16. "Đứa trẻ sau màn sương".

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Trưởng cho tới nửa ngày sau vẫn không có hồi đáp. Tôi nhìn màn hình khung chat chỉ dừng lại ở tin nhắn bản thân nhắn cho anh ấy từ gần 6 tiếng trước, thậm chí còn chưa có dấu hiệu nhận được.

Chỉ có Shalnark là đã trả lời.

Tôi uống một ngụm trà sữa, nhìn thông báo hiện lên màn hình. Chủ đề mà Shalnark sẽ nhắn tôi nói thật rất ngẫu nhiên, bình thường cậu ấy có thể đột ngột gửi một tập tài liệu mà tôi xem không hiểu sang, sau đó thản nhiên nói: "Gửi nhờ chút."

Lĩnh vực hai chúng tôi hứng thú khác nhau, tôi không hiểu được công nghệ, mà cậu ấy chắc cũng không hiểu được khảo cổ.

Tôi đặt cốc trà sữa sang một bên, thử xem Shalnark nhắn gì. Lúc sáng tôi nhắn cho cậu ấy về địa điểm tôi sắp khảo cổ, hiện giờ cậu ấy gửi một tập tài liệu chi tiết về bộ tộc mắt đỏ.

Tôi xem qua, sau đó nhắn lại: "Mấy cái này tớ biết rồi."

"Xem thêm đi. Tài liệu của tớ chắc chắn đầy đủ hơn thông tin trên mạng."

Điều này là hiển nhiên, nhưng thông qua các con chữ để đọc thì không thấy thú vị. Tôi trái lại muốn đợi tới khi bản thân trực tiếp đến đó, tận mắt xem xét kĩ lưỡng mọi ngóc ngách thì hơn.

Lữ đoàn đã thực hiện cướp bóc bộ tộc Kurta từ 7 năm trước, khi đó tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ tới việc học đại học. Ở thời điểm phi vụ diễn ra, tôi chỉ đơn thuần là một cô bé có chút hứng thú với nghiên cứu lịch sử, hoặc cũng có thể là vì tôi bị Đoàn Trưởng lây nhiễm, theo anh ấy lâu, nhìn mấy quyển sách anh ấy đọc nhiều, vô hình chung tới một ngày thấy cũng...thú vị.

Nếu tôi với Shalnark yêu nhau sớm một năm, bây giờ chuyên ngành của tôi có khi lại là Công nghệ cũng nên.

"Để sau đi." Tôi lười biếng gõ lại. "Mình đang bận chuyện khác."

Sau đó mặc kệ Shalnark nhắn gì, tôi đều không để ý nữa.

Chuyện hệ trọng hơn nữa là kiếm tiền.

Màn hình máy tính hiện bảng thống kê mức giá cổ phiếu của nhà Nostrade. Phương thức kiếm tiền dễ nghĩ tới nhất có lẽ là đầu tư cổ phiếu, những năm gần đây cổ phiếu doanh nghiệp Nostrade rất được giá. Tôi nhìn biểu đồ nến trên màn hình đều hiện một màu xanh, bắt đầu tìm thử thông tin về chủ doanh nghiệp.

Ở Yorknew rất hiếm doanh nghiệp nào hoạt động hợp pháp, đa phần đều là các công ty ma được các băng đảng Mafia lập nên như một hình thức rửa tiền.

Cái tên Nostrade này cách đây 2 năm đột ngột xuất hiện trong giới Mafia, được coi là một băng mới phất, phần lớn kinh doanh công khai của họ đều chỉ là các hình thức rửa tiền để che mắt chính quyền. Công ty ma thuộc sở hữu của Nostrade cũng được tính là một trong những doanh nghiệp thuộc hạng top ở Yorknew.

Tôi chống tay lên má, tiếp tục xem qua bảng thống kê.

