Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hyuckren] Đã kết hôn chớ quấy rầy

Nguồn: https://shancha831.lofter.com

Tác giả: 山茶

Edit: Ayujun

Hiện đại

Kết hôn trước yêu sau

OOC

Tất cả chỉ là hư cấu

———-

07

Đêm khuya.

Tại phòng gym của căn chung cư nào đó.

Tiếng "bốp bốp" đấm vào bao cát vang lên liên tục.

Từng giọt mồ hôi lăn theo đường cong cơ bắp của La Tại Dân.

Bình thường đây là thời gian hai người họ cùng tập, nhưng hôm nay đã bị Tại Dân trưng dụng. Lý Đế Nỗ thức thời để đối phương có không gian riêng. Cậu chỉ đơn giản là chuẩn bị khăn lông và nước rồi đứng chờ ở một bên.

Mỗi lần Tại Dân gặp Tại Hiền ca đều có kết cục thế này nên cậu cũng quen rồi. Không thể nói là ai đúng ai sai. Nhưng ân oán của thế hệ trước lại ảnh hưởng đến lứa bọn họ. Đối với quá khứ của các trưởng bối, Lý Đế Nỗ không dám tự tiện phê bình. Cho nên cậu chỉ có thể ở bên cạnh trúc mã mà thôi.

Thấy Tại Dân rốt cuộc ngừng lại, Đế Nỗ liền tiến lên hai bước rồi đưa nước và khăn lông qua.

"Giải toả xong rồi?"

"Sao mà xong được?"

La Tại Dân nhận lấy khăn lông rồi vò loạn đầu mình.

"Việc này mình không để yên đâu. Cả đời này sẽ không để yên."

Còn chưa đủ hả trời!

Lý Đế Nỗ thấy bất lực. Cậu muốn nói với Tại Dân rằng, việc gì phải cố chấp với Tại Hiền ca như vậy. Ít nhất ngần ấy năm, tuy rằng đối phương không cho cậu sắc mặt tốt nhưng cũng chưa từng bạc đãi mà. Cậu còn muốn nói thêm rằng, đừng nhằm vào Lý Đông Hách nữa. Rốt cuộc đối phương trừ việc ham chơi chút thì nhân phẩm cũng không tệ lắm. Người ta cũng không động đến cậu. Hơn nữa ngày lễ ngày tết chưa bao giờ quên gửi quà.

Nhưng Lý Đế Nỗ lại không dám nói một câu nào. Với tính tình của Tại Dân, không cần nghĩ cậu cũng biết đối phương sẽ đáp thế nào khi cậu nói ra những lời kia. [ Bây giờ cậu cũng nói tốt cho Lý Đông Hách phải không? Hiện tại cậu theo phe bọn họ chứ gì? Được lắm. Cậu đi đi. Về sau hai ta đường ai nấy đi. Tạm biệt! ]

La Tại Dân là trúc mã của cậu. Cả hai cùng nhau lớn lên. Cùng trường, cùng lớp lại còn cùng bàn. Một ngày ở bên nhau 24 giờ. Làm sao cậu nỡ để Tại Dân lẻ loi một mình.

Vì vậy Đế Nỗ chỉ có thể không nói gì mà ngồi ở một bên nhìn Tại Dân suy tư.

Lúc này, trong không khí chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.

Sau khi nghỉ ngơi xong, La Tại Dân liền giật chiếc khăn trên đầu xuống.

"Đế Nỗ, điều tra giúp mình xem hiện tại Hoàng Nhân Tuấn đang làm cái gì."

"Cậu điên à!"

Lý Đế Nỗ hoảng sợ trước yêu cầu của Tại Dân.

"Hoàng gia là quân gia. Bọn họ nắm binh quyền trong tay đấy. Cậu muốn điều tra tiểu thiếu gia nhà họ làm gì?"

"Là tiểu thiếu gia bị đuổi khỏi nhà!"

La Tại Dân sửa lại.

