Chương 2-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách đây hơn một tháng, lúc đang bận rộn hợp đồng thì một người bạn bất ngờ tìm đến hắn; tính Carson hào sảng việc kết bạn cũng tùy tiện ít có chọn lọc, người tốt không ít mà người quen hắnđể tiện chiếm tiện nghi này nọ cũng không phải không có. Nhưng cứ hễ không đáng kể, Carsonđều đại để cho qua, không tính toán gì. Lần này cũng là một người bạn mới quen trong nghề khi quay cùng một bộ phim. Cậu ấy giới thiệu cho Carson một hợp đồng công việc có vẻ rất tốt, vấnđề là Ban vì chuyện riêng nên tạm về quê vài ngày, trước khi đi đã dặn đi dặn lại hắn, có vấn đềcông việc gì mới, đợi anh về giải quyết; thế nhưng người bạn ấy hết nài nỉ lại than vãn: điềukhoản bên kia chịu kí là có cả Carson lẫn cậu ấy trong chương trình, nếu không ó Carson hyvọng tham gia của cậu ấy dường như mất trắng; rất đáng thương!


Gọi đi gọi lại cho Ban nhưng điện thoại không liên hệ được khiến lòng hắn càng như lửa đốt;bên hợp đồng thì ba lần bốn lượt gọi điện đến để hối hắn, họ chỉ cho hắn thời hạn hơn một tuần,nếu không thì đành phải giao công việc cho người khác. Gọi Ban đến nát máy, hắn chán nảnquăng điện thoại lên salon, một mình đến tìm Dương.

Kể từ hôm trước có dịp đến nhà anh, thỉnh thoảng anh cũng gọi hắn lên ăn khuya, hay cho hắnnghe một bài hát anh mới soạn, hay chỉ để nói chuyện phiếm, dặn chuyện nọ chuyện kia... màhắn vẫn than thở là như má hắn (nếu má hắn còn sống). Nói xong Carson ôm đầu bỏ chạy để lại Dương mặt đen thui rất dọa người. Sau này anh tiện tay quăng luôn chìa khóa phụ nhà cho hắn trên bàn, cũng lười giải thích, ghi một tờ giấy note nhỏ: Làm việc không trùng giờ; mà giải thích ra tiếng người là vì làm việc không trùng giờ cho nên lên kiếm có thể không gặp anh phải chờ, anh để lại chìa khóa để vào nhà mà đợi. Vắn tắt quá đi, Ban hôm đó nhìn tờ giấy giải mã, mắt muốn lòi ra, xong nhìn Carson như quái thú: Cậu hiểu; nhìn hắn gật đầu, quái thú đã tăng hàng siêu cấp trong mắt Ban.

Tự mở cửa vào nhà thì thấy Dương đang loay hoay soạn valise các loại, trợ lý và thư ký cũng ồnào náo loạn cả căn hộ yên tĩnh. Hắn lách lèn qua đám cười ngược xuôi tất cả cuốn cái này xếpcái kia gấp cái nọ, chèn vào gặp được anh- Dương ca, em có chuyện này muốn hỏi anh- Ngắn gọn!- Dạ, em có cái hợp đồng với bạn nhưng anh Ban chưa coi qua, em coi qua rồi, thấy cũng ổn,anh thấy sao?- Hắn làm một hôi một hồi, giọng điệu không che được sự thích thú- Đợi A Ban- Dương tạt một gáo nước lạnh vô hắn, Carson tự ái, Ban tuy là quản lý của hắnnhưng dù sao vào nghề cũng lâu, Carson cũng muốn độc lập lựa chọn công việc cho mình,hắn tiu nghỉu- Nhưng... em đã coi hợp đồng rồi, em thấy...- Đợi Ban về- Dương cau mày phun ra ba chữ, chấm dứt mọi kháng nghị của hắn, sau đó lướtnhanh qua hắn, đội nón, khoác áo, cùng đoàn người lủ khủ bỏ đi. Anh đang vội, cũng khôngthể từ từ giải thích cho hắn, anh tin Carson hiểu những gì mình nói, cái anh không ngờ làđôi khi chút tự ái đàn ông lại rẽ người ta sang những con đường khác: tươi sáng hơn haytăm tối hơn. Hay như trường hợp của Carson lần này, là thảm họa.


Carson nhìn hợp đồng, đọc đi đọc lại thật kĩ, bên cạnh thì bạn hắn vẫn không ngừng thúc giục,hắn cố gọi cho Ban lần nữa, điện thoại vẫn không thông, hắn lắc lắc đầu, thoạt nghĩ đến Dươngkhiến tay hắn kí tên trên hợp đồng chệch thành một đường dài; không sao, chỉ cần Ban về khớplời khai với hắn là ổn, anh không biết chắc không mắng. Hợp đồng đã kí xong, ngược lại hắnkhông những không thấy nhẹ nhõm mà lòng trở nên bồn chồn không yên, tặc lưỡi, dù sao cũngđã kí một cái hợp đồng lẽ nào lại cháy nhà chết người.


Ai ngờ, quả thực có cháy nhà chết người...