Có tin đồn nói phần lớn thu nhập của Nostrade đều đến từ cô tiểu thư nhà họ, thời điểm nhà Nostrade mới nổi lên thì thông tin này được truyền miệng trong thế giới ngầm khá nhiều. Tôi nghĩ một lát, thử tìm kiếm lai lịch về tiểu thư Nostrade, thế nhưng ngoại trừ các thông tin đại chúng không quan trọng thì đến tên tuổi của cô ta cũng không được công khai.

Tôi tìm kiếm một lát, cuối cùng vẫn gấp máy tính lại.

Các phương thức để kiếm tiền thì có rất nhiều, nhưng mà phần lớn những cách tôi nghĩ ra được đều bao gồm việc lừa đảo, bắt cóc tống tiền, cướp bóc linh tinh các kiểu, mà mấy việc này không phải sở thích của tôi. Một khi đã bỏ công đi trộm thì chẳng thà hack vào mạng lưới của ngân hàng Yorknew, còn không chỉ cướp mấy đồng tiền lẻ thì đúng là chả bõ.

Tôi buồn chán xoay cây bút bi trong tay, phiền não đầy người.

Có phải Đoàn Trưởng chính là vì muốn thấy tôi khổ sở như này, vậy nên mới đưa ra thử thách tài chính?

...Để giải quyết phiền não to lớn này, vẫn phải tìm thời gian đi tới quán rượu uống một chầu thôi.

Tôi hạ quyết tâm lần nữa, châm một điếu thuốc, sau đó mở máy tính lên.

Trước đó thì, báo cáo cho môn "Tư tưởng Escath-Bernstrain" yêu cầu 4000 chữ, hiện tại tôi còn chưa viết được đủ 1000. Bài này giảng viên vốn dĩ cho thời gian là 1 tháng nghiên cứu, vậy mà tới sáng nay tôi mới từ miệng của cán sự môn biết được.

Cứu mạng! Thời hạn tới đêm nay là nộp rồi!

***

Thời gian rất nhanh trải qua thêm một tuần nữa.

Thực sự khoảng thời gian này đúng là trôi nhanh như bị chó đuổi, vào lúc tôi đang cắm đầu hoàn thành nốt tất cả mọi bài luận bị thiếu thì một tuần cũng cứ vậy mà hết. Số lượng việc cần làm nhiều tới nỗi tôi không kịp cả thở, mỗi ngày đều phải lên lớp nghe giảng, tranh thủ thời gian ngồi học Toán cao cấp thì làm luận của môn Nghiên cứu văn hóa cổ đại của các chủng tộc dài 5000 chữ, khó tới nỗi tôi đến cả đi uống rượu cũng phải xách máy tính theo để làm.

Quán bar ở Yorknew hầu như chỗ nào tôi cũng đã từng ghé một lần, trước kia đã từng nói, tôi đặc biệt yêu thích những hội quán nhậu nhẹt sôi động đầy âm thanh. Nhưng gần đây vì chạy deadline, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ hoặc ra quán cafe, hoặc là tới các quán bar nhẹ nhàng hơn.

Không gian yên tĩnh thật sự rất quan trọng.

Tôi vô cùng đau đầu, nhìn số lượng chữ trên màn hình hiện ở số 4990, bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc mình nên đào đâu ra 10 chữ còn lại.

Trong vòng một tuần trở lại trường cũng đồng nghĩa việc sẽ gặp lại các bạn học cùng khoa. Tự bản thân tôi thấy nhân duyên của chính mình trong trường không tệ, ngẫu nhiên đi trên đường cũng sẽ gặp được một vài gương mặt quen thuộc. Mà khi đó bọn họ đều sẽ không lơ tôi, ít nhiều cũng gật đầu chào nhau một cái.

Bạn bè trong trường mà đặc biệt thân thiết với tôi thì có một người, gọi là Mayu.

Cậu ấy với tôi trước kia từng chung nhóm một lần, hiện giờ cái môn đó tôi đã qua rồi. Nhưng cho tới bây giờ chúng tôi vẫn thi thoảng nói chuyện, ngẫu nhiên cô ấy sẽ cập nhật cho một người không thường xuyên đến trường như tôi vài tin tức hay ho. Tỉ như việc hoa khôi trường vừa đá nam khôi, cặp kè với học bá. Hay nữ sinh A này trước kia luôn được điểm cao bất kể có học hay không, lí do chính là vì có quan hệ nhân tình với thầy giáo.

