Chương II: 15. Sasa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, tôi đang ngồi viết nốt báo cáo thì có điện thoại tới. Là Đoàn Trưởng.

Tôi nhả kẹo mút trong miệng ra, bắt máy, "Chrollo."

"Nghe nói cô đã trở lại trường học. Thế nào? Có gì mới không?"

Mới? Cái gì mới? Tôi nghĩ một lát, sực nhớ ra, "À, có đài phun nước. Trường mới xây dựng thêm, khi nào anh rảnh rỗi có thể đến xem thử. Cũng đẹp lắm, mỗi tội không được hoạt động."

"Đài phun nước?" Giọng Chrollo tràn đầy thắc mắc. "Xây thêm cái đó làm gì?"

Tôi cũng không biết, "Tăng tính thẩm mỹ. Bạn tôi bảo đây là dự án tốt nghiệp của nhóm sinh viên khoa Kiến Trúc. Đại khái thế, ờm..." Thật sự tôi cũng không biết. Lúc chiều tôi nhắn hỏi bạn cùng lớp mới biết được đây là công trình do sinh viên trong trường làm nên. Đúng thật rất đồ sộ, nhưng vẫn là một câu hỏi chung. Để làm gì?

Chrollo cũng không tò mò thêm nữa, "Thôi bỏ đi. Cô về tới nhà chưa?"

-"Anh muốn hỏi về lá thư thầy Hiệu Trưởng gửi à?"

Chrollo ờ một cái, "Giờ tôi đang ở thành phố Đa Đa, sáng mai khởi hành. Tới ngày kia sẽ tới thị trấn thuộc địa phận núi Meirru." Đoàn Trưởng ôn tồn ra lệnh. "Sáng mai cô gửi bưu điện bức thư đó tới Meirru cho tôi."

Sau đó thư chuyển mất hai ngày để tới trạm trung chuyển ở trấn. Tôi đảo mắt, sao phải phiền phức thế nhỉ?

-"Thời buổi này còn ai gửi thư nữa hả sếp? Bây giờ tôi chụp ảnh một cái, gửi qua cho anh, thế không phải nhanh hơn sao?"

"Trong phong thư đó có một tấm bản đồ, mặt sau có mật mã cần giải. Nếu giờ cô giải được---"

Tôi lập tức cắt ngang, "Sáng mai tôi ra bưu điện." Cơ mà bản đồ? "Ủa Chrollo, anh chuẩn bị đi săn kho báu à?"

Đoàn Trưởng im lặng bất thường, mãi một lúc mới nói, "Không. Nhàn rỗi đi khám phá thôi."

???!?!??!

-"Này, không! Anh tưởng anh nói dối lộ liễu thế là tôi sẽ giả bộ ngu hay gì?!" Tôi co chân lên ghế, tức giận hét vào điện thoại. "Chrollo, anh đi săn kho báu mà không rủ tôi?! Có ai làm sếp mà lại chỉ biết tư lợi cho chính mình như anh không?!"

"...Tôi có định rủ." Đoàn Trưởng chậm rãi đáp. "Nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi."

Tôi cắn nát viên kẹo, "Vì sao?! Anh không hỏi làm sao biết chắc tôi không đi chứ?!"

Rõ ràng đi khám phá kho báu với Đoàn Trưởng sẽ thú vị hơn lên lớp viết luận văn! Chrollo chết tiệt, rõ ràng là cố ý không rủ tôi mà dám làm bộ như sơ ý quên mất! Nếu không phải tôi tinh ý thì chắc tới khi số kho báu trong kho đồ của Đoàn Trưởng tăng thêm 100 cân, tôi vẫn mãi không biết rốt cuộc chỗ vàng đó từ đâu bơi đến!

"Không phải, tôi biết nếu hỏi thì Sasa đương nhiên sẽ đi. Nhưng là hôm trước cô khiến tôi thua mất một quyển sách cổ." Chrollo đại nhân, quả nhiên là một người ghi thù triệt để. "Cũng phải để tôi kiếm lại chút tiền chứ."

Tôi không cách nào cãi lại được, hậm hực siết chặt cái que không trong tay, "Mẹ nó, tôi hận anh."

Từ đầu dây bên này mà tôi vẫn có thể tưởng tượng được cảnh Đoàn Trưởng cười hả hê ra sao.

"Thôi, tập trung học đi." Chrollo huýt sáo. "Hôm nay lên trường có gặp Hiệu Trưởng không?"

Tôi đau đầu vuốt tóc mái phía trước lên, a một cái, "Phải rồi, người bạn già của anh vẫn không nhớ tên tôi. Tôi lặp lại với thầy ấy hai lần, kết quả thầy ấy vẫn gọi tôi là Sasa."

