CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nàng, ta vốn có thể chết vì nàng. Nhưng giờ thì quá muộn rồi! Ta sẽ cho nàng biết cái giá của phản bội là như thế nào !!!" Hắn rút mạnh lưỡi kiếm ngay lập tức lôi nàng đi...

Một tay nàng ôm vai, máu nóng theo kẽ tay không ngừng chảy ra. Phía ngoài cửa lớn bị đạp văng, người nàng bị hắn đẩy mạnh lên giường thuận thế lao lên. Vết thương ở vai bị rách toạc đau đớn, hắn đè lên nàng cười điên dại: " Thích thế này chứ gì ?! Sao không nói sớm ?! Ta lập tức thỏa mãn nàng !"

Nàng cố vùng ra, đôi tay hắn lại càng ghì chặt: " Sao rồi, chẳng phải nàng rất hứng thú với trò này sao ?" Hắn lao tới cắn vào môi nàng đến tươm máu. Tay hắn xé toạc chiếc váy tím một đường dài. Chỉ cần dùng sức thêm một chút, hắn thừa sức cưỡng đoạt nàng. Nhưng...

Nét bi thương lại ánh lên nặng nề, hắn rời khỏi người nàng cười chua chát: "Rốt cuộc cũng chỉ được có thế!"

Hắn đang mỉa mai nàng hay tự cười chính mình ? Bóng hắn quay lưng, lòng quyền siết chặt, cất từng bước nặng nề, hắn đóng sập cửa lại.

Nàng ngồi thu mình co ro trong góc giường, mi mắt không tự chủ mà đóng sập lại.

Hắn ngồi thụp xuống tựa lưng vào song cửa, ánh mắt cô tịch ngước nhìn bầu trời: " Nàng biết không ? Ta dù tàn nhẫn cũng không cách nào xuống tay được với nàng... Nực cười... Vậy mà ta cứ luôn vấn vương ánh mắt lạnh lẽo đó. Cho dù nó rất vô tình, vô tình đến đáng sợ. Nó đâm ta... phải... từng chút một... thật biết cách dày vò người khác... Ta nghĩ mình điên rồi... Nếu bắt hai ta một kẻ nhất nhất phải hứng chịu bi thương, ta vẫn nguyện người đó là ta..."

...

Đêm buông xuống, cánh cửa phòng bị ai đó đạp bật tung. Lam Yến Thanh lảo đảo bước vào người nồng nặc mùi rượu. Vừa bước vào cửa ngay lập tức ngã vật ra nền đất. Nàng vội chạy lại đỡ hắn: " Sao uống say ra nông nỗi này ?"

" Ta không say !" Hắn gạt cánh tay nàng ra lồm cồm bò dậy: " Ta không say, là nàng say !" Người hắn ngã đổ về phía nàng, mái đầu gục lên vai nàng: "Nàng nói xem, ai đang say ?"

" Cả hai chúng ta!" Giọng nàng vẫn một nét băng lãnh. Tiếng hắn cười chua chát, rồi hắn bất ngờ đẩy nàng ra dáng hình ngồi tựa vào thành bàn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, một bàn tay áp chặt lên nửa khuôn mặt, ánh mắt nhìn nàng căm phẫn: "Nói xem ta đã làm gì sai mà đáng bị nàng đối xử như vậy ?!"

Lãnh Yên vẫn lặng im. Ánh mắt, biểu cảm khuôn mặt vẫn một nét lạnh toát. Biểu cảm đó khiến hắn gần như phát điên lập tức lao đến bóp chặt vai nàng: "Nàng nói xem! Nói xem!!!" Hắn gào lên. Vết thương lại rỉ máu, ánh mắt nàng thoáng tia đau đớn, hắn lập tức vội buông tay ngồi thụp xuống đất. Mái đầu cúi xuống, phút chốc im lặng...

" Yến Thanh ?" Nàng khẽ gọi, không thấy tiếng hắn trả lời. Nàng cân thận ngồi xuống ngay cạnh hắn. Phía dưới đầu hắn nền đất ướt. Nàng cau mày gọi lại lần nữa: " Yến Thanh."

