy ra đùa sao?" Dược sư Erna liếc xéo ông. "Kể từ sau lần dự cảm được cái chết của Sigurd hồi tám năm trước, Olivette đến giờ vẫn chưa từng gặp thêm một viễn cảnh nào nữa."

"Là... Là vậy sao? Xin lỗi Olivette. Tôi cứ tưởng là lần cô ấy nhìn thấy đàn cú nhà Bùa chủ Vidar phá sạch vườn rau nhà cô chứ." Sự ăn năn của Jarl chỉ kéo dài được vài giây. Ông tiếp tục chuyển hướng sang trêu ghẹo Dược sư. Bộ râu khổng lồ của Jarl rung lên theo từng tiếng cười sang sảng.

"Lần đó cũng không hề buồn cười! Và thứ tôi trồng không phải là rau..." Erna cáu lên.

"Frostmost sẽ mất. Hai người sẽ chết. Tôi nhìn thấy đầu của hai người bị cắm trên cọc nhọn. Cả ông cũng chịu chung số phận, Magni à. Tôi rất tiếc..." Olivette cắt ngang, giọng nghẹn đi. Đến nước này thì bà không còn chịu nổi nữa. Nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên má. Gương mặt bà cúi gằm nhìn ngó đôi bàn tay đang bối rối cuộn vào nhau.

Cả Đại hội đồng liền chìm vào im lặng. Đại tư tế Magni trầm ngâm nhìn Olivette. Bàn tay ông siết thành nắm đấm. Mồ hôi rịn ra trên đỉnh đầu trọc lóc xăm đầy những ký tự cổ. Ulfrik nhìn bà đầy xoi mói, hàng mày đen rậm nhíu lại sâu hoắm. Ông rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào bà, chờ đợi được nghe thêm.

"Còn chúng tôi thì sao hả Olivette?" Giả kim sư Sindri rụt rè hỏi. Ông xoay xoay quyền trượng trong tay làm những viên đá quý đính trên đầu trượng loé lên lấp lánh.

Olivette nức nở, "tôi không biết. Mọi thứ đều mờ ảo. Có cả một dãy những cây cọc cắm đầu người nhưng tôi chỉ thấy rõ được Jarl, Magni, và Erna. Điều cuối cùng tôi kịp thấy trước khi tỉnh lại là một kẻ nào đó đang hành quyết một người khác. Tôi thậm chí còn không biết con trai tôi sẽ ra sao." Olivette lấy tay bưng lấy mặt.

Lại một lần nữa Đại hội đồng rơi vào im lặng. Khoảng không gian u ám chỉ còn vang vọng tiếng nức nở của bà. Ngay cả Thuần dưỡng sư Jarl cũng câm lặng không nói gì. Lời báo tin hung hiểm dường như đã giết chết óc hài hước của ông. Jarl bất động, chỉ chú mục vào đống lửa xanh ở giữa phòng.

"Con có nhìn thấy đó là ban ngày hay ban đêm không?" Đại pháp sư phá vỡ bầu không khí tang tóc.

"Mọi thứ đều rất mờ ảo... Con không thể thấy được mặt trời. Bọn chúng đốt rất nhiều xác người. Khắp nơi đều là khói, lửa,... và máu." Olivette thuật lại giữa những tiếng nấc. Bà đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Tại sao nãy giờ không ai thắc mắc bọn xâm lược từ đâu đến vậy?" Đại tư tế Magni phát biểu. Ông đang nắn bóp cái đầu trọc của mình, đôi mày chau lại suy suy tính tính.

"Còn có thể là ai chứ? Chắc chắn là bọn khốn Đế Quốc Diamond rồi." Thuần dưỡng sư Jarl dộng mạnh quyền trượng xuống sàn gỗ đánh rầm một tiếng. Gương mặt ông đỏ bừng lửa hận.

Tổng pháp quân Ulfrik Icenstaff can thiệp, "cũng chưa chắc. Từ sau cuộc đảo chính ở Đế Quốc Diamond, bọn chúng đã đổi tên quốc gia thành Cộng Hoà Illuminus, thành lập nhà cai trị mới và ký hoà ước với chúng ta rồi mà."

