chap 1. Hẹn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : Nếu phải xa nhau

Author:  Rain

Rating: M

Couple :  Wonho/ Hyungwon, Minhyuk/Shownu

Thể loại:  Fanfic,Tình cảm, Ngược, SE

Note: Là lần đầu viết về couple mình yêu, nếu có gì thiếu sót mong mọi người giúp đỡ..

             ******

Người ta nói có những sự tình cờ đến ngỡ là duyên, khi Hyungwon gặp Wonho Bất chợt trong một chiều mưa lạnh, hai người cùng nhau trú mưa bên hiên cửa hàng tạp hóa. Hyungwon là người mới đến Seoul, hoàn toàn lạ lẫm với mọi thứ, lại có một chàng trai tốt bụng chịu đưa cậu về khi cậu vừa làm rơi hết số tiền còn lại trong người, lại mua ramen cho cậu ăn .Trong một lần khác , tại đồi Hoa dướng dương ở ngoại ô thành phố, hai người không hẹn lại gặp mặt.  Những ngày đầu lạc bước vào nơi phồn hoa, tấp nập nơi thị thành này không khỏi khiến Hyungwon cảm thấy bỡ ngỡ, xa cách, ấy vậy , bằng cách nào đó , Wonho luôn ở bên cậu như một định mệnh, an ủi vỗ về, cho cậu một điểm tựa mỗi khi mệt mỏi.  Và cũng trong một chiều mưa mùa đông, nơi góc ban công nhỏ , bên những chùm hoa lily , Wonho đã nói lời yêu..

" Hyungwon à, anh... yêu em" 

Cũng ngày hôm ấy, Chính cậu cũng đã hứa trọn cuộc này sẽ yêu thương anh, dù cho thế nào cũng không rời xa. 

" Em hứa " . Hyungwon mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ nhìn chàng trai trước mắt mình. Anh cười tươi còn hơn cả nắng xuân cơ, và hai mắt nheo lại, cong cong như vầng trăng , đẹp rạng ngời.  Anh đang giang rộng vòng tay, ôm lấy cậu vào lòng thì thầm những lời hạnh phúc. Đây là duyên số, là định mệnh đã ban cho cậu một người tốt đến vậy, yêu thương cậu đến vậy , cậu còn mong muốn gì hơn chứ?  Lặng nhìn hoàng hôn dần buông xuống, Hyungwon mỉm cười mãn nguyện , thầm mong phút giây này ngừng trôi mãi. 

                                               *****

Ai bảo đólà duyên số? đó là định mệnh ? khi ngày hôm nay trời lại mưa, và Hyungwon nhận được một thứ mà cả đời cậu chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa từng nghĩ rằng ngày này lại đến nhanh tới vậy..  Là thiệp mời tới dự đám cưới . Của người cậu yêu thương , gắn bó suốt mấy  năm tuổi thanh xuân ,là  Wonho.

" Cậu có nên cướp rể không?" , Hyungwon tự dưng bật cười vì suy nghĩ vừa thoáng qua. Căn phòng vắng lặng quá, giờ chỉ còn mình cậu, cũng chẳng cần phải bày biện gì nhiều, hoa ngoài hiên cũng chẳng buồn tưới.  Trên bàn lộn xộn bao nhiêu là sách báo, rồi đồ makeup, vỏ lon bia, quần áo,cậu lẩm bẩm " chắc chắn lại là Min , haizz"... đời kể lạ thật, Khi người thương vừa rời bỏ cậu thì ông trời lại ban cho cậu một cậu bạn cũ, lấy cớ lo sợ cậu buồn nên chuyển tới ở chung, hay hết tiền thuê phòng nên tới nơi cậu lánh tạm cũng chẳng biết , tính hơi ôm đồm, bừa bãi , lười dọn dẹp , nhưng bù lại cũng tốt tính, Minhyuk. Cứ nghĩ thời gian trôi nhanh bằng cả đời người rồi, những gì đáng quên rồi sẽ trôi đi, nhưng khi sáng nay Minhyuk tấp tưởi chạy về tránh mưa, miệng lẩm bẩm không ngừng vì ông boss khó tính nhưng vẫn không quên đưa cậu, chính là thứ cậu đang cầm trên tay này đây. 