Hắn dần ngửa đầu lên, khóe mắt lăn dài dòng lệ: " Nàng muốn thấy ta thảm hại ra nông nỗi này chứ gì ? Thấy rồi đấy!" Hắn cười khẩy: " Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng là kẻ bị bỏ rơi... Số phận nghiệt ngã ấy luôn bắt ta phải chấp nhận... Được thôi... Nhưng... Ta rất sợ... ta thừa nhận mình gục ngã rồi... trước nàng... hóa ra ta chẳng là gì cả..." Hắn rất nhanh choàng tay ôm chặt lấy nàng: " Để im thế này một lát, ta mệt rồi, muốn ngủ..." Đôi mắt hắn nhắm lại đầy bình yên nhưng lại trải ra một khoảng lặng mênh mông bao trùm căn phòng. " Hóa ra, cũng là một kẻ đáng thương..."

...

Bình minh lên sớm, những tia nắng gay gắt, tàn tạ... Bóng váy tím dần khuất phía cuối nẻo đường...

" Ngày mai nàng muốn có thể đi... Chúng ta có lẽ nên kết thúc ở đây thì tốt hơn..."

Bóng nàng khuất dạng, tóc mai hắn vần vũ theo gió, ánh nhìn lặng lẽ: " Ta mong một kết thúc là điểm khởi đầu tốt... Chúng ta cùng bắt đầu lại có được không ?"

...

" Ngươi nghỉ tay chút đi không chết vì kiệt sức bây giờ."

" Ta mà ngừng khúc Hoa Tư lập tức vong ba mạng người."

" Hay trở lại đi, chúng ta làm đến đây thôi." Ánh mắt Thiên Bá đầy lo lắng nhìn Vô Danh.

" Không sao đâu, ta quen rồi." Những sợi dây đàn vương vãi vệt đỏ, đầu ngón tay Vô Danh không hiểu đã tươm máu từ lúc nào...

Lam Yến Thanh đứng trước căn lầu gác. Đêm tối, những dàn đèn được giăng lên rực sáng. Y phúc phong nhã, phong thái lại trở về nét phong lưu cuốn hút. Hắn thẳng bước tiến về phòng nàng cẩn thận gõ cửa. Bên trong phòng đèn bất chợt vụt tắt, không có tiếng ai trả lời. Hắn lại gõ cửa lần nữa, mọi thứ vẫn im bặt. Hắn cẩn thận mở cửa bước vào...

Không gian tối om, mơ hồ có cái bóng chợt lao đến. Hắn nhanh chóng lách người né tránh, một lưỡi kiếm vừa lúc sượt qua cuống họng. Kẻ đó lại tiếp tục tấn công tới. Chiêu thức nhanh gọn, chuẩn xác mà tàn bạo, mỗi nhát kiếm đều là đoạt mạng...

Hắn nhận ra... chính là tên mặc áo đen hành thích chưởng môn Hỏa Sơn bất thành. Tên này trình độ đã có thể xếp vào hàng tuyệt thế cao thủ. Nhát kiếm này đâm tới hắn đã không còn đường lui liền vội vung chỉ phóng liệt hỏa. Lưỡi lửa lập tức sượt qua bả vai kẻ đó đồng thời thắp sáng ánh nến. Nhưng ngay phía sau còn một bóng người nữa tức khắc vọt lên. Nhìn cách xuất chiêu đây đích thực là cao thủ của cao thủ. Nhát kiếm này vừa xuất ra hắn chắc chắn mình đã bại. Lưỡi sắt lạnh toát tức thì đâm xuyên qua lồng ngực, ánh mắt hắn nặng nề nhìn lên.

"Tại sao ?"

Bóng váy tím như nhòa đi, sắc diện nàng nhợt nhạt, băng lãnh. Hắn không dám tin kẻ cầm kiếm đâm hắn lại là nàng, người hắn ngã quỵ xuống: "Nàng rốt cuộc là ai ?"

" Không biết thì hay hơn."

" Đúng... không biết... thì hay hơn..." Khóe miệng hắn máu đỏ không ngừng chảy xuống. Bóng tím dần bước ra phía ngoài cửa, vạn vật nhòe đi, bóng nàng mờ tối...

