Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta không nghĩ chúng ta cần phải biết quá rõ về nhau. Sau này cậu muốn làm gì cũng được, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến danh tiếng Safrank ta sẽ đều coi như không biết chuyện gì.

Giọng nói đanh thép với lời thông báo lạnh lùng vạch rõ ranh giới giữa hai con người. Dù đã kết hôn nhưng Song Hwarang không muốn can dự vào cuộc sống của em, càng không quá tò mò về ấn tượng của người kia về mình. Hanbin hiểu hắn đang muốn nói sau này em có thể qua lại với người ngoài, miễn là không để chuyện này lộ ra.

Hanbin thầm nghĩ con người này đúng thật là có chút quá thẳng thắn, tính tình cũng cứng ngắc. Có lẽ phải cần một thời gian dài hắn mới có thể quen với sự xuất hiện của em.

Thấy người trước mặt vẫn không có phản ứng muốn đáp lại, Hwarang cũng chẳng cần biết trong đầu em đang suy nghĩ điều gì lại tiếp tục phân phó:

- Chọn một căn phòng cậu thích, quản gia sẽ sắp xếp cho cậu. Có yêu cầu gì chỉ cần nói với giúp việc... Cậu Oh?

Hanbin lấy lại chút tinh thần giật mình mà "dạ" một tiếng. Em hơi do dự nhìn sắc mặt Hwarang, thấy hắn vẫn đang kiên nhẫn lắng nghe mới nhỏ giọng:

- Tôi chỉ có một yêu cầu thôi...

Hắn hơi nhếch mày ý chỉ em nói tiếp.

- Ngài... Thay vì gọi tên họ của tôi, ngài có thể gọi tôi là Hanbin được không?

Cả quản gia lẫn Hwarang đều ngạc nhiên. Hắn đã chuẩn bị tinh thần nghe những yêu cầu vô lý về bất cứ mặt nào từ một đứa nhóc mới tròn đầu hai, càng không ngờ yêu cầu em đưa ra lại có chút kì quái khó hiểu như thế.

Hanbin nhìn phản ứng trên mặt người đối diện cũng không quá mong chờ kết quả. Câu nói vu vơ kia có lẽ đã làm hắn phật lòng, hàng lông mày khẽ nhíu cùng đôi mắt cáo sắc lẹm mang đầy ý dò xét cậu thiếu niên nhỏ. Đến tận khi cảm nhận được em không mang chút ý đồ nào, hắn mới khẽ gật đầu rồi khoát tay để quản gia đưa em đi.

Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm từ một con cáo, mèo nhỏ sao có thể không sợ hãi. Những lời nói bộc phát kia cũng chỉ bắt nguồn từ bản năng. Hanbin không muốn bị hắn gọi ra tên họ như thế. Nói không ngoa em chán ghét nó, căm hận nó đến tột cùng mà cách gọi tên họ lại như một lời khẳng định chắc nịch rằng em đang mang trong người một nửa dòng máu của gia tộc ấy.

Hanbin không mất quá nhiều thời gian để chọn được căn phòng ưng ý. Em không do dự mà nhắm ngay cánh cửa đối diện phòng Song Hwarang mà tiến vào. Căn phòng lạnh lẽo tối tăm, tất cả nội thất được chùm vải trắng trông khá rợn người nhưng sạch sẽ không bám chút bụi.

Người quản gia giúp em dẹp mấy tấm vải kia đi, vừa làm ông ta vừa thông báo:

- Vợ chồng ngài thống soái mời cậu tới ăn tối tại điện chính điện, cậu có cần tôi giúp sửa soạn gì hay không?

- Mời mình tôi sao...?

Quản gia nghe thấy chút rụt rè trong câu trả lời của em. Đã đi gần hết cuộc đời, ông làm sao không nhìn ra nỗi sợ hãi của một đứa trẻ mới lớn nhất là trước việc phải đối mặt với trưởng bối trong gia đình vị hôn phu. 

- Vâng, chủ nhân di chuyển khó khăn nên thường không đến dự...

Đến đây Hanbin không hỏi nữa, em tiếp tục chăm chú sửa soạn đồ đạc lại nghĩ ngợi về cách đối phó với mấy người kia. Có vẻ quan hệ của Song Hwarang với người nhà không quá tốt, đến lúc em phải nhúng tay cải thiện mối quan hệ này rồi.