"Tên cô không phải thế sao? Sasa ~" Đoàn Trưởng cố ý ngân dài giọng. "Cái tên đáng yêu như vậy, cho hỏi Sasa có gì bất mãn?"

Bất mãn chính là anh cứ đem cái tên đó ra trêu ngươi tôi, đồ khốn! Tôi tức giận tới nỗi trực tiếp cúp máy, bực bội ném điện thoại thẳng lên giường.

Hiệu Trưởng lú lẫn gọi tôi là Sasa là vào lúc Chrollo đóng giả người giám hộ tới trường xin bảo lưu giúp tôi, Đoàn Trưởng lại cảm thấy cái tên này rất thú vị, sau khi trở về vẫn luôn gọi tôi như thế. Vị đại nhân này ngày nào cũng gọi, gọi tới chai mồm, đến nỗi thời gian đó một vài thành viên trong lữ đoàn cũng vô thức gọi tôi là Sasa.

Có lẽ tôi cũng sẽ không ghét cái tên tới vậy đâu, nhưng mắc quái gì Chrollo cứ phải đặc biệt dùng cái tên đó gọi tôi?! Không chỉ thế, trong danh bạ cũng lưu tên là Sasa! Mà còn không phải là Sasa bình thường, cứ phải là Sasa thân yêu thêm trái tim bông hoa ngôi sao cái quái gì đó phía sau nữa?!

Thử tưởng tượng có một ngày anh ta đang cùng cô nhân tình nào đó lăn giường, tôi đột nhiên gọi tới. Lúc đó hiện trên màn hình chính là "Sasa thân yêu ♡✿☆~ đang gọi...", tới khi việc đó xảy ra thì tôi có bị tình nhân của Đoàn Trưởng cầm guốc tới phang vỡ đầu cũng không quá khó hiểu.

Tôi có khéo léo đổi tên hay cứng rắn thế nào Chrollo cũng vẫn ngoan cố để thế. Bởi vậy, rất hy vọng tới ngày đầu tôi bị guốc phang vỡ rồi, Đoàn Trưởng có thể hiểu ra độ nguy hiểm và ghê tởm của chuyện này khủng khiếp tới mức nào.

Tôi ném điện thoại xong, bắt đầu thấy hối hận. Ban nãy ném trúng vào cạnh giường, không biết có sao không.

Vội vàng cầm lên.

-"...Chết tiệt Chrollo." Tôi đau đớn xoa vết nứt mới xuất hiện trên lớp kính.

Thật sự không còn từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này.

Nếu để mà nói gần chính xác nhất, hẳn sẽ là một câu chửi rất bậy. Tôi kiềm nén tức giận muốn đập phá đồ trong lòng xuống, mở ngăn kéo lấy bao thuốc ra.

Tôi co chân ngồi trên giường hút thuốc, bắt đầu thấy hoài nghi nhân sinh.

Mười hai năm trước tôi quả quyết đi theo Đoàn Trưởng, rốt cuộc là quyết định đúng đắn hay sai lầm chí mạng đây?

***

Bưu điện chỉ làm việc trong giờ hành chính, vì còn nhiệm vụ chuyển thư cho Đoàn Trưởng nên tôi đã phải miễn cưỡng oằn mình rời giường sớm.

Chất lượng giấc ngủ tốt nhất trong thời gian gần đây. Tôi dụi mắt ngồi trên giường, vươn tay cầm điện thoại xem giờ.

Lần rời đi này tuy rằng không phải là lâu nhất, nhưng cũng không phải là ngắn nhất. Trước kia lần dài nhất tôi rời khỏi Yorknew là gần một năm, lần đó tôi cùng lữ đoàn làm một phi vụ đón năm mới, ngay sau đó lại theo Đoàn Trưởng đi về phía Đông Bắc, từ giữa tháng Một tới gần đầu tháng Mười Hai mới trở về.

Còn lần ngắn nhất, có lẽ chỉ một tuần.

Tần suất di chuyển liên tục không cố định này đòi hỏi việc tôi phải nhanh thích ứng với các địa điểm nghỉ ngơi khác nhau. Thực ra tôi không quá cố kị việc bắt buộc phải có một chỗ ngủ đàng hoàng, đây đơn thuần là cảm giác quen thuộc mà thôi. Việc này cũng giống với việc dù bạn có ngủ ở một khách sạn 5 sao, nhưng chất lượng vẫn không thể bằng việc ngủ ở nhà.