" Ta đối với nàng rốt cuộc là gì... ?"

" Kẻ thù đã chẳng còn như xưa, số mệnh đã sớm định sẵn cho hai ta lời vĩnh biệt..." Hắn không thể nghe được hết câu. Thần trí đã hoàn toàn mơ hồ, nhạt nhòa, phẳng lặng...

" Nếu cuộc đời này là một giấc mơ, xin cho ta được tỉnh lại. Cơn ác mộng này quá đáng sợ, dày vò ta đau đớn hơn cả cái chết... Làm ơn mang ta đi... Ta thà là cát bụi tro tàn còn hơn làm người mà bị số phận vứt bỏ..."

...

" Chưởng môn! Chưởng môn! Ngài lại uống say rồi!"

" Mẹ kiếp! Đi đâu hết rồi! Đâu hết rồi!" Một nam nhân mặc đạo bào đỏ liên tục đập phá không thương tiếc mấy món đồ xung quanh đại điện. Ánh mắt hắn hằn lên chi chít từng hằn đỏ, dung mạo phải có đến bảy tám phần giống Lam Yến Thanh. Một nét cao ngạo khí khái. Hắn giờ như con thú sập bẫy điên cuồng gầm thét...

" Phụ thân..." Một tiểu tử chỉ trạc sáu tuổi trắng trẻo khôi ngô vừa lúc bước vào cửa đại điện. Ánh mắt ông ta một tia cuồng dã quét nhìn qua nó. Đứa trẻ giật mình vội bước lùi lại...

" Thanh nhi qua đây!" Nó lắc đầu tiếp tục thoái lui.

" Mày không nghe thấy tao nói gì à !!!" Ông ta không để nó kịp phản ứng rút từ trên hương án một chiếc roi da quật tới tấp vào người đứa trẻ. Nó đau đớn ôm đầu ngã lăn ra đất, những vệt máu dần hằn trên lớp áo.

" Dừng lại đi!" Một thiếu phụ ngay lập tức chạy vào ôm lấy đứa trẻ.

" Lam Xích Hà! Huynh tỉnh lại đi!"

" Tất cả các người đều muốn chống lại ta! Được lắm! Giỏi lắm!!!" Roi da không thương tiếc lại quật tới tấp, bóng hình nữ nhân ôm chặt đứa con...

...

Hắn thở hồng hộc, máu còn vương trên chiếc roi. Ánh mắt thất thần rệu rã đi ra để lại trên nền đất hai bóng người đã ngất lịm. Máu từng giọt nhỏ từ chiếc roi kéo dài một vệt đỏ từ trong điện ra phía ngoài...

" Mẫu thân! Mẫu thân!" Nó khóc nấc lên lay gọi. Mãi tóc xõa tung phủ trùm lên khuôn mặt nhợt nhạt, nàng mở mắt, đau đớn cựa mình dần đứng lên, lê lết bước đi kéo theo đứa nhỏ.

Ánh nắng rọi bóng hình càng thêm mong manh, lẻ loi. Nàng cũng là bậc quốc sắc thiên hương vậy mà bị hắn dày vò ra nông nỗi này... Nàng chẳng thể nói gì với đứa trẻ ấy, chỉ biết lặng lẽ rơi hàng lệ...

" Ông ta là ác quỷ! Không phải cha con!" Đôi mắt nó ánh lên tia căm phẫn: "Tại sao người cứ phải âm thầm chịu đựng như vậy, mang con đi sống một nơi thật xa không được sao ?!" Nàng mỉm cười xoa đầu nó, nét cười gượng gạo, chua xót...

" Con hận ông ta, suốt cuộc đời này không thể tha thứ..."

" Đừng như vậy, hứa với ta đừng bỏ rơi hay thù ghét ông ấy. Cũng chỉ vì đã trải qua quá nhiều khổ đau, vết thương lòng không thể chữa lành mới sinh ra như vậy. Rốt cuộc lại thật đáng thương..."

" Người không hận ông ta sao ?!"

" Nói thật thì có... Nhưng yêu mà không hận, yêu không thật lòng... Tình không khổ đau, nào thể đậm sâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net