Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Dạ Hạch Giới

"Dạ Hạch Giới mở!" Không biết là ai kêu lên, mọi người theo tiếng nhìn lại chỉ thấy phía ngoài xuất hiện một cánh cổng hình tròn bằng đá đang phát ra ánh sáng.

"Các vị, Dạ Hạch Giới đã mở, sau khi bước qua cánh cổng sẽ được truyền tống ngẫu nhiên trong Dạ Hạch Giới, cho nên các ngươi phải chuẩn bị tinh thần rất có thể các ngươi vừa đặt chân xuống đất đã bị xé tan xác. Được rồi vào đi thôi." Mạc Nhất phất tay, từng người tham gia nhanh chóng chia nhóm bước vào. Hắc Dạ cùng đám người Tề Thanh đi vào sau cùng, đến khi tất cả mọi người đều vào trong, kết giới lập tức biến mất.

Vừa bước vào cánh cổng, Hắc Dạ cảm nhận được một trận chói mắt ập đến, theo bản năng nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra cảnh vật đã thay đổi. Xung quanh có rất nhiều cây cối, bầu trời tối đen với vầng trăng sáng treo trên cao, kì lạ là Hắc Dạ có thể thấy rõ mọi sự vật dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng.

Bên tai im ắng lạ thường, Hắc Dạ cảnh giác chậm rãi bước đi. Không hiểu sao, cứ mỗi lần nhìn thấy rừng rậm, Hắc Dạ lại có cảm giác nhẹ nhõm như được trở về nhà, có lẽ do rừng rậm là nơi đầu tiên nàng nhìn thấy khi đến đây. 'Không biết Mẫu Thân có vào được không?' Hắc Dạ nghĩ đến Tuyết Lang bất giác nhíu mày. Từ khi tiến vào nơi này nàng chưa từng nghe đến bất kỳ thanh âm nào của Tuyết Lang, Hắc Dạ lo lắng không biết Tuyết Lang có gặp nguy hiểm gì không?

"Sột soạt..." Đột nhiên Hắc Dạ dừng bước, cái mũi hít hít 'Có mùi Ma Thú'. Nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt chăm chú nhìn vào bụi cỏ bên trái, thân hình Hắc Dạ chậm rãi nằm phục xuống đất ẩn mình dưới gốc cây gần đó quan sát.

"Chi... chi..." Trong bụi cỏ một con Ma Thú cấp một chậm rãi bò ra, chỉ thấy nó có chút giống con nhím, toàn thân phủ đầy lớp vẩy đen cứng rắn, bốn chân đều có bộ móng vuốt sắc bén, cái mũi không ngừng nhút nhích phát ra thanh âm 'chi chi'.

'Đó là Ma Thú gì vậy? Có phần giống nhím lại có phần giống chuột. Mùi của nó thật khó ngửi.' Hắc Dạ che mũi yên lặng suy đoán.

Bỗng giọng nói của Tuyết Lang chợt vang lên trong đầu Hắc Dạ giúp nàng giải đáp thắc mắc: 'Đó là Ma Thú Thạch Hạm, tuy chỉ mới là cấp một nhưng nó có bộ vẩy cứng, bộ móng sắc kèm theo cái mũi cực kì nhạy bén.'

'Mẫu thân?' Hắc Dạ mừng rỡ, thân hình cử động một chút khiến cho Thạch Hạm chuyển ánh mắt về hướng Hắc Dạ, kêu lên "Chi... Chi..."

Thanh âm của Tuyết Lang vang lên xác nhận: 'Ừm! Là ta. Con đừng quan tâm ta, cứ tập trung đối phó Thạch Hạm đi, ta sẽ không nhúng tay.'

Hắc Dạ nhẹ gật đầu, biết mình bị lộ cũng không hốt hoảng, ánh mắt khóa chặt Thạch Hạm, tay phải cầm thanh kiếm ngắn mà Thanh Dao đưa, tay trái đặt nhẹ dưới đất.