Chuyển thư xong, tôi bắt đầu cuốc bộ tới trường.

Từ bưu điện Yorknew tới trường đại học của thành phố chỉ cách hai con phố. Tôi thong thả đi trên vỉa hè, nhân tiện quan sát khung cảnh xung quanh.

Thời điểm lần cuối tôi đến Yorknew tới bây giờ cũng mới chỉ cách có một tháng, vậy mà tiệm cà phê ở gần khách sạn Takuru nhanh như vậy đã đổi thành quán bar. Khu bất động sản phía sau tháng trước còn đang trong giai đoạn đấu giá, bây giờ đã trở thành trung tâm thương mại đông nghẹt người.

Quê nhà tôi chính là ở Yorknew, mà trong kí ức thơ ấu của tôi, bầu không khí đầy sôi nổi náo nhiệt lúc này so với Yorknew của cách đây 20 năm trước, hoàn toàn không có chút điểm giống nào.

Cái thành phố chết tiệt này lúc nào cũng thay đổi nhanh tới mức tôi không kịp thích ứng.

Tôi vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến nơi. Trước tiên đi tìm giáo sư Maya, thầy ấy là trưởng khoa Khảo Cổ, còn có chính là, giáo sư hướng dẫn trực tiếp cho tôi.

Rất may mắn thầy ấy hiện giờ ở trong trường, tôi vừa tới cửa văn phòng đã nghe được tiếng trò chuyện từ bên trong vọng ra.

-"Giáo sư." Tôi mở cửa đi vào, mỉm cười với thầy. Trong phòng trừ giáo sư ra còn hai người nữa, một nam một nữ.

Thầy Maya đang cao hứng trò chuyện thì nghe tiếng, liền quay ra.

-"Ồ, Sanya!" Thầy lập tức đứng lên, đi tới vỗ hai vai tôi. "Thật lâu rồi mới thấy trò! Lần này trò rời đi lâu quá! Nhưng mà nhìn trò quay trở lại thế này, hẳn đã khám phá xong được di tích Munrir đó rồi nhỉ?!"

Tôi mỉm cười, "Cảm ơn thầy đã hiểu cho em. Tất nhiên phải xong rồi nên em mới có thể trở lại trường." Tôi đưa ra một xấp tài liệu, đây đều là luận văn và báo cáo mà tôi hao tâm tổn sức viết trong vòng một ngày hôm qua. "Đây là thành quả khai phá của em."

Giáo sư Maya vô cùng hào hứng nhận xấp giấy, rồi trực tiếp để qua một bên, "Được rồi, bài nghiên cứu của trò luôn khiến ta hài lòng. Một lát nữa ta sẽ xem. Tới đây đã Sanya, trò tới rất đúng lúc." Thầy kéo tôi tới trước hai người kia. "Giới thiệu với trò, đây là hai sinh viên cứng của ta. Họ đều là tiền bối của trò đấy, chính tay ta đã dẫn dắt họ mấy năm nay."

Gương mặt hai người họ rất quen, tôi nghĩ thế trong đầu nhưng không nói ra. Sinh viên trong trường trừ các bạn cùng khoa với cùng lớp thì tôi không quen biết nhiều, nếu mà thấy quen, rất có thể là trong gương mặt tiêu biểu được trường biểu dương.

Tốp sinh viên xuất sắc được học bổng chẳng hạn.

Tôi gật đầu, mỉm cười, "Em là Sanya. Rất vui được gặp hai tiền bối."

-"Elysa." Người nữ đứng lên, bắt tay với tôi. "Rất vui được gặp em. Chị đã nghe thầy Maya kể về em, hân hạnh."

Elysa không phải mẫu con gái có thể khiến người khác cảm thán cô ấy quá xinh đẹp, nhưng nhất định có thể khiến người đối diện ngay từ cái nhìn đầu đưa ra một nhận định: Đây chắc chắn là một người thông minh.

Tôi nhướn mày, tràn đầy hứng thú hỏi, "Thầy ấy nói về em sao?"

-"À, vài chuyện lặt vặt thôi. Nghe nói em là sinh viên tiêu biểu xuất sắc của khóa 121." Giọng của Elysa rất hay, âm thanh trong vắt, nghe giống một làn suối chảy ra từ thượng nguồn. "Giáo sư đã cho chị xem qua một số báo cáo em nộp. Chị đã gặp nhiều tốp sinh viên mới vào nhưng đa phần họ chỉ có những cái nhìn rất phiến diện với khảo cổ. Đối với quan điểm của em, chị rất hứng thú."

