Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Khảo thí 1

Trên đường phố đông đúc, ngựa xe tấp nập, phần lớn mọi người đều hối hả chạy theo một hướng, nếu cẩn thận nhìn kỹ thì có thể thấy đa số là thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi. Lúc này một vị công tử tuổi tầm 14 15 mặc quần áo màu lam nhạt phẳng phiu sạch sẽ, cầm trên tay cây quạt giấy đang khó hiểu nhìn mọi người, chắc hẳn là người nơi khác đến. Chỉ thấy hắn nhanh tay túm lấy một người chạy qua hỏi: "Này, vị huynh đài này cho ta hỏi, các ngươi vội vàng đi đâu vậy?"

"Ngươi đừng cản đường ta, hôm nay Trường Thiên tuyển chọn đệ tử, nếu may mắn sẽ trở thành tiên nhân đó. Không nói với ngươi nữa ta còn phải nhanh đến giành chỗ." Người kia bực bội giãy khỏi tay hắn, lại lập tức chạy đi.

"Trường Thiên? Ha ha ta cũng mau đến xem náo nhiệt thôi." Hắn nghe thế vỗ quạt vào lòng bàn tay một cái, mỉm cười chạy nhanh theo.

"Ê ê ê mọi người đừng chen lấn, đừng chen đừng chen..."

"Nè ngươi đừng đẩy ta..."

Khung cảnh nơi đây thật là náo nhiệt... phải nói là hỗn loạn, rất nhiều người từ bốn phương tám hương hội tụ dưới chân núi Trường Thiên.

Phía trước bọn họ là hai trụ đá thẳng đứng, trên thân khắc những cổ văn kỳ dị, phía trước còn có hai hòn đá hình ngọn núi ở giữa khảm ngọc thạch màu xanh phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Đúng lúc này có ba người mặt y phục đệ tử nội môn của Trường Thiên chấp tay sau lưng đứng trước mặt mọi người, trong đó một người nam tử anh tuấn bước lên cất giọng nói: "Cảm tạ các vị hôm nay đến Trường Thiên, cứ cách năm năm Trường Thiên sẽ chiêu mộ đệ tử một lần, hiện giờ lại đến ngày mở khảo thí. Muốn tiến vào Trường Thiên yêu cầu tuổi từ 12 đến 25, phải có linh căn và vượt qua ít nhất là 2 vòng thi. Nếu vượt qua vòng thứ ba sẽ trở thành đệ tử nội môn của Trường Thiên và có cơ hội được trưởng lão trong môn nhận làm đệ tử."

Trong đám người có người nhận ra nam tử kia chợt thốt lên: "A năm nay do nhị sư huynh Mạc Nhất chủ trì."

"Nhị sư huynh? Là đệ tử thứ hai của Chưởng Môn hả?" Lại có người đưa ra câu hỏi.

Người kia vênh cổ tự tin đáp: "Không phải, Chưởng môn chỉ có một đệ tử duy nhất là Đại sư huynh Lâm Chính, còn nhị sư huynh là đệ tử của Đại trưởng lão Trịnh Cuồng, do thực lực của hắn trong số đệ tử chỉ xếp sau đại sư huynh nên được xem là nhị sư huynh."

"Những người muốn tham gia khảo thí thì xếp thành một hàng lần lượt tiến lên." Một nam đệ tử đứng bên trái Mạc Nhất bước lên hướng dẫn, trong tay cầm theo một quả cầu thủy tinh trong suốt. Mọi người lật đật làm theo, từng người theo thứ tự trước sau đi đến đưa tay lên quả cầu kiểm tra linh căn.

"Ngươi, bao nhiêu tuổi?" Chỉ thấy tên đệ tử còn lại đi đến trước mặt một nam nhân cao gầy, quần áo có vẻ là tơ tằm thượng hạng, chỉ vào hắn hỏi to.

"Hả? Ta... Ta 25 tuổi." Tên kia bị hỏi thì giật mình, hoảng sợ trả lời.

"Ngươi thật sự 25 tuổi?" Vị đệ tử kia vẫn lạnh giọng hỏi lại.

"Thật sự." Hắn ta ưỡn ngực gật đầu lia lịa.

"Hừ!" Vị đệ tử kia không nói gì thêm, chỉ phất tay nhẹ nhàng thì tên nam nhân kia đã bay ra khỏi hàng va vào thân cây, phun một ngụm máu rồi ngất lịm.