"Tôi không nhìn thấy quân lính của chúng nhưng người của ta bị giết bằng kiếm kim cương." Olivette chậm rãi nói. Bà đã thôi khóc. Đây không phải là thời điểm để mất bình tĩnh. Cương vị của bà là một Trưởng phái. Olivette nhận ra bản thân mình phải kìm nén xúc cảm và học cách tập trung bàn bạc kế hoạch tác chiến với cả hội đồng để bảo vệ cư dân Frostmost.

Jarl quắc mắt nhìn Ulfrik như thể đang trách ông ta lúc này còn nói tốt cho kẻ thù. Tổng pháp quân trầm ngâm suy nghĩ rồi nói, "Chị Olivette không nhìn rõ được cuộc xâm lăng diễn ra vào ban ngày hay ban đêm. Nếu vậy, khả năng chúng tấn công ngay trước ngày Xuân phân là hoàn toàn có thể. Có điều, chưa bao giờ vũ khí của bọn người trần mắt thịt đó đủ mạnh để đánh thẳng vào lãnh thổ Frostmost cả. Tôi chắc chắn lần này chúng có bí mật gì đó."

Ulfrik sau một hồi im lặng phân tích tình huống thì nhận xét một câu rất hữu ích. Chỉ có điều lời phán đoán vừa rồi càng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Sau đó, ông đột nhiên đưa ra một thỉnh cầu khiến ai nấy đều bàng hoàng, "Đại pháp sư, có thể để tôi và chị Olivette cùng đến Cộng Hoà Illuminus để do thám chúng không?"

Lại một lần nữa Đại hội đồng rơi vào thinh lặng. Quả là một ý tưởng quá táo bạo! Olivette tròn mắt nhìn người em rể của mình. Từ trước đến nay, vẫn chưa có một Phù Thuỷ hay Pháp Sư nào băng biển đột nhập vào đất nước đó cả. Đại pháp sư trầm ngâm hết nhìn Ulfrik rồi đến Olivette. Khẽ nuốt nước bọt, bà đành tự mình nêu ra điều bà biết sẽ khiến ông lo lắng nhất.

"Cha, cứ để con đi! Là một Trưởng Phái, đây là trách nhiệm của con." Olivette đứng bật dậy và mạnh dạn nói. Thật sự trong lòng bà bây giờ chỉ có Orvar. Bà đã mất Sigurd. Bà không thể nào để mất đứa con trai duy nhất của mình được. Quyền năng Tiên tri để làm gì khi ta chỉ có thể giương mắt nhìn thấy trước cảnh người thân mình lần lượt ra đi chứ? Lần này, ta sẽ chặn đứng thảm kịch. Nếu... chuyện này có thể chặn đứng được.

"Con có chắc viễn cảnh của con sẽ xảy ra không? Ngộ nhỡ nó thay đổi thì sao? Trà trộn vào Cộng Hoà là một việc rất nguy hiểm. Orvar sẽ ra sao nếu con không sống sót trở về?" Đại pháp sư cũng đứng dậy. Ánh mắt ông như van nài Olivette nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ trầm ổn, uy nghiêm.

"Nếu những gì con thấy là định mệnh thì không có cách gì khống chế được. Nhưng nếu nó chỉ là một viễn cảnh đơn thuần thì chúng ta vẫn có thể thay đổi nó. Có điều, từ trước đến giờ những gì có thấy chưa bao giờ sai cả. Tuy vậy, con vẫn sẵn sàng đánh cược lần này. Cha để con đi đi." Olivette tiến lên một bước. Bà nhìn thẳng vào Đại pháp sư, khoé miệng đanh lại, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

"Đại pháp sư, con có thể bảo vệ cho chị ấy. Nhiệm vụ kỳ này thật sự rất cần quyền năng Thấu thị của chị Olivette." Ulfrik cũng đứng dậy thỉnh cầu.

Olivette nhìn ông mỉm cười. Vị Tổng pháp quân mới này trước giờ vẫn luôn xa cách với mẹ con bà nhưng hôm nay lại đứng về phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net