Mèo nhỏ ăn mặc sạch sẽ đơn giản đứng trước cửa lâu đài lớn, theo sau vẫn là quản gia đứng tuổi. Song Hwarang không hề quan tâm đến em nhưng vẫn có ý muốn giám sát. Bằng chứng là việc cử người thân cận đi theo lấy lí do để hướng dẫn quy tắc hành xử trong nhà.

Hai người được hạ nhân cung kính cúi chào rồi dẫn vào lâu đài. Trên bàn ăn không chỉ có vợ chồng gia chủ nhà Safrank đã ngồi đợi sẵn còn xuất hiện một người phụ nữ trung niên được giới thiệu là phu nhân của chú út. Họ ăn mặc sang trọng, quý phái, đeo trên người rất nhiều trang sức mà nhìn qua cũng biết là vô cùng giá trị.

Ba người lớn đều hướng ánh nhìn dò xét đến hậu bối mới đến. Ấn tượng đầu tiên về em có lẽ là "xinh đẹp thì có đấy nhưng cả người xanh xao yếu ớt lại chẳng có vẻ gì là lanh lợi và biết tính toán lắm". 

Sau khi giới thiệu qua về mình, em cũng được phép ngồi xuống bàn ăn. Chưa kịp động đến dao nĩa đã nghe được lời vàng ngọc của phu nhân gia chủ, một giọng nữ khoan thai, thanh thoát, ngữ điệu cũng vô cùng nhẹ nhàng:

- Cậu mới tới, có lẽ còn nhiều quy tắc vẫn chưa biết hết có thể từ từ học, nhưng mong cậu nhớ kĩ ai mới là gia chủ nhà Safrank. Gia chủ chính là quy tắc, nếu muốn sống yên ổn nhất định phải nhớ lấy điều đó.

Em dâu bà ta cũng cười giả lả tiếp lời:

- Hwarang không thể đi được, tiếp tục được sống trong nhà này cũng là do gia chủ nể mặt bố mẹ nó. Cậu cũng nên biết điều chăm sóc nó cho tốt, đừng phụ lòng anh chị tôi.

Người đàn bà cao quý nghe thế cũng hơi mỉm cười nâng ly vang lên nhấp một ngụm đắc ý trước sự trợ giúp đắc lực của em dâu. Chồng bà lại chẳng có mấy phản ứng gì trước những lời kìa, ông ta tiếp tục dùng dao cắt miếng sườn cừu cốt lết trong đĩa tỏ ý mọi việc đều không liên quan tới mình.

Hanbin hiểu chứ, hai người này là muốn cảnh cáo cậu đừng làm gì quá phận, trong câu dặn dò chăm sóc lại càng có ý mỉa mai Song Hwarang tàn phế không thể dựa dẫm vào. Nghe được mấy lời đó em chỉ biết cúi gằm mặt như đứa trẻ phạm lỗi, lại khép nép không dám đáp lại khiến lũ người kia càng được thế mà hả hê.

Vậy nhưng bọn họ đâu biết Hanbin là đang cật lực giấu đi cơn giận đã bắt đầu nhen nhóm lên trong lòng, cố nén lửa hận không trào ra nơi ánh mắt. Giờ khắc này khiến em chợt hiểu ra mối quan hệ trong nội bộ Safrank phức tạp hơn tưởng tượng và có lẽ thứ Song Hwarang phải chịu đựng không chỉ dừng lại ở việc mất đi người thân.

Thấy thành công dọa được đứa nhỏ, phu nhân công tước rất đắc ý. Bà ta ra hiệu mọi người tiếp tục bữa ăn.

Hanbin sau khi lấy lại được bình tĩnh cũng thản nhiên dùng bữa như không có gì, tập chung ngồi nghe chuyện phiếm của hai bà thím nhà chồng, thỉnh thoảng sẽ cùng nói vài câu hưởng ứng. Hai người phụ nữ kia rất hài lòng về hậu bối mới này. Tuy không có vẻ gì là thông minh lắm nhưng rất lễ phép và đặc biệt dễ bắt nạt, một câu dạ hai câu vâng đều không có ý gì oán trách bọn họ đã đe dọa em.


- Dạo này ta cũng có tuổi rồi, lúc ngủ thường không được ngon giấc. Phu nhân nhìn xem, quầng thâm mắt ngày càng lớn hơn rồi. - Người thím của chú út than phiền.

- Em dâu nên thử dùng một chút hương liệu xem sao. Trước đây ta hay trằn trọc khó vào giấc hỏi dược sư mới biết có thể dùng tinh dầu hoa nhài trong phòng ngủ.