"Chi... Chi..." Thạch Hạm hướng mũi về Hắc Dạ ngửi một cái, đôi con ngươi đỏ ngầu của nó khẽ động đậy. Bộ vẩy vốn nằm sát cơ thể nó vậy mà dựng thẳng lên, để lộ đầu vẩy sắc nhọn không thua gì móng vuốt của nó.

Hắc Dạ cũng chầm chậm đến gần, khoảng cách của cả hai gần lại, Thạch Hạm chợt phóng lên cao vồ về phía Hắc Dạ, nàng phản ứng nhanh nhẹn giơ đoản kiếm lên đỡ bộ vuốt của hai chân trước, tay trái nắm lấy một hòn đá to đập một phát lên đầu Thạch Hạm khiến nó văng ra xa.

Thạch Hạm rơi xuống đất phe phẩy đầu, có vẻ như cú đập vừa rồi khiến nó choáng váng, Hắc Dạ thừa cơ lao đến, hai tay nắm chặt đoản kiếm chém thật mạnh lên đầu nó. Chỉ nghe "Keng" một tiếng, thanh đoản kiếm bị bộ giáp bên ngoài của nó cản lại. Thạch Hạm gào lên giơ móng vuốt quét ngang, Hắc Dạ vội vàng lui về sau, đôi chân đổi hướng lại tấn công tới tấp lên người nó "keng keng" mấy tiếng, Thạch Hạm phản ứng chậm chạp quơ quơ cái đuôi đánh trả, rõ ràng tốc độ của nó không bằng Hắc Dạ nhưng nàng lại chẳng thể làm nó tổn thương.

Hắc Dạ thở dốc, ánh mắt quan sát từng chi tiết trên cơ thể Thạch Hạm, sức lực của nàng dần cạn kiệt. Với cơ thể nhỏ bé này dù có rèn luyện thế nào Hắc Dạ cũng phải thừa nhận mình vẫn còn là một đứa trẻ. 'Chết tiệt! Cứng quá vậy. Toàn thân nó như bao bọc trong một tản đá, không biết phần bụng của nó có vẩy không? Phải tìm cách khiến nó lộ phần bụng ra mới được.'

Đôi mắt Hắc Dạ liếc nhanh hoàn cảnh xung quanh, khóe mắt bắt gặp một nhánh cây thon dài, đầu kia còn có một vài nhánh cây nhỏ tua tủa, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ. Hắc Dạ không kịp nghĩ nhiều cúi người xuống lăn qua một bên né tránh móng vuốt Thạch Hạm đang vồ đến, tay trái bắt được nhánh cây quét ngang, hai tay lập tức cầm nhánh cây quất tới tấp. Thạch Hạm chậm chạp giơ móng vuốt che đầu bảo vệ mắt, để lộ bộ lông màu xám mềm mại dưới bụng. Thấy cơ hội đến, Hắc Dạ cầm đoản kiếm lao nhanh đến đâm vào phần bụng có bộ lông màu xám vừa để lộ ra của Thạch Hạm, nó rú lên "Chi...." một tiếng đầy thảm thiết, nàng bỗng nghe có tiếng hét: "Đừng...." cùng lúc vang lên làm cho Hắc Dạ hơi khựng lại. Thạch Hạm ăn đau nhanh chóng giơ bộ vuốt cắt một đường trên tay Hắc Dạ rồi cả người nó cứng đờ ngã ra phía sau.

Hắc Dạ cũng ngồi phịch xuống thở dốc liên tục: "Nguy hiểm quá! May mắn là nó đi một mình." Nói tới đây nàng như nhớ lại gì đó liền bày tư thế chuẩn bị chiến đấu và quan sát xung quanh. "Rõ ràng lúc nãy có tiếng nói. Sao bây giờ lại không nghe thấy gì nữa? Kỳ lạ. Không lẽ là con vật này nói? Không thể nào?" Hắc Dạ nghi ngờ sau đó nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, mặc dù trước đây nàng đều nghe hiểu lời nói của Tuyết Lang nhưng nàng chỉ nghĩ đơn giản là do Tuyết Lang có loại pháp thuật gì đó nên nàng không bận tâm lắm. Bởi vì số Linh Thú và Ma Thú mà Hắc Dạ gặp phải cũng chưa từng nói câu nào đã bị uy áp của Tuyết Lang chấn nhiếp chạy mất dép.