Mấy cái chuyện này nghe xong đúng là chỉ để hóng hớt.

Tôi gặp lại Mayu là khi ở trong lớp Toán cao cấp. Cái môn này tôi đã học qua hai lớp rồi, bây giờ là cấp độ cuối.

-"Sanya về trường lúc nào thế?" Cô ấy hồ hởi nắm hai tay tôi, hò reo các kiểu. "Cũng không báo cho mình trước một tiếng."

Tôi mỉm cười, "Mới về thôi, chuyến này đi hơi lâu."

-"Mấy hôm trước mình thấy cậu từ văn phòng của cha mình đi ra, nhưng không kịp tới chào. Cậu đi nhanh quá, mình vừa đi tới nơi đã không thấy cậu đâu rồi." Mayu tỏ vẻ tiếc nuối hỏi tôi. "Hai người nói chuyện gì thế?"

Mayu là con gái giáo sư, vậy nên năng lực chuyên ngành của cậu ấy không chê chỗ nào được.

Tôi chớp mắt, "Không có gì, vào chào hỏi thầy thôi. Nhân tiện nhờ thầy xem qua báo cáo khảo sát của mình, với đăng kí đi thăm quan di tích sắp tới."

-"Cậu cũng đi sao?" Mayu tròn mắt. "Nếu vậy mình phải bảo---A!" Cô ấy đột nhiên dừng lại, thập phần lo lắng nhìn tôi.

Tôi không hiểu, nhíu mày hử một tiếng, "Sao cậu không nói nốt đi? Bảo gì?"

-"Không, mình nói linh tinh thôi. Đừng để ý." Cô ấy gượng gạo cười, tôi nên nói sao đây. Giả quá, rõ ràng là có chuyện muốn giấu.

Nhưng Mayu không muốn nói thì tôi cũng không tò mò, "Gần đây trong trường có chuyện gì mới không?" Tôi đổi chủ đề sang hướng khác, ngẫu nhiên nghĩ tới các môn học gần đây. "Cũng không biết lần này mình về trường được bao lâu nữa. Cậu phổ cập chút đi, nếu có bài báo cáo quan trọng thì mình tranh thủ làm luôn."

Tính toán một chút, hội đấu giá của Đoàn Trưởng là 3 tháng nữa. Tôi chỉ còn 3 tháng thời gian để hoàn thành hết các nghiên cứu chuyên ngành, mà đấy là còn phải tính tới việc khảo sát di tích với kiếm tiền hầu hạ Đoàn Trưởng, chung quy cũng chỉ còn chưa tới 2 tháng nữa.

Thời gian không ngờ lại gấp rút như vậy. Tôi thở hắt, phiền não xoa thái dương.

Mayu an ủi vỗ vai tôi, "Gần đây chỉ có bài làm nhóm là quan trọng thôi. Cậu mới về hẳn chưa có nhóm nhỉ, Sanya?"

Tôi lại đau đầu hơn.

Lên tới năm Ba này thì hầu như mọi người đều có những nhóm làm việc quen thuộc. Chính là kiểu bất cứ khi nào có bài tập chung thì tự động sẽ tạo nhóm với những người này. Như là người A luôn luôn đi chung với người B, C, D. Còn người X thì sẽ luôn làm chung với người Y người Z.

Đặc thù hoàn cảnh của tôi không cho phép tôi có thể tìm một nơi nương náu cố định như vậy. Cứ cách một thời gian tôi lại phải rời trường, hoạt động nhóm lại yêu cầu tính chuyên cần, tôi cứ mất tích thường xuyên như vậy khẳng định sẽ gây rất nhiều phiền phức cho mọi người.