"A ta biết hắn ta, hắn là con trai của Phù viên ngoại. Mấy năm trước hắn ta được gửi đến kinh đô ở nhờ nhà họ hàng quan viên gì đấy mà do tính tình hống hách đắc tội người không nên đắc tội nên mới bị trả về đây, nếu ta nhớ không lầm năm nay hắn cũng 26 tuổi rồi." Trong đám đông lập tức nhận ra tên nam nhân kia.

"Ta khuyên các ngươi, tốt nhất nên thành thật một chút, Trường Thiên ta không phải là nơi để các ngươi dễ dàng qua mặt." Tên đệ tử vừa ra tay lạnh lùng hừ lạnh, nhìn quanh cảnh cáo nói. Không khí bỗng trở nên im ắng hẳn đi. Việc kiểm tra linh căn vẫn đang tiếp tục, chỉ là chốc lát lại có thêm một hai tên bị đánh bay ra ngoài, bọn hắn chỉ cuối đầu lẫn vào đám người mất dạng.

Mạc Nhất liếc nhìn một lượt hàng ngũ đạt chuẩn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tiếp theo, những người đạt tiêu chuẩn lập tức lên núi Trường Thiên, trước khi trời tối các ngươi phải đến đỉnh núi nếu không..., loại. Các vị chú ý, không được dùng linh lực, nếu cố chấp không nghe, hậu quả tự chịu."

"À quên mất năm nay sẽ có một ngoại lệ, chúng ta có một tiểu sư muội tuy chưa đủ tuổi nhưng vẫn được phép tham gia, các vị nhớ chiếu cố vị tiểu sư muội này một chút nha." Tên đệ tử cầm quả cầu thủy tinh như nhớ ra điều gì bèn lên tiếng. Sau lưng hắn bất ngờ xuất hiện một đứa trẻ gầy gò tầm 5 6 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to tròn, tóc buộc hờ sau lưng, yên lặng đứng một bên, thật là một đứa trẻ xinh đẹp. Bấy giờ mọi người mới chú ý đến Hắc Dạ, từ lúc sáng sớm đã đứng sau lưng ba vị đệ tử kia, chỉ vì thân thể nhỏ bé bị che lấp nên vẫn không ai chú ý đến.

"Đứa nhỏ này nhỏ như vậy. Sao có thể tham gia được chứ?" Một trong số những kẻ bị đuổi ra ấm ức hét lên.

"Ngươi không phục?" Mạc Nhất chỉ lạnh lùng liếc hắn, hắn liền rụt cổ trốn mất tăm.

Thấy không còn ai phản đối, Mạc Nhất phất tay ra hiệu, hai vị đệ tử lập tức dẫn đường.

Hàng người nhanh chóng bước theo chân ba người Mạc Nhất, chỉ là vừa bước được ba bước đã không còn thấy bóng dáng ba người kia đâu. Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó không ai dám nói câu nào yên lặng bước về phía trước.

Mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng lên đoàn người đang không ngừng bước lên núi. Bọn họ liên tục đưa tay lau mồ hôi, sắc mặt ai cũng trắng bệch, bờ môi nứt nẻ. Một tên công tử chịu không nổi lập tức ngồi bệch xuống thở dốc, những người xung quanh đều nhìn hắn, trong đó có một tên ăn mày có lòng tốt khuyên hắn đừng ngồi đây nếu không sẽ bị loại, tên kia lập tức khinh thường nhìn qua. Tên ăn mày thấy vậy lắc đầu lại tiếp tục bò lên núi. Có người thấy tên công tử kia ngồi xuống nghỉ mà chẳng bị gì cũng lật đật ngồi bệch xuống bên thân cây, vừa đặt mông xuống đã nghe tên công tử kia la oai oái. Chỉ thấy quanh thân hắn bị vô số dây leo quấn chặt rồi lôi đi, mọi người thấy thế hoảng hốt chạy đi như sợ bị vạ lây. Số người ngồi theo cũng không thể chạy thoát, có biến cố đó mọi người đều thành thật mà bước từng bước về phía trước.