"Quá tệ. Thạch Hạm chỉ là Ma Thú cấp một lại rất chậm chạp. Vậy mà đã có thể khiến con bị thương rồi." Giọng nói Tuyết Lang vang lên có vài phần tức giận, từ trên cao nó nhảy đến bên cạnh Hắc Dạ lắc đầu nói.

Hắc Dạ buồn bã cúi đầu: "Con xin lỗi!"

"Được rồi! Lần sau cố gắng hơn là được. Băng bó vết thương lại đi, mùi máu có thể hấp dẫn Ma Thú đấy." Tuyết Lang nhìn bộ dạng đó của Hắc Dạ cũng không nỡ trách móc chỉ có thể thở dài nhắc nhở.

Hắc Dạ xé ra mảnh vải băng bó bàn tay lại. 'Cũng may con Thạch Hạm này không có độc nếu không thì nguy to'. Nàng nghĩ.

Tuyết Lang lười biếng tiếp tục nhắc nhỡ: "Con mau lấy Ma Hạch đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ma Thú khác đánh hơi thấy mùi máu đến đây thì không hay đâu."

Nghe vậy, Hắc Dạ nhanh chóng mổ thi thể Thạch Hạm lấy da và Ma Hạch, đồng thời nàng còn lấy thêm một ít thịt bỏ vào túi vải đeo trên vai dự định sáng mai dùng để nấu ăn. Thu thập xong, Hắc Dạ tiếp tục đi sâu vào rừng, tuy trời vẫn còn sớm nhưng muốn lấy được 9 viên Ma Hạch còn lại từ giờ đến sáng mai đối với Hắc Dạ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Đi được một lúc, Hắc Dạ lại dừng bước, phía trước có hai bóng người chậm rãi đi về hướng bên này. Bàn tay Hắc Dạ theo bản năng nắm chặt đoản kiếm được vắt bên eo, cả người nhẹ nhàng thối lui ẩn núp sau bụi cây bên cạnh. Chỉ là dù Hắc Dạ có cảnh giác đến đâu cũng bị hai người kia phát hiện, họ lao nhanh về phía này. Hắc Dạ quay người bỏ chạy, hai bóng đen kia thấy thế lập tức đuổi theo, miệng không ngừng gọi: "Tiểu Dạ! Đừng chạy..."

"Ngu mới không chạy." Hắc Dạ cảm thấy giọng nói ấy có chút quen nhưng vẫn co chân chạy trốn không hề nhìn lại.

"Tiểu Dạ!" Sở Tuệ Linh càng gọi Hắc Dạ càng chạy nhanh khiến nàng ấm ức nhìn sang người bên cạnh, chỉ là chưa kịp nói gì đã không thấy Yến Thi Nhã đâu. Quay lại liền thấy Yến Thi Nhã đang ôm Hắc Dạ vào lòng từ lúc nào, mặc kệ Hắc Dạ có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được, Sở Tuệ Linh không khỏi lộ ra ánh mắt lấp lánh đầy tán thưởng.

Hắc Dạ nhăn mặt gắt gỏng: "Buông!" Yến Thi Nhã một tay ôm cổ, một tay thì khóa chặt hai tay của nàng, một mùi hương thơm ngát ập đến bao vây lấy Hắc Dạ.

"Đừng chạy." Yến Thi Nhã nhẹ giọng nói đầy ôn nhu, cơ thể ấm nóng mềm mại của Hắc Dạ khiến Yến Thi Nhã có phần mê luyến, bàn tay vòng qua cổ Hắc Dạ bất giác siết chặt ép cơ thể kia gần hơn nữa.

"Tiểu Dạ! Bọn tỷ thật sự không có ý xấu, thật đó!" Sở Tuệ Linh chân thành nói, chỉ thiếu quỳ xuống khóc lóc để tỏ lòng thành.

