Chap 7.Nếu phải xa nhau 2..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hyungwon bỗng dưng nhớ da diết những ngày xưa ấy, khi cả hai mới bắt đầu , mọi thứ  thật dễ dàng biết mấy .  Nhưng khoảng trời ấy đã xa lắm rồi...

Đồi hoa  chiều vàng rực cả khoảng trời ngập tràn nắng thu,  cơn gió nhẹ nhàng  lướt qua thổi bay mọi mệt mỏi, khiến con người ta lập tức hòa tâm hồn vào hương thơm tinh khiết, dịu dàng của loài hoa hướng dương. Wonho vẫn đag loay hoay với việc chỉnh cam màu cho máy ảnh, cũng đã khá lâu không dùng đến  rồi. Hyungwon  lặng mình thả hồn vào  khoảng không gian vô tận, chợt cảm giác ấm áp lại ùa về nơi trái tim, khi mà hình ảnh anh hiện về vẫn tuyệt đẹp như lần đầu tiên gặp gỡ, người con trai với nụ cười tươi tắn và ánh mắt sáng long lanh, anh mỉm cười với cậu khi ánh  chiều nhạt dần vào màu hoa nắng. Đôi khi cuộc sống bận rộn làm người ta quên mất những điều như vậy, những thứ nhỏ bé nhưng gắn kết hai trái tim tưởng chừng như xa lạ, nay lại hòa chung nhịp đập, vui buồn có nhau. Những kỉ niệm tuyệt đẹp luôn là nơi yên bình nhất, để mỗi khi cô đơn, buồn đau tâm hồn ta tìm về để được an ủi, vỗ về trong kí ức ngọt ngào êm ái. Dù là trong quá khứ, hiện tại , hay tương lai trái tim vẫn chỉ hướng về một người,  hạnh phúc vì anh đã xuất hiện .

" Em có phải là Hyungwon không?" Wonho chạy đến , trên tay là chiếc Canon , cười toe.

Hyungwon bật cười khúc khích. Wonho đã thay quần áo từ lúc nào rồi, anh mặc áo phông trắng và quần jean xanh, như lần số phận cho hai người gặp lại nhau, cũng là nơi đây. Quả nhiên là anh luôn khiến người khác phải bất ngờ, cũng chỉ có anh mới đem lại những xúc cảm đặc biệt như thế, cho Hyungwon.
" Em cũng định  gọi cho anh" Cậu không thể nhịn cười khi nhìn thấy nét mặt nghiêm trọng của Wonho " Nhưng em làm mất số rồi"

" Không sao, vậy thì hôm nay nhé" Wonho nháy mắt tinh nghịch, rồi đi tới ngay sát Hyungwon , ánh mắt ngó nghiêng

" Họa sĩ Chae ơi, hôm nay trời đẹp, vừa hay anh trông cũng bảnh trai nữa, hay vẽ tặng anh một bức đi". Nói đoạn, Wonho tự chọn cho mình một góc, rồi  tự nhiên ngồi xuống.

Hyungwon đưa tay lên giả vờ xem đồng hồ " Không được rồi, tôi phải về không sẽ lỡ xe mất "

" Không sao, để anh đưa em về nhé" " Đừng từ chối"

Hyungwon lắc đầu, rảo bước đến bên cạnh Wonho  " Nghe biến thái quá"

" Biến thái mà ngày ấy có người vẫn đi đó thôi"  Wonho đắc ý cười mãn nguyện, đưa tay ra kéo Hyungwon vào lòng.

"Em nhìn xem, bao lâu rồi mà chỗ này vẫn không thay đổi nhiều nhỉ, Đây chỗ cái cây này, cả cái nhà nhỏ nhỏ đằng kia nữa, vườn hoa, bầu trời..."

Hyungwon đắm chìm vào khuôn mặt người con trai ấy, đôi mắt anh đẹp quá, cả đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào kia nữa.  Nếu sớm biết có một ngày cậu sẽ đắm say , quyến luyến anh đến vậy , cậu có yêu anh không? Để bây giờ dù chỉ là một phút, một giây cũng không muốn rời xa..

Chắc chắn câu trả lời là có, bởi nếu không ở bên anh , có lẽ cậu vẫn sẽ yêu anh, có khi còn đậm sâu và nhiều hơn nữa, hơn cả tính mạng của của mình, bằng tất cả những gì cậu có. Nhưng có lẽ cậu đã sai rồi, đáng lẽ ra cậu phải chôn chặt thứ tình cảm đó, đáng lẽ ra cậu nên dừng lại ở đơn phương thôi, có lẽ sẽ không đau như ngày hôm nay.....