- Tinh dầu hoa sao...?

Bà thím hơi do dự. Cuộc đời này thứ bà ta ghét nhất là hoa, cũng bởi bẩm sinh bị dị ứng phấn hoa nên từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với hoa cỏ để tránh cơ thể mẩn đỏ khắp người, hô hấp trì trệ, huyết áp cũng tăng đột ngột. Chứng ám ảnh ấy thậm chí còn nặng đến độ chỉ cần ngửi thấy hương hoa cũng khiến bà ta sởn gai ốc nói chi...

Nhìn sắc mặt bà thím có chút hốt thoảng, Hanbin có thể thấy rõ khúc mắc của người này với mấy bông hoa, em bỗng nảy ra một ý:

- Nếu phu nhân không thể dùng hoa có thể thay thế bằng tinh dầu cam bergamot. Nó cũng có công dụng tương tự...

Hai người phụ nữ ngạc nhiên nhìn em. Không ngờ đứa con riêng bị ruồng bỏ nhà Hannis lại có kiến thức về ngành dược liệu này. Hanbin cũng không để họ nghi ngờ thêm bèn giả thích:

- Không giấu gì hai vị, hậu bối có chút kiến thức về dược lý về thảo mộc do người mẹ quá cố truyền lại cho. Con cũng có chút hiểu biết về điều chế hương có thể thêm một số nguyên liệu vào tinh dầu giúp dễ ngủ, nếu phu nhân không ngại hậu bối sẽ về điều chế một ít gửi người dùng thử...

Ai nghe đến đây lại không hiểu Hanbin đang muốn lấy lòng người nhà Safrank, trong lời nói của em cũng thể hiện sự nhiệt tình lại đầy thành ý.

Công tước phu nhân không khỏi nhíu mày đánh giá lại đứa nhóc mình mới coi thường vài phút trước. Ấn tượng về một đứa trẻ rụt rè chậm chạp ban đầu có hơi lung lay. Biểu hiện nhanh nhạy kia phải chăng là bản năng của một con cáo già đội lốt cừu non hay chỉ đơn thuần muốn lấy lòng trưởng bối? Vẫn là nên thử một chút.

- Ta dùng quen tinh dầu kia rồi nên khó thay loại mới. Em dâu có thể thử dùng xem biết đâu lại hiệu quả.

Người thím vẫn do dự. Bà ta hơi hoài nghi về năng lực của Hanbin, hơn nữa ban nãy còn cùng chị dâu khiêu khích đứa nhóc này nên không thể không lo sợ em có ý đồ khác.

Đối với những ngờ vực kia, Hanbin không hề tỏ ra chạnh lòng mà vẫn nhiệt tình như cũ:

- Nếu phu nhân không tin tưởng có thể cho dược sư kiểm nhiệm. Con chỉ muốn bày tỏ chút lòng thành tới phu nhân đã chiếu cố hậu bối ngày đầu, tuyệt đối sẽ không có ý khác.

Ngữ điệu quả quyết cùng thái độ hết sức trân thành của em thành công làm bà ta lung lay đôi chút đành cũng đồng ý để em lo việc này, câu cuối vẫn không quên cảnh cáo nếu phát hiện ra có gì bất thường thì cái mạng nhỏ của em cũng chẳng giữ được.

Bữa ăn hôm ấy kết thúc trong sự hài lòng của cả hai bên. Những kẻ có quyền hài lòng vì thu nạp được một tên ngoại tộc rất biết nghe lời, còn Hanbin thì hài lòng vì đạt được mục đích phá bỏ đi phần nào lớp phòng bị của người nhà Safrank với em.

- Thưa chủ nhân, chuyện này hoàn toàn là sự thật.

Quản gia thì thầm thuật lại sự việc trong bữa tối vào tai Hwarang, ấy vậy khuôn mặt hắn vẫn không hề biến sắc chỉ hờ hững buông một câu:

- Mặc kệ cậu ta thôi, coi như có thêm một tai mắt của bọn họ trong nhà...

- Nhưng chủ nhân không sợ...

- Cứ chờ xem biểu hiện của cậu ta đã, nếu có bất thường ta cũng không ngại xuống tay giết một con mèo đâu...

__________________________

Thông báo rest rồi nhưng gần tết dương tui rảnh rỗi quá lại ngứa tay viết được một ít.

Chắc phải đổi thông báo lại thành hết tết nghỉ viết tiếp. ಡ ͜ ʖ ಡ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net