Trường Thiên cũng không phải là ngọn núi cao nhất, ngọn núi này bình thường vẫn có người lên núi đốn củi, đối với người dân quen thuộc ở đây, những dây leo kia chỉ xuất hiện vào ngày phái Trường Thiên chiêu mộ đệ tử, chúng cũng không làm hại ai, mặc dù bị kéo đi cũng chưa chắc bị thương nhưng chắc chắn bị loại.

Đoàn người vẫn cứ tiếp tục chậm rãi đi tới, Hắc Dạ lẫn trong đám người, lúc mới đầu chưa một ai chú ý nàng quá nhiều, nhưng luôn có người lòng dạ hẹp hòi, trước đó nghe đệ tử nội môn nói Hắc Dạ là ngoại lệ đã cố ý nhớ kỹ thân hình nhỏ bé của Hắc Dạ. Ngay từ đầu Hắc Dạ luôn cảm giác có ánh mắt nhìn mình, đôi chân nhỏ không tự chủ đi nhanh hơn vượt qua rất nhiều người, đợi đến lưng chừng núi cảm giác đó vẫn không biến mất, trái tim nhỏ đập nhanh vội vã chạy đi. Phía sau, hai ba bóng người vượt nhanh đuổi theo chặn ngang phía trước Hắc Dạ.

"Hừ, nhóc con chạy đi đâu?" Đứng trước là thanh niên mặc y phục màu vàng nhạt, dường như kẻ này chính là tên cầm đầu, khinh miệt nhìn Hắc Dạ.

"Dã loại như ngươi cũng có tư cách vào Trường Thiên sao? Lên đánh chết nàng cho ta." Hắn phất tay, xung quanh khoảng bốn thanh niên lao lên.

Hắc Dạ mắng một tiếng: "Vô sỉ", dưới chân dùng lực giẫm một cái, lộn một vòng tránh khỏi vòng vây, đứng dậy không thèm nhìn bọn chúng tức tốc lẫn vào trong đám người, dựa vào thân hình bé nhỏ rất nhanh biến mất trước mặt bọn chúng.

"Khốn kiếp, nhanh đuổi theo không được để nàng lên đỉnh núi." Hắn hét lên đẩy mạnh người bên cạnh về phía trước.

Bên này Hắc Dạ chạy nhanh như gió, tháng ngày ở cùng Tuyết Lang đã tạo điều kiện cho Hắc Dạ luyện tập được cách chạy trốn đến xuất quỷ nhập thần, mỗi lần chạy trốn khỏi ma trảo của Ma Thú là mỗi lần nàng cảm ơn trời phật. Mặc dù có Tuyết Lang bên cạnh nhưng người mẫu thân này cũng là lần đầu làm mẹ, vì thế nhiều lúc nó cũng quên đi mình còn nuôi một sinh vật bé nhỏ, thật sự không thể trông cậy hoàn toàn vào nó được.

Mặt trời dần hạ về phía tây, không hiểu sao đoạn đường núi ngày thường vẫn hay đi hôm nay lại trở nên dài như vô tận, mọi người cứ đi mãi đi mãi mà chẳng thấy đỉnh núi đâu, số người bỏ cuộc ngày một tăng nhưng chẳng là gì so với lượng người đến tham dự, Trường Thiên không hổ danh là tông môn đệ nhất ở Hạ Diện.

Không gian im ắng chỉ nghe được tiếng lê lết của đôi bàn chân kèm tiếng thở nặng nhọc chợt bị phá vỡ bởi tiếng la hét phía sau, tiếng la đầy giận dữ ấy vừa ngừng mọi người đã nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ thoắt cái đến trước mặt họ rồi nhẹ nhàng vượt qua. Mấy tên phía sau một bên đuổi theo một bên gào to không biết mệt.

"Đứng lại, nha đầu thúi mau đứng lại."

"Đồ ngu mới đứng lại." Hắc Dạ luồn lách qua đám người phía trước.

Đám người nghe thế bèn né sang hai bên tránh đường, rất nhiều người đều không muốn bị liên lụy đến. Bỗng có tiếng của đồ vật nặng nề rơi xuống "phịch".

"Ây da, tên khốn kiếp nào dám cản chân ta. Mau cút ra đây cho lão tử." Tên công tử áo vàng bị ngáng chân ngã lăn ra đất, hắn tức giận đứng lên mắng.