Tôi xua tay, khiêm tốn bảo, "Do đặc thù hoàn cảnh nên có nhiều cơ hội trải nghiệm hơn. Những bạn khác cũng rất có tài năng, chỉ là chưa có cơ hội phát huy thôi."

Elysa gật đầu, rồi dường như sực nhớ, đem tôi quay sang người còn lại trong phòng.

-"Chút nữa là quên mất. Giới thiệu với em, đây là bạn cặp của chị. Ruito."

Tôi nhìn theo hướng tay của Elysa, bắt gặp một ánh mắt cương nghị. Ruito rất có đặc điểm của một dân khảo cổ chuyên nghiệp, tuy rằng không phải là người chuyên giải mã, mà lại giống người chuyên vận chuyển và phá giải các bẫy ngầm hơn.

Tôi hứng thú hỏi, "Hai anh chị là một cặp luôn ạ?"

Elysa cũng không giấu diếm, thừa nhận ngay lập tức, "Cũng gọi là cái duyên đấy. Vẫn phải cảm ơn thầy Maya, hồi chị năm Ba, chính thầy ấy đã giới thiệu Ruito với chị."

Một người chuyên về trí tuệ giải mã, một người chuyên về thể lực mở đường.

Đội này mà đi khảo cổ thì quá là hợp, phân chia công việc đồng đều. Khác xa tôi với Đoàn Trưởng, tôi đi với Chrollo chính là tôi một mình vừa cần mẫn giải mã, vừa miệt mài mở đường, còn Đoàn Trưởng chỉ phụ trách đi thong dong phía sau, giữ một bộ dáng chỉn chu, xinh đẹp như hoa mà thôi.

Giáo sư Maya cười ha hả, "Tất cả đều là duyên phận đưa đến thôi. Số phận đôi khi đã sắp đặt rồi, ta tin vào tâm linh lắm."

Tôi hướng Ruito, gật đầu, "Chào anh ạ."

Ruito hơi liếc mắt với tôi, nhưng sau đó, đến một câu chào cũng không đáp lại. Tôi lại âm thầm đánh giá. Elysa thì năng nổ nhiệt tình, còn Ruito thì im lặng như hòn đá.

Nói chuyện thêm một lúc nữa, tôi cùng Elysa trao đổi phương thức liên lạc. Sau đó hai người họ rời đi, trước khi đi Elysa còn nói với tôi, "Sắp tới chị sẽ bảo vệ luận án tốt nghiệp, một tuần nữa. Nếu em rảnh thì nhớ đến tham dự nhé."

Tôi tò mò hỏi lại, "Luận án của chị về chủ đề gì thế ạ?"

-"Nghiên cứu chi tiết về lịch sử hình thành xã hội Yorknew trước những năm 90." Elysa dường như rất tự tin với đề tài này, lúc nói chuyện cũng không vấp chút nào. "Chị đã gần hoàn thiện rồi, chỉ cần nghiên cứu thêm chút nữa là sẽ kịp nộp cho giáo sư trước cuối tuần."

Tôi im lặng một lúc.

-"Chị Elysa hình như không phải người Yorknew, đúng không?"

Elysa ngại ngùng gãi đầu, "À, đúng thật. Quê nhà chị là một đất nước khép kín, vậy nên khi chị đủ 18 đã rời đi. Chị muốn được phát triển trong một môi trường mở hơn."

Đất nước khép kín?

Tôi nheo mắt, có thể là NGL.

-"Được rồi, tuần sau em sẽ tới." Tôi vỗ lên mu tay Elysa. "Hẹn gặp lại chị. Có gì cần cứ nhắn cho em."

Tôi nhìn theo bóng lưng Elysa cùng Ruito rời đi, suy nghĩ một lát, quyết định nhắn cho Đoàn Trưởng một cái tin.

Người NGL có thể rời khỏi đất nước của mình là điều tôi chưa từng nghe qua. Một quốc gia nổi tiếng là bế quan tỏa cảng với xã hội bên ngoài thì thủ tục xuất nhập cảnh cũng rất phức tạp, thông thường chỉ có các quan chức lớn mới được phép lấy giấy thông hành, nhưng cũng không phải dễ dàng có được. Như vậy, càng không thể có chuyện một người dân vì muốn tìm kiếm cơ hội ở môi trường khác mà được phép rời đi tự do như vậy.

Tôi không muốn khẳng định lung tung về thân thế của người khác, nên cũng chỉ suy nghĩ tới đó.

Lại cùng giáo sư Maya ngồi nói chuyện, "Vậy Sanya, tiếp theo trò có dự định gì chưa?"