Hắc Dạ vùng vẫy một lúc vẫn không thoát được, thở dài nói: "Buông ra rồi nói." 'Hai cô gái này bị sao vậy? Cứ bám riết lấy mình.'

Sở Tuệ Linh cười nói: "Chỉ cần muội không chạy, Thi Nhã nhất định buông muội ra."

"Ừ! Không chạy." Hắc Dạ vội vàng đồng ý rồi ngửa đầu nhìn Yến Thi Nhã chờ đợi. Thấy vậy, Yến Thi Nhã có chút lưu luyến buông tay, sau đó lại nhanh chóng nắm lấy một tay của Hắc Dạ không buông.

"Không phải nói buông ra sao?" Hắc Dạ nhíu mày, trong đầu không ngừng tìm cách chạy trốn.

"Đề phòng thôi, hì hì." Sở Tuệ Linh lại cười tán thưởng Yến Thi Nhã.

"Ta đã nói không chạy." Hắc Dạ tức giận kéo tay nhưng mãi không thoát ra được, ngược lại làm cổ tay mình đỏ lên.

"Đừng kéo nữa, sẽ đau." Yến Thi Nhã nhíu mày, lặng lẽ dùng ngón tay cái của bàn tay đang nắm xoa nhẹ cổ tay Hắc Dạ làm cho nàng rùng mình mà ngoan ngoãn không giãy ra nữa.

"Được rồi! Chúng ta đi tìm Ma Hạch thôi, không còn nhiều thời gian nữa!" Sở Tuệ Linh nheo mắt, cười hì hì, nắm bàn tay còn lại của Hắc Dạ kéo đi, trong lòng lại nghĩ 'Thật mềm mại!'

Vậy là ba người chọn bừa một hướng tiếp tục lên đường, nếu có gặp được Ma Thú, Sở Tuệ Linh liền nhanh chóng giải quyết, không bao lâu cái túi trên vai Hắc Dạ lại nặng thêm. Có điều suốt đoạn đường đi Hắc Dạ đều lo lắng hãi hùng, may mà hai người họ ngoài nắm tay ra cũng không có bất cứ hành động gì khác mới yên lòng. Đi chưa được bao lâu, ba người bị tiếng động phía trước làm cho căng thẳng.

"Thi Nhã, hình như phía trước có rất nhiều người." Sở Tuệ Linh bước lên trước cùng Yến Thi Nhã che chở cho Hắc Dạ phía sau. Dường như Yến Thi Nhã cảm nhận được gì đó càng thêm nắm chặt tay Hắc Dạ.

Lúc này Hắc Dạ nói với vẻ rất nghiêm túc: "Còn có rất nhiều Ma Thú."

Sở Tuệ Linh nghi hoặc nhìn Hắc Dạ phía sau: "Sao muội biết? Ta chỉ thấy bóng người mà thôi."

"Ngửi! Mùi nó nồng như vậy mà ngươi không ngửi thấy sao?" Hắc Dạ kinh ngạc nhìn cả hai, có vẻ như chỉ có mình Hắc Dạ ngửi được.

Sở Tuệ Linh chun chun cái mũi lắc đầu, nhìn Yến Thi Nhã: "Không ngửi được. Thi Nhã ngửi được không?" Chỉ thấy nàng ta cũng lắc đầu.

'Kỳ lạ, họ thật sự không ngửi được sao? Nhưng mùi nồng như vậy, tất nhiên có rất nhiều Ma Thú.' Hắc Dạ suy tư, tay trái bị Sở Tuệ Linh nắm giật giật.

"Mặc kệ. Đi xem thử rồi tính." Sở Tuệ Linh hưng phấn nhấc chân đi tới, cánh tay lập tức bị Hắc Dạ kéo lại.

"Đừng, nhất định có rất nhiều Ma Thú hung ác. Chúng ta mau rời khỏi đây đi." Hắc Dạ kiên quyết kéo hai người lui về phía sau.

"Không đi làm sao biết có nguy hiểm. Hai người bọn ta đều có tu vi cao hơn muội lại chẳng cảm nhận được gì. Muội đừng tự dọa mình! Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ muội." Sở Tuệ Linh không cho là vậy, duỗi tay muốn xoa đầu Hắc Dạ an ủi.

