Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản gia và Hanbin dừng lại trước dãy nhà phía đông là khu nhà cách xa tòa lâu đài trung tâm nhất.

Trái ngược hoàn toàn với những cảnh đẹp ý vui vừa lướt qua mắt em, khu nhà này tiêu điều, xơ xác đến lạ.

Sân trước trống trơn, không hề có cây cối, chỉ là một đám cỏ mọc lởm chởm để lộ ra lối đi lát sỏi cũ kĩ dẫn thẳng đến trước khung cửa gỗ mục nát cùng bức tường phủ đầy rêu càng khẳng định dấu vết thời gian hiện hữu tại nơi đây.

Bên trong tuy rộng rãi nhưng tối tăm, leo lét vài tia sáng chiếu qua ô cửa kính xỉn màu phủ đầy bụi. Người đàn ông lớn tuổi dẫn Hanbin băng qua một căn phòng lớn trống trải, bàn ghế bày biện sơ sài đặt cạnh chiếc lò sưởi đã tắt từ lâu. Qua phòng khách là dãy hành lang dài dẫn qua các căn phòng im ỉm khóa.

Dãy hành lang này làm người ta có chút rùng mình ớn lạnh, không khí âm u bao trùm không chút sinh khí. Nghĩ cũng thật khó tin, ngài cựu nguyên soái công trạng lẫy lừng xưa kia lại phải sống ở nơi thế này.

Hanbin không thấy thương xót, chỉ là kinh ngạc. Em hiểu đó là quy luật tự nhiên, những kẻ không có giá trị lợi dụng luôn bị người ta vứt bỏ không thương tiếc. Bản thân em cũng vậy, lấy đâu ra thì giờ để lo nghĩ thêm cho ai, huống chi là một người không quen biết. Cũng là kẻ cùng khổ thôi. ''Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?". Em đang bận nghĩ sắp tới phải làm sao để sống và đối mặt với người đàn ông xa lạ lớn hơn mình gần chục tuổi. Hắn là người như thế nào, mặt mũi ra sao em đều không rõ. Cuộc liên hôn này cũng chỉ là cách nói hoa mĩ cho việc nhà Safrank nhận từ Hanis một tên nô lệ để chăm sóc đứa cháu trai tàn tật nhà họ.

Căn phòng hiếm hoi không khóa là phòng bếp. Quản gia dừng lại đôi phút trước cửa khi nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ bên trong, lũ người đang túm năm tụm ba đó bỗng im bặt đổ đồn sự chú ý về phía em.

Hanbin thấy hai tên đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi quây quanh bên chiếc bàn chính giữa bếp. Một người nhỏ con gầy guộc với đôi mắt rắn lồi hẳn ra khỏi hốc, một tên béo mặt tròn cùng đôi tai to vểnh lên bên cạnh một người đàn bà cao lớn lực lưỡng đeo tạp dề với cái mũi hếch, mặt chi chít tàn nhang.

Có vẻ Hanbin chính là chủ đề bàn tán của họ. Sau khi lão quản gia giới thiệu qua, đám người ấy vẫn ngồi im, đến một câu chào hỏi chủ nhân mới cũng chẳng có. Hanbin có thể cảm nhận được những ánh mắt phán xét hướng về mình, vẻ mặt hằn lên tia cảnh giác cùng bài xích hơn là niềm nở chào đón em. Dù là thế nào cũng không quan trọng. Hanbin chưa từng làm chủ nhân nhưng em biết sắp tới mình sẽ phải làm gì để đối phó với đám người kia.

Đến tận khi đã đi xa căn phòng đó, Hanbin vẫn còn ngửi được mùi hương ngai ngái đắng chát bốc ra từ cái ấm nhỏ đun nước trong bếp. Hương thảo dược này khiến em nhíu mày, bài thuốc này có lẽ được kết hợp từ nhiều loại cây với nhau nên mùi rất lạ, chỉ cần ngửi thôi cũng biết khó uống tới nhường nào.

Đến trước cánh cửa cuối hành lang, quản gia dừng lại. Ông ta tháo găng tay trắng, nhẹ nhàng cung kính gõ ba tiếng vào cánh cửa phòng sơn đen rồi đứng im bất động. Khoảng năm giây sau, trong phòng truyền ra một giọng nói trầm khàn nhưng vang vọng:

- Vào đi.