Tôi thành thật bày tỏ, "Em nghe nói giáo sư sắp tổ chức đi khảo sát tiếp. Không biết là còn suất không ạ?"

-"À, tất nhiên là còn. Nhưng mà trò thật sự muốn đi sao?" Giáo sư chỉnh kính trước mũi, nhìn tôi. "Đây chỉ là một chuyến đi mở mang đầu óc cho các tân sinh viên, nếu trò nhất định muốn thì đi cũng được thôi, nhưng ta nói trước, nó cũng không đem lại giá trị nhiều đâu."

-"Địa điểm nào thế ạ?" Tôi chớp mắt. "Nếu là nơi em chưa từng khảo sát qua thì em vẫn đều muốn đi, bất kể nó có giá trị hay không."

-"Một tộc người sống ở núi Rukuso, gọi là tộc người mắt đỏ." Giáo sư Maya cầm tài liệu lên, đưa cho tôi. "Tộc người này trước kia sống rất khép kín, bọn họ muốn trốn tránh khỏi thế giới bên ngoài. Thế nhưng nhiều năm về trước họ đã bị tuyệt vong rồi."

Tôi hử một tiếng.

-"Tộc mắt đỏ?" Tôi nhìn giáo sư, hơi mím môi. "Có phải là tộc người sẽ thay đổi màu mắt khi họ tức giận không?"

Giáo sư Maya ngạc nhiên, "Trò cũng biết sao? Tư liệu về tộc người này rất ít, ta rất khó khăn mới có thể tìm ra thông tin về họ để tổ chức chuyến đi này đấy."

Tôi im lặng.

Tộc người này không phải trước kia bị chính lữ đoàn giết hay sao? Màu mắt khi họ tức giận đặc biệt đẹp, tôi rất thích màu sắc đấy. Mấy năm về trước tôi cũng từng ở trong sách đọc được thông tin về bọn họ, gọi là tộc Kurta. Khi đó tôi chỉ là rất ấn tượng với chi tiết "màu mắt sẽ đổi khi kích động", muốn được tận mắt nhìn.

Tôi tìm hiểu rất lâu, cuối cùng lại phát hiện ra một thông tin nữa. Màu đỏ trong đôi mắt tộc Kurta được mệnh danh là "một trong bảy mỹ quan của thế giới".

Như vậy, chắc hẳn sẽ rất được giá trên chợ đen.

-"...Em vô tình nghe được thôi." Tôi mỉm cười. "Vẫn cứ cho em ghi tên tham gia với nhé. Biết ít còn hơn không biết gì, đối với em thì mọi cơ hội học tập đều đáng quý."

Giáo sư Maya nghe xong còn biểu dương tôi một đợt nữa, xong mới thả tôi đi.

Tôi cầm theo một tập tài liệu về chuyến đi khảo sát, dọc đường đi chú tâm đọc. Đọc hết xong mới lấy điện thoại ra, chụp lại, gửi cho Shalnark với Đoàn Trưởng để khoe khoang. Nhìn xem, duyên phận đưa tôi trở lại địa điểm mấy năm trước chúng ta tàn phá nè, thật là quá trùng hợp đi. Cảm tưởng như thể đây không phải ngẫu nhiên mà là có người sắp đặt vậy.

Nhưng tộc mắt đỏ tuyệt vong thật sao?

Tôi mơ hồ nhớ lại mấy năm trước, vào lúc tôi đang chuẩn bị lấy đôi mắt của một người đàn ông trong bộ tộc Kurta, đã có một cậu bé chạy tới. Dường như cậu ấy với thi thể người đàn ông kia là cha con.

Tôi rất ấn tượng, cậu ấy đối mặt với một tên cướp đầy máu vương trên người như tôi, run lẩy bẩy nhưng vẫn rất kiên cường. Thậm chí trên người còn nhàn nhạt tỏa ra sát khí, trong tay cầm chặt con dao găm chỉ dài bằng một ngón út đe dọa tôi, không muốn để tôi bước tiếp.

Mầm non tốt như vậy, tôi không muốn ngắt nó quá sớm. Vậy nên đã bỏ qua.

Tôi không tài nào nhớ nổi hình dáng cậu bé đó ra sao nữa. Năm đó tôi mới 17 tuổi, mà cậu bé đó so với tôi còn thấp hơn nửa cái người. Từ đó tới giờ đã 5 năm trôi qua, rất lâu rồi, nếu không phải hôm nay giáo sư nhắc tới tộc mắt đỏ, có lẽ vĩnh viễn cả đời còn lại tôi cũng không nhớ tới câu chuyện này nữa.

Cậu bé con đó...bây giờ ra sao rồi nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net