"Là ngươi đi không nhìn đường tự mình vấp té còn ở đó kêu la, thật không biết xấu hổ." Một giọng nói chế giễu vang lên, sau đó trong đám người đi ra một thiếu niên thanh tú trên người mặc quần áo xanh nhạt, trên tay còn phe phẩy cây quạt giấy.

Tên kia ngước nhìn về hướng Hắc Dạ đã không thấy người đâu, hắn vội vàng bỏ lại một câu liền đuổi theo: "Ngươi... ngươi chờ đó. Hừ."

"Ai cho ngươi đi. Ngươi lớn vậy rồi còn ức hiếp một đứa trẻ không thấy xấu hổ sao?" Không chờ thiếu niên áo xanh nói, sau lưng lại đứng ra hai thiếu nữ xinh đẹp trên người mặc quần áo tơ lụa màu tím chặn đường.

"Các ngươi muốn gì? Chuyện này không liên quan các ngươi, khôn hồn mau cút đi nếu không lão tử không nương tay đâu." Hắn nhíu mày khó chịu, hất cằm nhìn ba người.

"Ha, để ta xem ai không nương tay ai đây." Thiếu nữ áo tím trông nhỏ hơn người còn lại một chút ra tay, chỉ thấy náng ta lao tới đạp tên kia một cước, tên kia lập tức bay ra sau ngã xuống đất, ba bốn dây leo không biết từ đâu xuất hiện quấn chặt lên người hắn lôi đi.

"Hừ may cho ngươi, nếu không ngươi chết chắc. Thi Nhã chúng ta đi thôi." Xong chuyện hai thiếu nữ áo tím liền xoay người tiếp tục bước lên.

Khi tia nắng cuối cùng bị màn đêm nuốt chửng cũng là lúc tất cả mọi người lên đến ngôi đền trên đỉnh núi. Cả đám nằm lăn ra đất vừa đói vừa mệt khiến cả đám không ngừng kêu la.

"Chúc mừng các ngươi đã vượt qua vòng thứ nhất, nơi đây có thức ăn và nước uống, mọi người mau vào trong nhận lấy, nửa canh giờ sau sẽ bắt đầu vòng hai." Các vị đệ tử nội môn đã đợi sẵn ở đó, cất cao giọng nói. Mọi người nghe được có ăn lập tức lao vào như ma đói không màng hình tượng.

Sau khi tất cả đã no nê, Mạc Nhất ra hiệu cho sư đệ tuyên bố nội quy vòng thứ hai để mọi người nắm rõ.

"Tiếp sau đây các ngươi sẽ được đưa vào bí cảnh Dạ Hạch Giới do sư tổ Trường Thiên tạo nên. Yêu cầu của vòng này rất đơn giản, các ngươi có thể tùy ý tổ đội hoặc đơn độc cũng không sao, chỉ cần mỗi người giao nộp đủ mười viên Ma Hạch cấp một sẽ được thông qua. Khi trời vừa sáng bí cảnh sẽ tự động đưa các ngươi ra ngoài, nếu ai không đủ, loại."

Nói cách khác chính là bọn họ chỉ nhận Ma Hạch không nhận người, nghe tới đây có người bắt đầu đi tìm đồng bạn, có người vẫn chưa có hành động nhưng trong ánh mắt lại như có dự tính khác. Nơi gốc khuất thân ảnh của Hắc Dạ càng thêm nhỏ bé không đáng kể, sau khi nghe được có thể tổ đội thì mấy người bên cạnh lập tức tản ra đi tìm người, không có một ai để mắt đến Hắc Dạ. Cũng phải thôi, vòng thi sinh tồn này thì càng cần có đồng bạn mạnh mẽ một chút mới có thể bảo đảm an toàn, sẽ không ai ngu ngốc chọn lựa một đứa trẻ để tăng thêm gánh nặng. Có điều, trên đời này vẫn có người ngu ngốc.

"Tiểu muội muội, muội có đồng ý cùng đội với ca ca tuấn tú là ta không?" Tề Thanh phe phẩy cây quạt giấy trên tay, nở nụ cười tự cho là đẹp trai nhất cúi đầu nói với Hắc Dạ.

"Không muốn." Hắc Dạ liếc hắn một cái rồi quay lưng đi.

Tề Thanh sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo sau lưng Hắc Dạ giải thích: "Tiểu muội muội nghe ta nói, ca ca không phải người xấu. Ca ca giúp muội lấy ma hạch, thế nào?".