" Tối nay chúng ta ăn gì nhỉ" Hyungwon buột miệng.

" Em nhất nhất đòi đến đến đây giờ lại nghĩ đến chuyện tối nay ăn gì hả" Anh ngạc nhiên , rồi bật cười, xem ra anh đã chiều chuộng ai đó quá rồi để giờ bị bắt nạt thế này đây.

" Thì tự dưng em nghĩ vậy thôi"

Những áng mây lững lờ trôi về phía chân trời, cũng đã dần tối. Cũng đã đến lúc ra về thôi, Hyungwon giục Wonho nhanh lên không về đêm trời lạnh lắm. Nhà xe vắng teo, vài cái xe khách, cả xe máy cũng chỉ có vài cái, trống trải, rộng rãi. Bỗng đằng xa có một một bóng đen chạy tới, vẫy vẫy tay gọi ai đó cậu không nhìn rõ. Người đó quen Wonho sao, hình như cậu chưa từng gặp bao giờ . Nhưng người đó vẫn gọi tên, nhưng là gọi tên cậu.....

" Chae Hyungwon!"

Hyungwon cố nheo mắt hướng về phía tối đen đang cất tiếng gọi, hình như đã lâu lắm rồi, giọng nói này cậu không được nghe.

" Hyungwon, có phải bồ không?" cậu thanh niên hớt hải chạy tới, hơi thở gấp gáp , vội vàng " Tui nè, Lee Minhyuk đây, sao quên nhanh thế "

Hóa ra là một người bạn cũ, đã lâu rồi không gặp lại nhau. Minhyuk cũng thay đổi khá nhiều quá, cao và đẹp trai hơn trước nhiều lắm. Hyungwon mỉm cười nhìn cậu bạn cũ, trong lòng tự hỏi thời gian đã trôi qua nhanh vậy sao, có những người tưởng chừng cả đời này không thể gặp lại, nhưng đến một lúc nào đó vẫn có thể hội ngộ đó thôi. Đúng là chẳng có ai lạc nhau đến muôn đời, duyên sẽ đến vào lúc ta không ngờ nhất, vì thế .. đừng vội.

" Tôi đang thấy kì diệu là tại sao bạn lại nhận ra tôi" Hyungwon vội cười trừ, vụng về đưa tay ra . " Đã lâu không gặp rồi, Minhyuk"

" Sao lại khách sáo thế chứ, chỗ chúng mình không cần phải câu nệ như vậy đâu" Minhyuk bật cười. " Quả nhiên là bồ chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng bây giờ có da có thịt hơn rồi đấy, cũng đỡ xanh xao hơn"

" Cám ơn nha" Đưa tay lên gãi đầu, không hiểu sao Hyungwon thấy hơi ngại . Dù lúc trước hai người cũng thân thiết, nhưng giờ đã khá lâu, mà Minhyuk cũng thay đổi nhiều quá, không phải cậu nhóc lùn tẹt , đen nhẻm như xưa nữa , nhưng tuyệt nhiên vẫn rất lắm lời.

" Hyungwon, xong rồi chúng ta về thôi" Wonho vừa kiểm tra động cơ máy xong cũng vội chạy tới, ánh mắt kì quặc nhìn người lạ. " Ai vậy"

" Tôi là Lee Minhyuk , bạn cũ của Hyungwon" quả nhiên Minhyuk vẫn luôn nhanh miệng, đến nỗi Hyungwon chưa kịp nói lời nào. " Còn anh?"

" Tôi là bạn của Hyungwon, Wonho , rất vui được gặp cậu" Wonho lịch sự bắt tay chào hỏi người lạ, vẫn không quên nhắc xem Hyungwon có quên đồ gì không.

" Xem ra hai người thân thiết quá" Minhyuk cười , mắt vẫn chăm chú, tò mò , soi xét người đàn ông đang ở bên người bạn của cậu là ai, từ đằng xa lại có tiếng gọi làm cậu giật mình.

" Tôi phải đi đã , hẹn gặp lại cậu sau nhé, Hyungwon, "

" Cậu đi theo đoàn à, tôi đang định mời cậu đến nhà chúng tôi chơi đã " Wonho khách sáo." Dù gì cũng lâu rồi không gặp, chắc hai người có nhiều chuyện để nói mà "

" Thôi hẹn khi khác nhé, giờ tôi đang có công việc gần đây" Minhuk vội vàng bước đi. " Bye nhé Hyungwon," chào anh Wonho"

" Chào cậu , Minhyuk " Hyungwon chậm chạp, đưa tay vẫy vẫy..