Hanbin chậm rãi theo sau ông bước vào căn phòng tối đen như mực. Quản gia có vẻ thân thuộc với bày trí căn phòng cùng thói quen của chủ nhân nên không khó để xác định chính xác vị trí của hắn. Ngược lại Hanbin vẫn chưa thích nghi kịp với bóng tối, em chỉ lờ mờ nhìn ra bóng đen của người trước mặt mình nhưng lại chẳng thể rõ khuôn mặt. Bóng đen ấy là một người to lớn với bờ vai rộng đang khoan thai ngồi trên một chiếc ghế thấp.

Chỉ đến khi người quản gia bước đến mở cửa sổ trong phòng, dáng người kia mới dần dần lộ rõ. Đúng như Hanbin dự đóan, người đàn ông cao lớn đang ngồi trên xe lăn, đầu hơi cúi khiến mái tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, từ điểm nhìn của Hanbin chỉ thấy được sống mũi cao thẳng cùng khuôn mặt góc cạnh của người kia.

Tim Hanbin đập liên hồi vì hồi hộp. Nói em không lo lắng là nói dối, chỉ là thể hiện ra mặt sẽ không mấy có lợi, chi bằng cố bình tĩnh thương lượng với đối phương mong rằng sau này có thể hòa hợp chung sống. Dù cả hai đều là nạn nhân của cuộc liên hôn sắp đặt này nhưng Hanbin đang ở thế bị động. Đây là lãnh địa của Song Hwarang, cuộc đời em sau này hắn cũng có thể hoàn toàn quyết định, thế nên tạo thế cân bằng từ đầu có thể giúp em có cuộc sống dễ chịu hơn và Hanbin biết cách uy hiếp hắn.

Em không nhìn thấy ánh mắt người đối diện nên không rõ biểu cảm cùng thái độ của hắn. Chỉ thấy đôi môi mỏng hơi mím lại, cả cơ thể đang thả lỏng khẽ cử động. Hắn hít một hơi sâu, ngồi thẳng lưng rồi ngẩng mặt lên nhìn em.

Khoảng khắc nhìn thấy đôi mắt cáo hẹp dài sắc lạnh kia, những lời nói đã định sẵn trong đầu Hanbin bay biến sạch. Tất cả bị nhấn chìm trong đôi đồng tử đen sâu thăm thẳm. Em thấy trong mắt hắn một vệt trăng vỡ ra nơi mặt nước năm nào, một vệt sáng dịu dàng, ấm áp hiếm hoi tưởng chừng sẽ mãi mãi chìm sâu vào quên lãng.

Bầu trời đêm năm đó lại hiện về. Đêm tối mù mịt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết dưới ánh trăng bạc. Màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng huyên náo ồn ào cùng ánh đèn sáng chói từ buổi vũ hội tổ chức tại lâu đài nhà Hanis. Kẻ vào người ra tấp nập những váy áo lụa là, những lấp lánh xa hoa của đèn chùm pha lê trong tiếng nhạc cổ điển du dương không dứt.

Người ta say sưa vui vẻ trong hơi vang, trong những vàng son nhung lụa chốn xa hoa lộng lẫy. Đám đông đắm mình trong ánh vàng rực rỡ ấy có ai nhìn ra ngoài đêm tối, có ai thấy Hanbin đang đứng từ xa nhìn lại nơi đáng ra em nên thuộc về. Em không mong muốn mình được sống ở đó, chỉ mong mình thoát được khỏi đây, chạy xa ánh đèn cùng tất thảy những tham vọng tranh đấu của đám người kia. Đi đâu, sống tiếp thế nào em không biết, chỉ biết rằng ham muốn tự do lúc ấy trở thành liều thuốc kì lạ kích thích Hanbin chạy thoát khỏi chốn địa ngục trần gian này.

Hanbin biến trở lại thành một con mèo trắng nhỏ, nhanh nhẹn di chuyển luồn lách trong bãi đỗ xe ngựa đông đúc cạnh lâu đài. Công việc tối nay của em là đánh xe vào bãi và trông ngựa ở đây. Khai tiệc chưa lâu, việc em lẩn đi chắc chắn rất dễ bị phát hiện mà hậu quả có lẽ là bỏ đói vài ngày cùng một trận đòn nhừ tử. Chẳng hiểu sao lúc ấy, ham muốn thoát khỏi cái lồng này đã mang đến cho Hanbin nguồn sức mạnh chiến thắng cả nỗi sợ. Chỉ cần bước ra khỏi cánh cổng kia thôi, cơn ác mộng dai dẳng này sẽ chấm dứt...