Vả lại, thật tình tôi không có ý chê, nhưng sự thật là đại bộ phận sinh viên khoa khảo cổ đều không đáp ứng được yêu cầu về năng lực chuyên môn của tôi. Bọn họ có một nhóm là vì khi lên đại học, cảm thấy khoa khảo cổ rất thú vị, rất ngầu nên chọn vào. Một số thì là vì điểm thi chỉ đủ để vào khoa này nên phó mặc số phận, chọn đại. Số ít còn lại mới là thực sự vì đam mê xin vào.

Tôi chính là vì rất thích nghiên cứu lịch sử nên mới đặc biệt dày công ôn luyện thi vào đây. Năm đó tôi mất ăn mất ngủ vì học tập, trong toàn bộ 2 tháng trước khi thi, một giọt rượu tôi cũng không đụng. Đây chính là quyết tâm và đam mê của tôi. Vì vậy những ai chỉ đăng kí vào cho có hoặc vì sở thích nhất thời mà vào, tôi đều trực tiếp loại. Những người như vậy khẳng định năng lực chuyên môn cũng không đâu vào đâu.

Trước kia tôi rất ít làm nhóm, nếu có thì tôi nhất định sẽ tới xin giáo sư cho đổi thành bài cá nhân, còn thật sự hết cách thì sẽ cố hoàn thành nhanh nhất.

Mayu là ngoại lệ hiếm hoi. Lần đó tôi cùng đường bất đắc dĩ tới xin giáo sư Maya, được thầy ấy ngẫu nhiên xếp luôn vào nhóm của con gái thầy. Tôi không còn sự lựa chọn, đành phải xuôi theo dòng.

Cũng may năng lực chuyên môn của cậu ấy không tệ, bằng không tôi thà làm một mình.

-"....Có lẽ mình lại tới xin giáo sư cho làm một mình thôi." Tôi gãi gãi má, cảm thấy xui khủng khiếp. Nếu muộn thêm chút nữa mới về trường thì có khi đã tránh được bài làm nhóm rồi. "Cảm ơn đã báo, Mayu. Vậy cậu chung nhóm với ai thế?"

-"Rovka với Bain..." Cô ấy ngập ngừng nhìn tôi. "Hay là...Thực ra bọn mình cũng chưa đủ người đâu. Hay cậu vào nhóm bọn mình đi."

Tôi nghiêng đầu, "Hở?"

-"À, ý mình là cả Rokva với Bain đều rất hoan nghênh cậu. Bọn họ biết rõ năng lực cậu xuất sắc ra sao mà Sanya. Là cậu thì bọn họ sẽ nhiệt liệt chào mừng thôi."

Tôi xua tay, "Không phải, mình biết năng lực của mình xuất sắc. Mình không phải khúc mắc chuyện này."

Khúc mắc là, cái tên Rovka đó, trước giờ tôi chưa từng nghe qua.

-"...Rovka là ai vậy?" Tôi thắc mắc hỏi. "Không phải người cùng khoa với chúng ta sao? Trước giờ mình chưa từng nghe qua."

Biểu cảm của Mayu tưởng như là không thể tin nổi.

-"Cậu nói gì thế Sanya!? Rovka cậu ấy trước kia còn từng chung nhóm với cậu rồi! Chính là lần chúng ta cùng làm việc đó. Cậu với cậu ấy còn cùng thảo luận về chủ đề nghiên cứu, quan hệ giữa hai cậu rất tốt cơ mà." Mayu ngập ngừng nói chậm lại. "Mà cậu ấy...năng lực cũng rất tốt. Chính cậu bảo thế."

Chính tôi bảo? Có sao?

Nhìn gương mặt Mayu đầy hy vọng mong chờ tôi sẽ nhớ ra, thật có lỗi khi phải làm cô ấy thất vọng:

-"...Có lẽ do trí nhớ mình không tốt." Tôi ái ngại thở hắt. "Thật sự mình không nhớ."

Tôi với cậu ta còn từng thảo luận chung, từng nói chuyện qua, từng chung nhóm, vậy mà tôi lại không nhớ tí gì về cậu ta sao? Kì quái, cảm giác như thể tôi bị ai đó xóa trí nhớ vậy, thậm chí tới cái tên cũng không gợi cho tôi chút kí ức nào.