" Có người nhờ t đưa cho nè, cầm lấy"  Minhyuk dúi vội, " Nhưng mở ra là đừng buồn nhé".

Hyungwon chậm rãi, nhìn thật lâu vào dòng chữ đó, nơi cái tên cậu đã quen lắm rồi, đến ngay cả khi ngủ vẫn nói mớ, vẫn gọi không ngừng,và  theo Minhyuk là cái âm thanh nửa đêm ấy nghe thật sợ, tính Min vẫn sợ ma rồi, mà đêm nào Hyungwon cũng cứ ú ớ như vậy làm cậu ta không tài nào ngủ nổi, hậu quả là sáng mai thức giậy với đôi mắt cú mèo =) ,ông boss lại có cớ mà bêu diếu, thật đáng ghét. 

"Bồ đau lòng lắm hả" Min nhìn cậu đầy nghi hoặc, đương nghĩ câu nói vừa rồi  hơi thừa thãi so với hoàn cảnh bây giờ, nhưng cũng không biết phải làm gì hơn, nên vội đặt tay lên vai Hyungwon mà vỗ về..

" Có thể không sao " Hyungwon cay đắng, " Nhưng t đã chấp nhận rồi" 

" Nhưng  Hyungwon này" Minhyuk chậm rãi như phân vân " Nếu ta thực sự yêu một  người, dù người đó không yêu ta thật lòng, ta cũng phải tìm ra cách để giành được người đó, bằng không cả cuộc đời này ta cũng sẽ không hạnh phúc . Huống chi, hai người lại yêu nhau đến vậy, tại sao không dũng cảm tiến tới nắm lại hạnh phúc vốn thuộc về mình chứ ?'"

Phải rồi, Min nói đúng,trên đời này ai chẳng muốn được hạnh phúc bên người mình yêu thương chứ, huống chi, Hyungwon vốn chỉ là một họa sĩ nghèo, cậu chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi,  yên phận, lặng nhìn dòng đời cứ trôi, chỉ cần có một ai sẽ yêu thương và đi cùng cậu đến cuối cuộc đời là được. Nhưng trong lòng Hyungwon vốn đã có quyết định rồi.

" Nếu không thì hối hận không kịp đâu, tùy bồ " nói đoạn, Min tay cầm ô tiến ra phía cửa , cắp theo mớ tài liệu mới in tối qua, do Hyungwon đích thân soạn cho, chính xác hơn là Min luôn bận rộ với công việc của mình, còn Hyungwon thì lại quá nhàn nhạ đâm ra lại suy nghĩ nhiều nên soạn đi cho đỡ phải nghĩ linh tinh ( Min vẫn thường nói là như ông già 90, chậm chạp và hay nghĩ vẩn vơ" ).Cùng là bạn cấp 3, cũng không ít lần Hyungwon ghi bài hộ Minhyuk mỗi khi  cúp học, còn  , Min vẫn luôn khen là Hyungwon thật tốt bụng, thật tốt, và muốn chơi với cậu thật lâu , nhưng đến cuối lớp 12 lại chuyển đi nơi khác, khiến Hyungwon vốn đã ít nói, ít bạn bè càng cô lập với xung quanh. Thật vừa đúng lúc khi vài năm sau gặp lại ,khi cả hai đã trưởng thành hơn , người bạn thân năm nào đang đau khổ, cô đơn, cậu hoàn toàn không muốn ...

"...". 

" còn nếu mà muốn đi cướp rể thì nhớ ới tui, tui sẽ giúp bồ " Min nháy mắt gian manh, tiện tay đóng cửa mặc mình Hyungwon đắm chìm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ, không hồi kết...

 Nhưng Minhyuk lại không hề biết một bí mật.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net