"Từ nhỏ cậu ta đã thích dính lấy Lý Đông Hách. Cho nên cũng chỉ là một phế vật thích hưởng thụ đặc quyền lại không muốn gánh vác trách nhiệm thôi."

Lý Đế Nỗ nhìn về phía La Tại Dân. Cậu cảm thấy người này thật xa lạ.

Tuy nhà bọn họ không qua lại với Hoàng gia, nhưng cậu biết tiểu thiếu gia của Hoàng gia cũng từng là người có thiên phú trong nghệ thuật. Chỉ tiếc là ông nội của đối phương không thể chấp nhận việc đứa cháu trai mình cưng chiều nhất không muốn kế thừa gia nghiệp. Vì vậy ông đã tức giận đuổi cháu mình ra ngoài.

Người kia căn bản không xấu như những gì Tại Dân nói.

Nhưng ở trong mắt của La Tại Dân, chỉ cần có quan hệ với Lý Đông Hách thì đều là thứ tanh tưởi. Đây chẳng khác nào một loại thành kiến, một loại chấp niệm.

La Tại Dân trước kia mà cậu biết sẽ không vì chuyện của mình mà liên luỵ đến người vô tội.

Từ khi nào mọi chuyện đã đến mức này?

Lý Đế Nỗ nuốt nước miếng rồi gian nan mở miệng.

"Cậu cho rằng Hoàng gia sẽ thật sự mặc kệ tiểu thiếu gia sao?"

"Đương nhiên không phải. Mình đâu có ngốc."

La Tại Dân cười cười.

"Nếu tiểu thiếu gia không từ bỏ ước mơ nghệ thuật thì Hoàng gia sẽ không đón cậu ta trở về. Chỉ cần mình không quá đáng thì làm gì có ai để ý?"

"Rốt cuộc là cậu định làm gì? Đừng liên luỵ đến người vô tội."

Lý Đế Nỗ nói.

La Tại Dân chỉ nhún nhún vai rồi ra cửa.

"Đến lúc đó cậu sẽ biết."

......

Tại căn chung cư cách mặt đất hai mươi mấy tầng. Đây là lần đầu tiên Đế Nỗ cảm nhận được một thứ gọi là ngăn cách trong tình bạn hai mươi mấy năm của bọn họ.

———

Còn ở tầng bốn của khu chung cư cũ cách đó mấy con phố. Tình huống lại hoàn toàn khác biệt.

"Lý Đông Hách, tàn phế không rửa bát được thì đứng qua một bên. Đừng có gây trở ngại cho mình!"

Hôm nay lầu trên lại ầm ĩ như mọi khi. Ông bố ngồi trên sô pha xem hoạt hình với con gái yên lặng tăng âm lượng.

Còn trong phòng bếp của lầu trên lúc này thì,

Hoàng Nhân Tuấn một tay cầm nồi một tay cầm vung che ở trước người rồi nhìn về phía Lý Đông Hách.

"Mình cảnh cáo cậu. Nếu lại cho tay vào trong áo mình là cậu chết chắc. Mình nói trước là mình lợi hại lắm nha. Đừng để mình phải đánh cậu gãy chân gãy tay!"

Lý Đông Hách nhìn tay chân mảnh khảnh của Nhân Tuấn.

Haha, hoàn toàn không có uy hiếp.

"Chậc. Làm như mình không biết cậu ý. Trước kia đối kháng với đại ca toàn bị ném bay còn gì?"

Hoàng Nhân Tuấn lập tức ném vung rồi bắt đầu cãi cọ.

"Đó là vì Hoàng đại ngốc quá mạnh!!"

"Á à. Cậu dám gọi đại ca ngốc. Mình nghe thấy rồi nha. Mình sẽ nói cho đại ca!"

Lý Đông Hách lấy di động ra giả vờ muốn gửi tin nhắn.

Thấy vậy, Nhân Tuấn liền nhanh chóng qua cướp.

"Mình không có gọi vậy!"

"Cậu có!"

"Không có!"

"Có!"