-"Được rồi..." Mayu hít một hơi lạnh, dò xét nhìn tôi, "Thế, về chuyện vào nhóm bọn mình. Ý cậu sao? Cậu chung nhóm với bọn mình chứ?"

Tôi mải suy nghĩ chuyện Rovka, không có lí nào tôi lại không nhớ chút gì về một người đã từng tiếp xúc với tôi trước kia. Điều này đáng lưu tâm hơn chuyện chung nhóm với ai, có rất nhiều nguy hiểm tiềm năng trong chuyện này.

Trước giờ tôi chưa bao giờ nhớ nhớ quên quên như thế, nếu có ai đang âm thầm dùng năng lực điều khiển não bộ tôi, vậy tôi phải sớm tìm ra nó.

-"Cảm ơn cậu, nhưng mình tự làm cũng được." Tôi xua tay, từ khóe mắt thấy cửa lớp đang được kéo ra. "Giảng viên vào lớp rồi kìa."

Mayu tiếc nuối nhìn tôi, "Cậu không muốn thì thôi vậy."

Tôi nhìn lướt qua cậu ấy lần cuối trước khi quay mặt lên bảng.

Từ khóe mắt có thể bắt được ánh nhìn đầy tiếc nuối của Mayu, khiến tôi tràn đầy khó hiểu. Cô ấy chỉ vì tôi không đồng ý chung nhóm mà tỏ ra thất vọng. Mayu không thiếu bạn, một mực muốn kéo tôi làm việc chung là không cần thiết. Chuyện này dường như có liên quan tới cái tên Rovka kia. Cảm giác từ sau khi nhắc tới cái tên đó, thái độ của Mayu đột ngột thay đổi chóng mặt, báo hại tôi thấy...đau đầu theo.

***

Tới thứ Tư là ngày Elysa bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Tôi đã hứa với chị ấy, sẽ tới xem. Vậy nên tôi đúng hẹn 8 giờ sáng hôm đó ngồi ở góc cuối hội trường.

Đề tài nghiên cứu của Elysa là về lịch sử Yorknew của những thập niên 80. Thực ra cũng không phải một đề tài mới lạ, tài liệu về lịch sử Yorknew có rất nhiều, nhiều tới nỗi lượn qua một vòng thư viện trong trường cũng có thể thu được hơn trăm cuốn với đủ loại văn phong khác nhau.

Thế nhưng tôi thừa nhận, bài nghiên cứu của Elysa không phải đơn thuần là rập khuôn sáo rỗng như các tài liệu nghiên cứu đầy rẫy ngoài kia.

Elysa mặc một bộ váy trắng nhẹ nhàng, đứng ở trên bục cầm mic, chậm rãi phát biểu, "Các đánh giá chung về xã hội Yorknew trước những năm 90 luôn nằm trong các cụm từ là "hỗn loạn" và "tranh đấu". Theo nguồn tư liệu từ tác phẩm "Sinh tồn giữa thành thị" của Subert, thập niên 80 được xem là khoảng thời gian đổ máu nặng nề nhất xuyên suốt lịch sử hình thành của Yorknew."

Chị ấy ấn chuyển slide, tôi thấy hiện trên màn chiếu là một bức họa bằng than chì, tên là "Đứa trẻ sau màn sương."

-"Đứa trẻ sau màn sương" của Otoya." Elysa hướng tay vào khung ảnh. "Đây là tư liệu được lưu giữ trong viện bảo tàng mỹ thuật thành phố. Ý nghĩa của bức tranh này đáng nói nhất là khi chúng ta nhìn vào xuất thân của họa sĩ. Họa sĩ Otoya là người đến từ bên kia sa mạc Gordeau, ông ấy đã vẽ nên bức tranh này trong khoảng thời gian 2 năm sau khi đến Yorknew."