"Không cần." Hắc Dạ vẫn lắc đầu, tìm một góc khoanh chân nhắm mắt lại. 'Lòng người hiểm ác, ai biết được ngươi có thủ đoạn âm hiểm gì, trong tiểu thuyết vẫn hay nói đến đó thôi nên là đề phòng vẫn hơn.'

"Này..." Tề Thanh bị nghẹn đỏ mặt, nói không được, đi cũng không xong, hắn bối rối gãi đầu bộ dạng cực kì buồn cười.

"Haha... Có người bị từ chối lòng tốt đây mà." Sở Tuệ Linh che miệng cười khúc khích trêu chọc Tề Thanh, cô nàng này chính là một trong hai thiếu nữ áo tím vừa rồi. Quả nhiên, theo sau nàng là một thiếu nữ áo tím khác, Yến Thi Nhã lạnh nhạt gật đầu xem như chào hỏi.

"Nếu ngươi giỏi thì đi thuyết phục muội ấy xem." Tề Thanh tức giận khoanh tay trước ngực hất mặt xem kịch vui.

"Ngươi chờ xem!" Sở Tuệ Linh khịt mũi, xoay lưng đi đến ngồi cạnh Hắc Dạ. Nàng ta dịu dàng nhỏ giọng hỏi, bộ dạng ôn nhu dịu dàng khác hẳn dáng vẻ đanh đá lúc nãy: "Tiểu muội muội đi cùng tỷ tỷ có được không?".

"Không." Hắc Dạ mở mắt nhíu mày tránh sang một bên. 'Ngồi gần vậy làm gì? Định ăn thịt ta à?'

"Tại sao vậy? Chúng ta không có ý xấu chỉ muốn giúp muội một tay thôi, muội thấy tất cả bọn họ nhìn muội như hổ rình mồi không? Có chúng ta bên cạnh muội có thể an toàn hơn." Sở Tuệ Linh vẫn không từ bỏ, nhích lại gần Hắc Dạ tận tình khuyên nhũ.

Hắc Dạ phiền hà hỏi lại: "Tỷ là ai?" Mặc dù nàng ta nói đúng nhưng đạo lý xưa nay luôn là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, Hắc Dạ không thể không đề phòng.

"Ta tên là Sở Tuệ Linh, muội thấy tỷ tỷ xinh đẹp mặc áo tím bên kia không? Tỷ ấy là Yến Thi Nhã. Còn muội tên gì?" Sở Tuệ Linh từ từ giới thiệu mình và Yến Thi Nhã, ánh mắt lấp lánh nhìn gương mặt trắng nõn như búp bê của Hắc Dạ, bàn tay không an phận bắt đầu sờ mó khuôn mặt nhỏ kia. Hắc Dạ đánh bay bàn tay gây rối kia, nhíu mày lạnh nhạt đáp: "Ta tên Hắc Dạ. Đa tạ ý tốt của tỷ nhưng ta thích hành động một mình."

Sở Tuệ Linh bị đánh cũng không giận, nàng bối rối muốn nói gì thêm đã bị chặn lại. "Ha ha... Ta thấy cô nương nên từ bỏ đi, thứ dã loại như nàng không hiểu tiếng người đâu." Một đám thanh niên đến trước mặt hai người, tên cầm đầu ngả ngớn cười khinh miệt.

"Ây dô! Mọi người có nghe gì không? Dường như ta nghe thấy tiếng chó sủa. Này, cô nương không phải nói đi mời tiểu muội muội kia nhập đội sao, sao bây giờ lại đứng đây nghe chó sủa bậy vậy?" Tề Thanh thấy bọn người kia đến lập tức phe phẩy quạt nâng cao giọng hỏi. Tên cầm đầu căm tức nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử thúi! Ngươi nói gì hả? Có gan lặp lại lần nữa?" Vẻ mặt Tề Thanh thương hại nhìn tên đó, lắc đầu ra vẻ tiếc nuối: "Ái chà, con chó này chẳng những thích sủa bậy còn bị tàn tật nữa, thật sự đáng thương."

"Haha ha ha..." Đám người xung quanh nghe thế nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả Sở Tuệ Linh cũng che miệng cười khẽ.