Bốn chân nhỏ linh hoạt bước đi không để lại bất kì tiếng động nào. Chẳng mấy chốc Hanbin đã chạy tới cánh cổng lớn của tòa thành. Em núp trong bụi cây rậm rạp gần đó quan sát. Thứ Hanbin cần vượt qua là đám lính canh với trang bị đầy đủ mũ giáp và súng dài đang nghiêm trang đứng gác hai bên cổng cùng đội lính tuần tra đi lại trong sân. Hanbin biết nếu bị chúng phát hiện, việc ăn vài ba viên đạn là chắc chắn. Nhưng đành phải liều thôi, cùng lắm là làm mồi cho lũ quạ đói.

Hanbin tính chờ đến lúc vũ hội kết thúc rồi lẩn vào dòng người ngựa ra ngoài. Chỉ là chưa kịp hành động, em đã bị phát hiện. Không phải do Hanbin sơ hở gây ra tiếng động, chỉ là em không biết thính giác của chó Becgie nhạy bén đến cỡ nào. Mấy tên lính gác đánh hơi thấy chút mùi hương lạ bèn lập tức tiến lại gần bụi cây nơi Hanbin đang nấp.

Em nghe thấy tiếng đe dọa của chúng, tiếng súng lên nòng cùng những bước chân dồn dập lại gần. Có kẻ đang tiến đến từ phía sau lưng em. Hanbin nhắm chặt mắt cầu mong phép màu sẽ xảy đến, tiếng máu chảy trong động mạch phóng đại gấp cả ngàn lần làm đầu óc em ong ong. Đứng yên chờ cái chết đến gần là cảm giác kinh khủng nhất trên đời, nhưng em nào có thể xoay chuyển được tình thế. Những kẻ có ý định bỏ trốn nếu bị phát hiện đều phải chết.

- Các người đang chĩa súng vào người nhà Safrank đấy.

Tiếng bước chân từ phía sau Hanbin dừng lại. Mèo nhỏ mở mắt nhìn người đứng cạnh mình. Một người mặc quân phục xanh xám càng tôn lên dáng người cao lớn vững chãi. Ánh mắt hắn kiên định không hề nao núng nhìn về phía mấy họng súng đen ngòm đang chĩa về phía mình.

Lính canh đứng hình mất vài giây rồi vội vàng hạ súng xuống làm động tác chào. Khuôn mặt ấy vẫn không chút biểu tình, chỉ nhẹ đảo mắt nhìn em. Hanbin hiểu hắn đang thúc giục em rời khỏi nơi này.

Bọn chó Becgie ngửi thấy mùi lạ nhưng chưa biết chính xác là thứ gì, Hanbin nhân cơ hội đó luồn qua mấy tán cây chạy thục mạng về phía lâu đài. Em chạy mãi đến tận khi chẳng thể chạy nổi nữa mới dừng lại bên đài phun nước biến lại về hình dạng con người.

Hanbin nhìn bóng mình hiện lên trên mặt nước phẳng lặng, khuôn mặt lấm lem, đầu tóc rối bù vô cùng thảm hại. Không biết từ lúc nào những giọt nước mắt bắt đầu xuất hiện lã chã rơi xuống. Mảnh trăng in trên mặt nước theo từng giọt lay động mà vỡ tan ra. Những mảnh sáng long lanh ấy giống hệt thứ ánh sáng nơi đáy mắt kia, cũng trong vắt tuyệt đẹp như thế. Không hiểu sao nghĩ về người ấy làm Hanbin chợt thấy xúc động. Có lẽ bởi đây là lần đầu tiên sau khi mẹ mất em lại được cảm nhận chút ấm áp tình người còn sót lại nơi nhân thế.

Mảnh trăng năm ấy vỡ ra ghim vào lòng cậu thiếu niên mới chớm mười lăm, để lại nỗi vấn vương vẫn còn đọng lại đến tận bây giờ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net