"Cậu đưa di động cho mình!!!"

Hoàng Nhân Tuấn buông nồi ra rồi nhào về phía Lý Đông Hách, nhưng lại bị đối phương quay người tránh thoát.

"Haha. Xong rồi. Mình gửi tin nhắn rồi nha. Cậu cứ chờ bị xử lý đi, ha ha!"

Lý Đông Hách giơ di động lên khoe khoang.

"Hừ. Mách thì mách đi. Anh mình thương mình như vậy còn lâu mới mắng!"

Hoàng Nhân Tuấn đẩy Lý Đông Hách ra rồi nhặt nồi với vung lên, sau đó quay mặt về phía bồn rửa chén. Lý Đông Hách thấy thế liền gãi gãi đầu. Cậu cẩn thận lại gần đối phương hai bước.

"Cậu giận à?"

"Không có! Mình không giận. Một người hào phóng như mình sao có thể giận được!"

Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu khẩu thị tâm phi.

Lý Đông Hách cười cười rồi quơ di động trước mặt Nhân Tuấn.

"Hoá ra là không giận à. Không giận là được rồi. Mình đi xem TV đây. Cậu cứ rửa từ từ...... Ya! Hoàng Nhân Tuấn! Sao cậu lại tự tiện cướp di động của người khác như vậy!!"

Không thể không nói, kỹ thuật diễn của bạn nhỏ Lý khá tốt. Nhưng đáng tiếc là ai nhìn vào cũng biết cậu cố ý đưa di động cho Nhân Tuấn. Chỉ có bạn nhỏ Hoàng là tự cho rằng đánh lén thành công rồi ở một bên đắc ý, một chút cũng không phát hiện có gì lạ thường. Sau khi mở khoá, Nhân Tuấn liền trực tiếp vào WeChat.

'687L Tài khoản nhân viên 0003

Tin luồng. Lý Đông Hách kết hôn chỉ vì làm bình phong, căn bản không phải yêu. Nếu không thì sao lại kết hôn vội vàng đến vậy? Hơn nữa còn không mở tiệc rượu. Đến bây giờ đã ai thấy mặt lão bà của giám đốc Lý chưa? Haizz, người trẻ tuổi thời nay......'

Một tin tức bỗng xuất hiện trên màn hình. Nụ cười trên môi Nhân Tuấn biến mất. Sau khi bị người phía sau đẩy mấy cái, cậu còn suýt nữa ném văng di động ra.

Lý Đông Hách bắt đầu lớn giọng.

"Hoàng Nhân Tuấn, lén lút nhìn chuyện riêng tư của người khác là không tốt!!"

Nhân Tuấn luống cuống mở giao diện trò chuyện giữa Lý Đông Hách và Hoàng Húc Hy. Sau khi vội vàng nhìn lướt qua thì cậu mới ném di động lại cho đối phương.

"Mình biết ngay là cậu không dám mách anh mình mà. Hừ, cậu nghĩ cậu lừa được mình chắc?"

"Mình chỉ đùa chút thôi. Bao tuổi rồi mà còn mách lẻo chứ. Mình cũng không phải học sinh tiểu học!"

Lý Đông Hách lẩm bẩm lầm bầm ra phòng khách.

Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Nhân Tuấn lại nhớ đến tin nhắn lúc trước.

'—— From người lạ: Lý Đông Hách, cậu tốt nhất an phận đi kết hôn, đừng làm động tác nhỏ nào, cậu biết bối cảnh của tôi là gì rồi đấy. Nếu để tôi biết cậu gạt tôi, lại tới câu dẫn em gái tôi thì lần sau không đơn giản chỉ là vài ngày nằm viện đâu. '

Lớp bọt trên tay bị dòng nước rửa sạch, để lộ ra ngón tay mảnh khảnh. Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu trầm tư.

"Đằng nào cũng kết hôn rồi. Hay là diễn trọn vẹn luôn?"

-tbc-

Hai đứa này diễn sitcom ngọt thế :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net