Hắc Dạ hốt hoảng cố vùng vẫy thoát khỏi hai người họ: "Không được, hai người muốn đi thì đi một mình, mau buông ta ra." 'Cái mùi khó ngửi càng lúc càng nồng đậm. Chứng tỏ bọn chúng đang đến gần. Còn không chạy sẽ không kịp.'

"A... A... Cứu mạng..." Không đợi hai người kịp phản bác, tiếng bước chân dồn dập chạy về phía này, kèm theo là tiếng kêu gào thất thanh vang lên khiến bọn họ sửng sốt nhưng bàn tay lại nắm chặt Hắc Dạ không buông.

"Chạy mau! Là Vĩ Hồng Hạt." Giọng nói Tề Thanh gấp gáp vang lên. Chỉ thấy hắn cùng một đám người chật vật chạy về phía bọn họ.

Không kịp nghĩ nhiều, Yến Thi Nhã liền thi pháp biến ra mấy chục đạo mũi tên băng lao đến bầy Vĩ Hồng Hạt đang đuổi tới, cũng vào lúc này Sở Tuệ Linh bay lên không trung lòng bàn tay giơ lên bỗng một cơn gió mạnh mẽ ập đến cuốn bay những con Vĩ Hồng Hạt ở hàng phía trước. Tề Thanh thấy vậy cũng dừng chân xoay người lại, hai tay hắn đập mạnh xuống đất trong miệng niệm chú lập tức bức tường đất xuất hiện ngăn chặn bước tiến của đàn Vĩ Hồng Hạt. Hắc Dạ lúc này không còn bị trói buộc, đôi chân nàng nhanh nhẹn leo lên cây cao nhìn xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Phía sau bức tường đất hàng ngàn con ma thú Vĩ Hồng Hạt cấp một, đầu bọn chúng hơi giống rắn nhưng có hai chân, đuôi lại là đuôi bò cạp, trên đỉnh đuôi có màu đỏ hồng như máu, toàn thân chỉ dài khoảng 15cm. Chúng nó đang cố gắng bò lên bức tường đất, xem chừng không bao lâu sẽ vượt qua được.

"Có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều Vĩ Hồng Hạt như vậy?" Sở Tuệ Linh đáp đất, nhăn mặt chất vấn Tề Thanh. Yến Thi Nhã nhẹ nhàng nhảy bay đến bên Hắc Dạ, nhìn theo ánh mắt Hắc Dạ nàng ta nhíu mày.

"Có chuyện nói sau đi. Mau rời khỏi đây, bọn chúng sắp vượt qua được bức tường đất rồi!" Nói xong, Yến Thi Nhã ôm lấy Hắc Dạ chạy đi, hai kẻ kia không dám do dự lập tức đuổi theo.

Bốn người liên tục chạy đi không ngừng, lo sợ đám Vĩ Hồng Hạt phía sau đuổi kịp. Cuối cùng bọn họ tìm được một hang động, cả bốn người không dám chậm trễ lập tức tiến vào. Lúc này Tề Thanh mới thở ra một hơi, Hắc Dạ vẫn bị Yến Thi Nhã ôm không ngừng cựa quậy muốn thoát ra, Sở Tuệ Linh dùng bột đuổi Ma Thú rắc ngoài cửa động, tạm thời an toàn mới trở vào.

Sở Tuệ Linh bắt đầu nhóm lửa, ngọn lửa ánh lên gương mặt tái nhợt của Tề Thanh: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"

"Ài! Ta thật xui xẻo đụng ngay nhóm người Trương Gia Tốn, bọn hắn định giết ta, ta đánh không lại nên đành chạy. Ai ngờ lại chạy nhằm vào địa bàn của Vĩ Hồng Hạt. Đám người Trương Gia Tốn cũng bị chúng tấn công, cũng may ta nhanh chân, chạy loạn thế nào mà may mắn gặp được các ngươi. Nếu không đã nằm yên trong bụng đám Ma Thú kia rồi. Thật đáng sợ!" Tề Thanh lau mồ hôi trên trán, vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến đám Vĩ Hồng Hạt đông như kiến kia.