Elysa hơi ngừng lại một chút, "Màn sương trong bức tranh này chính là một ẩn dụ về xã hội Yorknew những năm đó. Rất nhiều ý kiến đưa ra rằng lớp sương mờ ảo trong bức tranh là ám chỉ sương khói của súng đạn, nhưng em không cảm thấy như vậy. Đúng hơn, nó không chỉ đơn giản là như vậy." Chị ấy nắm chặt mic trong tay, ngước mắt lên. "Lớp sương này còn ẩn dụ một điều gì đó khác, một điểm mấu chốt nào đó, rất khốc liệt về Yorknew của những năm 80."

Bài thuyết trình rất ấn tượng, khiến tôi trong phút chốc thấy hơi có lỗi.

Khi Elysa lần đầu nói về đề tài nghiên cứu của bản thân với tôi, tôi đúng thật không quá coi trọng. Là một người lớn lên ở Yorknew từ nhỏ, trải qua những năm tháng khốc liệt nhất của thành phố này, ít nhất dù tôi có nghiên cứu cái gì cũng sẽ luôn tránh các đề tài về lịch sử Yorknew.

Tôi nhìn lên màn chiếu, Elysa vẫn đang tiếp tục giải nghĩa về "Đứa trẻ sau màn sương".

Bức tranh này vốn dĩ không nổi tiếng tới vậy, nhưng cách đây mấy năm viện bảo tàng mỹ thuật xảy ra một vụ cướp. Tất cả các bảo vật cổ lẫn tranh quý đều bị lấy hết, chỉ riêng mỗi bức tranh này vẫn còn nguyên vẹn. Đội điều tra cảm thấy chắc chắn phải có lí do để tên trộm dù có lấy hết mọi thứ nhưng vẫn để lại mỗi bức tranh này, truyền thông cũng đưa tin rầm rộ một thời gian, vì vậy mà trong thoáng chốc, bức họa trở nên cực kì nổi tiếng trong giới chuyên môn.

Đối với những người học ngành khảo cổ thì ý nghĩa mà các bức họa cổ mang tới đúng thật rất to lớn, nhưng với người ngoài thì bức tranh này thật sự chẳng có quá nhiều ý nghĩa đâu.

Đơn thuần cũng chỉ là một đứa trẻ đứng quay lưng với người xem, các đường chì đậm nhạt khác nhau đổ bóng lên, khiến bóng lưng của đứa trẻ mờ mờ ảo ảo, như thể có một làn sương mờ phía sau nó.

Mỗi lần tôi thấy bức tranh này, trái tim tôi lại không tự chủ đập dữ dội.

Đề tài của Elysa không ngoài dự đoán được đánh giá cao. Tới phần bảo vệ đồ án thì tôi không ngồi lại nữa, nhắn cho Elysa một cái tin, sau đó rời đi.

Không đầy một tiếng sau, Elysa tới quán cafe tôi hẹn. Chị ấy vẫn mặc bộ váy trắng lúc thuyết trình, nhìn bộ dáng thì có vẻ là bảo vệ đề tài kết thúc cái là chạy tới đây luôn.

-"Elysa, chúc mừng chị." Tôi đứng lên, đi tới đưa chị ấy một món quà. "Quà chúc mừng của em. Bài thuyết trình rất ấn tượng."

Elysa khách sáo nhận cái túi, "Quá lời rồi, chị tin nếu là em thì sẽ còn là một đề tài xuất sắc hơn."

-"Đợi tới khi đó hẵn nói." Tôi mỉm cười. "Hiện giờ thì em thấy bài thuyết trình của chị rất xuất sắc. Trước giờ em cũng chưa dự qua nhiều buổi bảo vệ luận án lắm, nhưng em đã đọc qua vô số bài nghiên cứu rồi. Riêng trong chủ đề này thì bài của chị là ấn tượng nhất."

Elysa nghiêng đầu cười rạng rỡ, "Cảm ơn em. Em thật lòng đánh giá cao như vậy sao?"

Tôi chậm rãi vâng một tiếng.

-"...Elysa, có thể hỏi vì sao chị lại chọn đề tài này không?" Tôi nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói. "Nói thật với chị, em là người Yorknew. Là người Yorknew thì thường sẽ không thích nói về lịch sử của nó, bởi vì quá thảm khốc."