"Ngươi, ngươi... Giỏi lắm đợi đến khi vào bí cảnh, để ta xem ngươi còn mạnh miệng bao lâu. Chúng ta đi." Têm cầm đầu tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt thấy Mạc Nhất đang đi về phía này lập tức quay lưng bỏ đi.

"Phi, ta sợ ngươi chắc. Chó hoang." Tề Thanh giơ nắm đấm sau lưng hắn, bộ dạng gợi đòn.

Mạc Nhất đến gần Hắc Dạ, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như trước chỉ thấy hắn cúi người ngồi xuống trước mặt Hắc Dạ, nâng tay lên, lòng bàn tay mở ra, là một thanh chủy thủ toàn thân đen tuyền.

"Đây là Tam Trưởng lão nhờ ta đưa cho muội."

"Đa tạ sư huynh." Hắc Dạ cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy. Thấy việc đã xong Mạc Nhất cũng đứng dậy rời đi, để lại đám người xầm xì to nhỏ.

"Tiểu Dạ có chỗ dựa ở Trường Thiên sao? Xem ra chúng ta mới là người cần Tiểu Dạ bảo vệ rồi. Hì hì." Sở Tuệ Linh thừa cơ nhích lại gần, ánh mắt lấp lánh.

'Tiểu Dạ?' Hắc Dạ lườm Sở Tuệ Linh một cái.

"Linh Nhi, nghỉ ngơi." Yến Thi Nhã lạnh nhạt nói, đồng thời kéo Sở Tuệ Linh rời xa Hắc Dạ một chút. 'Đứa nhỏ này có lòng phòng bị quá mức.'

"Hai vị cô nương này! Tại hạ Tề Thanh. Ta có chuyện muốn nói với hai ngườii, không biết hai người tên gì?" Tề Thanh cẩn thận ngồi gần các nàng nói nhỏ, ánh mắt lại nhìn về phía Hắc Dạ ngồi cách đó không xa.

"Ta là Sở Tuệ Linh, nàng là Yến Thi Nhã, ngươi có chuyện gì cứ nói." Sở Tuệ Linh sảng khoái khoát tay.

Tề Thanh lập tức nâng quạt che miệng nhỏ giọng nói: "Hai ngươi cũng thấy tình cảnh của đứa nhỏ kia rồi, sau khi vào bí cảnh không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm. Hay là khi vào trong đó chúng ta bí mật đi theo nàng?"

"Sau ngươi không một mình đi theo đi?" Trong lòng Sở Tuệ Linh hiểu rõ nhưng nàng vẫn nghi ngờ Tề Thanh.

"Ta đường đường là một đại nam nhân theo dõi một tiểu nữ hài, người khác nhìn vào sẽ nghĩ ta có ý xấu với nàng, một mình ta cũng đánh không lại nhiều người như vậy. Cho nên ta muốn mời hai ngươi đi với ta, thêm người thêm sức lực mà đúng không?" Tề Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn chỉ có ý tốt sao ai cũng nghi ngờ hắn vậy.

"Ngươi nói cũng đúng, nhưng chúng ta cũng là hai nữ hài tử thì giúp gì được cho ngươi, không chừng còn hại ngươi bảo vệ chúng ta." Sở Tuệ Linh gãi cằm ra vẻ ngây thơ vô tội.

"Xì, ngươi cho là ta không nhận ra sao? Tu vi của ngươi chắc cũng đã là Nhân cấp Trung kỳ, ta nói có đúng không?" Tề Thanh ngã người ra sau tựa vào cột nhà, vẻ mặt như thể ta biết hết tất cả rồi.

"Ngươi cũng là Nhân Cấp Trung Kỳ?" Sở Tuệ Linh cũng không phản bác, hứng thú hỏi lại.

Tề Thanh gật đầu xác nhận, sau đó lại đưa quạt lên che miệng nói nhỏ: "Đúng vậy, người ở đây có tu vi như chúng ta không ít. Các ngươi thấy thế nào?"

"Được" Yến Thi Nhã nhẹ nhàn nói một câu, ánh mắt lại liếc nhìn thân ảnh bé nhỏ trong góc tối. 'Đứa nhỏ này không có linh lực?'

"Tốt." Tề Thanh vui mừng đáp, cả ba im lặng không nói gì nữa chờ đợi thời gian bí cảnh mở ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net