"Trương Gia Tốn là ai?" Sở Tuệ Linh thắc mắc, tay thì lấy ra một túi nước uống một ngụm rồi đưa cho Hắc Dạ, Hắc Dạ lắc đầu, nàng ta đành rút lại.

"Hắn là tên đáng ghét mà chúng ta đã gặp khi ở trong đền đó." Tề Thanh nhìn Sở Tuệ Linh uống nước, cũng hơi khát nên hắn với tay lấy túi nước trong túi trữ vật bên hông ra uống.

"Thì ra là tên đó. Thật là hiếp người quá đáng! Đúng rồi, ngươi thu thập Ma Hạch đến đâu rồi?" Sở Tuệ Linh nắm chặt tay tức giận bất bình, nhớ lại nhiệm vụ không khỏi quan tâm Tề Thanh.

Tề Thanh xấu hổ cười cười: "Không vấn đề. Ta đã thu thập xong. Dự định tìm các ngươi để tụ họp nhưng mà lại hại các ngươi chạy trối chết với ta."

Sở Tuệ Linh khoát tay hào hởi đáp: "Không sao! Bọn này cũng sắp thu thập đủ rồi. Cứ yên tâm, bảo đảm tất cả chúng ta sẽ được vào Trường Thiên."

Bên này hai người trò chuyện hăng say, bên kia Yến Thi Nhã cường ép ôm Hắc Dạ ngồi vào lòng mình. Lấy lý do là bên ngoài lạnh, Hắc Dạ đen mặt oán thầm 'Biến thái'. Nàng không thể làm gì được, đành nhắm mắt dùng sức tựa hết cả người vào Yến Thi Nhã như trả thù mới thỏa mãn. Yến Thi Nhã cong nhẹ khóe môi, tựa cằm vào đỉnh đầu Hắc Dạ nhắm mắt lại, hoàn toàn bỏ mặt hai người kia.

"Có Ma Thú." Bất chợt Hắc Dạ ngẩn đầu lên tiếng, đôi mắt nhìn ra bên ngoài động.

Tề Thanh tò mò hỏi: "Sao muội biết?"

"Muội ấy ngửi được đó! Lúc nãy trước khi gặp ngươi thì Tiểu Dạ đã ngửi được mùi rồi cảnh báo bọn ta." Sở Tuệ Linh đắc ý nói, cứ như nàng ta mới là người ngửi được vậy.

Tề Thanh bất ngờ, ánh mắt tìm tòi nhìn Hắc Dạ: "Lợi hại như vậy?"

Sở Tuệ Linh hào hứng đáp: "Đúng đúng." Thật giống như đang khen nàng.

Yến Thi Nhã nghiêng đầu lắng nghe, nghiêm giọng quát: "Mau dập lửa!"

Sở Tuệ Linh lập tức phất tay tắt lửa, Tề Thanh khẩn trương nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?" Yến Thi Nhã ra hiệu im lặng, cả bốn người đều nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài động.

"A... Chạy mau... là Thạch Địa Sùng..."

"Rầm rầm rầm."

"A... Cứu mạng..."

"Mẹ ơi! Ta muốn về nhà... A..."

"..."

Sau một loạt tiếng động vang lên, trong động lại trở về yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng hít thở của bốn người. Sở Tuệ Linh đứng dậy định ra bên ngoài xem xét. Tề Thanh thấy thế đưa tay ngăn lại hắn lắc lắc đầu, định nói gì đó lại thôi.

"Ra ngoài đi nó đi xa rồi." Hắc Dạ lên tiếng, cố gắng đứng dậy khỏi người Yến Thi Nhã.

Tề Thanh vỗ vỗ ngực tự trấn an: "Thạch Địa Sùng là Ma Thú cấp mấy?"

"Ma Thú cấp một." Yến Thi Nhã nhàn nhạt lên tiếng. Hắc Dạ được nàng buông ra nhanh chân chạy ra khỏi động.