-"Vậy nên hôm đầu em mới nói chị không phải người Yorknew, ra là vì lí sao này sao?"

Tôi đối mắt với Elysa, gật đầu, "Vâng."

-"Thực ra không có lí do to tát nào đâu." Elysa quấn ngón tay vào sợi ruy-băng trên túi quà, thấp giọng nói. "Mấy tháng trước chị tới bảo tàng mỹ thuật, lúc chị đứng xem bức tranh "Đứa trẻ sau màn sương" thì gặp được một người. Anh ta đã hỏi chị, cảm thấy màn sương trong bức tranh đó rốt cuộc có ý nghĩa thế nào."

Chị ấy dừng một chút.

-"...Đó chỉ là một lớp sương từ súng đạn phát ra, hay còn ý nghĩa khác. Chị rất ấn tượng với câu nói đó, vậy nên đã đem đề tài này làm thành đồ án." Elysa ngẩng đầu lên. "Đề tài này kì thực chị vẫn chưa nghiên cứu xong đâu. Chị vẫn chưa tìm ra rốt cuộc màn sương đó còn ý nghĩa nào nữa. Chị nhất định sẽ nghiên cứu tới khi nào biết được, chắc chắn."

Tôi nghịch mấy đầu ngón tay mình, đột nhiên nghĩ ra một điều hơi...mạo gan.

Đánh liều hỏi, "Người nói chuyện với chị có phải mặc vest, tóc đen, trên trán quấn băng vải không Elysa?"

Elysa tròn mắt với tôi, "Sao em biết?"

Hừ.

Tôi nửa đùa nửa thật trả lời, "Bởi vì đó là cha em đó."

Đối diện với cái nhìn thắc mắc của Elysa, tôi lựa chọn quay đầu đi chỗ khác.

Vì sao tôi lại biết ư?

Vào thời điểm bức họa này lần đầu được chú ý cũng đã thu hút sự hứng thú của Đoàn Trưởng. Chrollo gần như đổ nửa sinh lực vào việc giải mã bức họa đó, đến khi hoàn thành thì Đoàn Trưởng đem kết quả tới cho tôi xem, để tôi viết thành bài báo cáo.

Phải thừa nhận năng lực của Đoàn Trưởng hoàn hảo tới mức mọi ngóc ngách sự kiện từ sau bức tranh đó đều có thể đào ra. Tính cho tới giờ thì ngoài Đoàn Trưởng ra, tôi vẫn chưa đọc qua được bất kì bài giải nghĩa bức tranh "Đứa trẻ sau màn sương" nào chính xác hơn thế. Tôi từ trong kết quả của anh ta thậm chí biết được luôn chân dung đứa trẻ đó là ai.

Sau khi tôi đọc xong kết quả nghiên cứu của Đoàn Trưởng, tôi quyết định.

Đốt nó.

Có những chuyện tốt nhất là không để ai biết.

Thực ra tôi cũng không biết nên nói sao. Người họa sĩ có tên Otoya đó hiện giờ vẫn còn sống, chỉ là đổi thành một cái tên khác, đó là Chrollo Lucilfer. Còn đứa trẻ trong bức tranh đó, hiện giờ có tên là Sanya.

Chrollo bước ra từ phố Sao Băng, dẫn theo cả tôi. Chúng tôi vừa bước ra thì bắt gặp một đám người hùng hổ bao vây. Bức tranh đó không phải miêu tả về Yorknew của thập niên 80, mà đó là để miêu tả về ranh giới giữa thế giới bên ngoài và phố Sao Băng. Năm đó tôi mới biết dùng Niệm, chưa có kĩ năng của riêng mình, trong bức ảnh đó đứa trẻ nọ có một chấm đen nhỏ trong tay. Nhiều nghiên cứu bảo đấy là cầm súng, nhưng không phải.

Đó là thuốc lá. 13 tuổi là năm tôi bắt đầu đụng tới chất gây nghiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net