Ban về đến, việc đầu tiên là lùng sục cho ra tên thủ phạm lúc này đang hào hứng giải trí bằngcách đánh điện tử trong nhà. Anh gõ song song vào cửa thành những tiếng đinh tay nhức óc,Carson mở cửa nhăn nhó:- Mới về mà đã là ồn ào làm loạn rồiBan cộc lốc- Tôi không về làm loạn thì ai đi nhặt xác cậu- Hả?- Cậu còn hả? Cậu kí cái gì cậu còn hỏi tôi...- À, cái đó, không sao mà. Em đọc kĩ nội dung hợp đồng rồi mà...- Đọc kĩ, cậu có biết nó là hợp đồng kép không?


Carson chau mày, hắn xoay qua Ban lúc này đang dằn một bản hợp đồng xuống bàn, đươngnhiên là bản photo, cái này hắn chưa từng thấy qua, cho tới hôm nay. Hắn cầm lên đọc nội dunghợp đồng, càng đọc hai hàng chân mày càng cau lại, hơi thở nặng nề thoát ra mỗi lúc một khókhăn, thì ra hợp đồng hắn kí trước kia là hợp đồng kép, trong đó có một điều khoản phụ mà hắnvô tình lướt qua là sau khi hắn cùng bạn kí xong hợp đồng nguyên tắc đó, thì hợp đồng phụ domột trong hai người kí với bên thứ ba sẽ đương nhiên có hiệu lực cho cả hai. Cái hắn đang cầmtrên tay đương nhiên là cái hợp đồng phụ do người được gọi là bạn hắn kí, trong đó là mộtchương trình biểu diễn mà hắn dù có đánh chết cũng không nhận. Không chỉ vì danh tiếng ghêgớm của ban tổ chức, việc lừa gạt treo đầu dê bán thịt chó trong ngành không còn xa lạ, má cònlối tổ chức ăn xổi ở thì, không ra kết quả, không màng đến thứ tượng đài nghệ thuật mà hắn luôndùng tính mạng để bảo vệ. Hắn quay qua Ban, cộc lốc:


- Hủy, đền bù là được chứ gì?- Cậu nghĩ người ta cần tiền của cậu. Cậu đọc điều khoản hủy hợp đồng chưa, đừng nói chiđến mớ tài sản mới dành dụm cho dân mới ra nghề như cậu, dù có bán hết nhà cửa, xe vànhững thứ khác cũng chưa đủ một phần mười. Cậu tỉnh táo lại đi


- Nhưng.... Nhưng em không thể nhận, anh biết mà- hắn khẩn khoản nhìn Ban, gương mặtlúc này đã lộ rõ vẻ hoang mang của một đứa trẻ, hắn bối rối và tự trách, sợ hãi cộng thêmlúng túng, từng ấy cảm xúc khiến gương mặt nhăn nhúm lại


- Thôi, cứ chịu khó một lần...


- Không, em nhất định không. – Hắn có thể trẻ con hay manh động, nhưng có những nguyêntắc cuộc đời mà hắn nhất định không cho mình phạm phải. Mà nghệ thuật, là điều nằm trongtinh thần ấy của hắn, Carson chưa từng vì danh lợi, vì tiền bạc mà bước trên con đường này;muốn hắn vì tiền mà phá nát con đường này của hắn, hắn thà dốc hết của cải. Vấn đề là, lầnnày có dốc hết cũng không đủ


Gương mặt hắn bạnh ra, vì tức giận mà cũng vì bối rối nên đỏ lên hừng hực, gân cổ cũng nổi cảlên, Ban cau mày nhìn hắn, trước đây nhận làm trợ lý của hắn cũng vì quý hắn có một tình cảmtrong sáng với công việc của mình, không phải là vô tri, mà là thứ trong sáng thuần khiết gầnnhư cố chấp. Lăn lộn trong nghề nhiều năm, người dùng lý tưởng làm bàn đạp để đạt tới danhvọng, tai anh mắt anh nghe đã đủ thấy đã nhàm, còn người như hắn, là đãi cát tìm vàng; nhưnglúc này sự cố chấp của hắn có thể làm tiêu tan sự nghiệp. Anh khó xử cả hai đàng, khuyên hắnnhận chẳng khác nào đạp đổ niềm tin của cả hai, mà nếu như không... Ngay khi biết chuyện hợpđồng, Ban đã chạy vạy khắp nơi, những nơi tìm được đến anh cũng đã tìm, những nơi khôngmuốn nhất, anh cũng đã tìm tới, nhưng đáp lại chỉ là một mảng nhân tình bạc bẽo, người thươngthì lắc đầu thông cảm, người ghét thì càng dậu đổ bìm leo. Anh cũng là hết cách mới báo chohắn, khuyên hắn một chuyện mà chính mình cũng thấy ghê tởm...


Nhưng không ngờ, lúc nào hắn vẫn một mực thà bỏ hết chứ không làm trái đi cách làm ngườilàm việc của mình, Ban đau lòng vỗ vỗ vai hắn- Hay tôi đi tìm cậu Dương?Carson như bị ai đó quất trúng một roi, hắn quay phắt lại, ánh mắt tràn ngập thống khổ,- Cho em giữ lại một chút sỉ diện, có được không?Ban gật gật đầu, thật là hết cách. Anh cắn răng, đứng lên,- Tôi đi tìm cách khác. Cậu cũng đừng.... bi quan quá.


********** Flashback end ****************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net