Sở Tuệ Linh đưa ra đề nghị: "Phải nhanh chóng thu thập đủ số lượng ma hạch, sau đó chúng ta sẽ tìm chỗ trốn đến sáng mai. Ta cảm thấy nơi đây không an toàn." Tề Thanh lập tức gật đầu, Yến Thi Nhã lẳng lặng đi sau Hắc Dạ không lên tiếng.

Bốn người đồng hành đi tiếp, đi đến một khu đất trống, khu vực này rất trống trải xung quanh được bao bọc bởi rừng cây già chỉ chừa lại một mảnh đất trống rỗng kì lạ. Bốn người còn lay hoay không biết nên đi hướng nào thì một giọng nói chói tai vang lên: "A! Bọn chuột nhắt đây rồi. Các ngươi hại ta tìm thật lâu." Trương Gia Tốn ngạo nghễ đứng trước mặt bọn họ cười tà ác.

Tề Thanh thấy hắn thì không nhịn được tức giận mỉa mai một câu: "Tưởng là ai, thì ra là tên khuyết tật nhà ngươi."

"Ồ, ngươi còn sống à?" Trương Gia Tốn ngạc nhiên nhìn Tề Thanh, mạng tên này cũng lớn thật đấy.

Tề Thanh hừ lạnh đáp: "Tiểu nhân như ngươi chưa chết sao ta có thể đi trước được. Hừ!"

"Ồ? Nếu vậy, lần này các ngươi cũng đừng mong thoát khỏi đây." Gương mặt Trương Gia Tốn trở nên dữ tợn, hắn phất tay, đám người phía sau lập tức bao vây bọn họ ở giữa. Bọn chúng thi pháp tấn công dồn dập vào bốn người không chừa cơ hội cho bọn họ thở dốc.

Sở Tuệ Linh không chút hoang mang giơ tay thi pháp, từng đợt gió mạnh thổi đến đáp trả đòn tấn công từ mọi phía. Tề Thanh giơ tay, dưới đất mộc lên vô số dây leo lao đến tấn công bọn chúng, trước mặt họ hình thành một bức tường đất chắc chắn chặn ngang đòn đánh trước mặt. Yến Thi Nhã một tay bắt thủ quyết, trên đầu nàng không ngừng hình thành kiếm băng bay đi, một tay giữ chặt Hắc Dạ, chỉ sợ lơi lỏng đứa nhỏ này sẽ chạy mất, ba người cố gắng kẹp Hắc Dạ vào giữa.

Bất ngờ giọng nói của Tuyết Lang vang lên trong đầu khiến Hắc Dạ run lên: "Dạ Nhi chạy mau! Nơi đây là địa bàn của Ma Thực, bọn chúng đang âm thầm bao vây nơi này, nếu không đi sẽ không còn kịp nữa." Nghe trong giọng nói của Tuyết Lang có phần gấp gáp, Hắc Dạ không dám nghi ngờ kéo mạnh cánh tay vẫn luôn bị Yến Thi Nhã nắm lấy.

"Mau! Rời khỏi đây. Nơi này có rất nhiều Ma Thực, chạy mau." Hắc Dạ vùng vẫy mong có thể tránh thoát nhưng bàn tay Yến Thi Nhã cứ nắm chặt tay Hắc Dạ không buông, cùng với tiếng của Tuyết Lang không ngừng hối thúc trong đầu càng làm cho Hắc Dạ nôn nóng.

Sở Tuệ Linh nghe vậy liền nhớ ra, bèn kêu lên: "Hả? Ma Thực? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Trong sách cổ có viết nơi bằng phẳng không có một ngọn cỏ là nơi ở của Ma Thực, chúng thường trốn dưới mặt đất, khi có thứ gì bước vào lãnh địa thì chúng sẽ phá đất mà ra rồi ăn sạch con mồi."

"Cái gì? Số lượng nhiều không Tiểu Dạ?" Ánh mắt Tề Thanh vẫn ngó quanh nhìn đám người kia, hắn vừa thi pháp vừa nhẹ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net