Wonho phì cười khi nhìn thấy Hyungwon mặt vẫn nghệt ra, đứng im như một bức tượng, cứ như thể tâm trí cậu đã đi xa lắm rồi, bay đến tận đồi hoa phía xa mất. Gặp bạn cũ thôi mà , có gì đâu sao trông như mất hết hồn vía vậy. Đưa tay lên mũi cậu, anh bỗng dưng nghiêm trọng.

" May quá, bệnh nhân vẫn còn thở "

Hyungwon như bừng tỉnh về với thực tại, khuôn mặt nhăn nhó " Nói linh tinh gì vậy.."

" Nào , chúng ta đi về thôi" Wonho bật cười, chỉ cần trêu chú mèo đáng yêu đó một chút thôi dường như anh cảm thấy lúc nào cũng vui vẻ, phấn chấn , năng lượng ngập tràn...

******


Trời về đêm gió lạnh buốt, Wonho biết rằng Hyungwon sẽ lạnh, nên đi chậm hơn, vả lại anh cũng là để cảm nhận tiết trời đêm ngoại ô trong lành, dễ chịu này . Không giống như ở thành phố lúc nào cũng ồn ào tiếng xe cộ, tấp nập vội vã, muốn tìm một nơi nào đó để yên tĩnh thả mình như nơi đây thật khó. Đường xa , cả hai cũng đã thấm mệt , chẳng ai nói với ai một lời, cứ im lặng như vậy quãng đường trở nên dài hơn...

" Hyungwon, em ngủ rồi sao?"

Hyungwon không trả lời, nhưng cậu vẫn vòng tay ôm chặt lấy anh, ngọ nguậy. Wonho biết cậu vẫn chưa ngủ quên.

Hyungwon vẫn im lặng , đôi mắt nâu hướng về khoảng không vô tận trước mắt. Cậu vẫn luôn thích cảm giác này khi được anh đưa đi dạo mỗi khi mệt mỏi, nhè nhẹ đưa tay ôm anh từ phía sau, rồi dựa đầu vào vai anh. Mặc dù lần nào cũng ngủ quên nhưng cậu vẫn nhớ tình chút một, cái cảm giác tuyệt vời ấy, như thể anh đang bao bọc lấy cậu, che chắn và bảo vệ cậu khỏi mọi giông tố của cuộc đời. Nhưng có lẽ sau này sẽ không còn nữa rồi..

" Wonho"

Anh hơi giật mình, nhưng rồi cũng trấn tĩnh rất nhanh, bởi còn phải xe để đảm bảo sự an toàn cho cả hai " Sao thế"

" Ở đây thích quá, sau này chúng ta về quê sống đi!" Hyungwon mỉm cười " Em thích không khí trong lành như thế này, ở đây cũng yên tĩnh nữa "

" Được thôi, nếu em muốn"

" Chúng ta sẽ làm nông dân, trồng rau, nuôi gà.. trồng thật nhiều khoai lang nữa" " Nông trại của chúng ta sẽ trồng thật nhiều loại rau quả, đến lúc đó sẽ bận tối mắt tối mũi lên cho mà xem"

Wonho bật cười vì suy nghĩ mộng mơ của Hyungwon, một người lười biếng , hay ngủ nướng như vậy giờ lại nuôi mộng làm nông dân. " Lúc đó em sẽ phải dậy sớm để tưới rau , cho gà ăn đó , có chịu được không?"

" Nếu em không dậy được thì anh phải dậy chứ" Hyungwon phân trần. " Mình phải trồng thật nhiều khoai lang, tối còn đốt lửa ngoài vườn nướng khoai , nướng thịt nữa "

" Được" Wonho vui vẻ.

" Đến lúc đó chắc bận rộn lắm nhỉ " Hyungwon vẫn nói như mê sảng " Rồi đến mùa hè chúng ta sẽ đón cả Changkyun tới chơi nữa, chắc sẽ vui lắm , em thích thằng bé lắm. .. Có khi nào chúng ta nuôi cả bò sữa không nhỉ? Mình sẽ không phải mua sữa nữa, vừa ngon, vừa đảm bảo cho sức khỏe... "

" Được, nếu em thích anh sẽ làm tất cả mà" Mặc dù đang tập trung lái xe, Wonho vẫn không thể nhịn cười trước những dự tính tương lai đó. Hyungwon, người con trai anh yêu, tuy rất lười biếng nhưng đôi lúc cũng có những suy nghĩ rất khác người, hay nói cách khác là khá kì quặc. Như lần trước Hyungwon cứ nằng nặc đòi trồng hoa ngoài hiên chẳng hạn, kết quả là mấy chậu hoa chết héo vì cái suy nghĩ tưới hoa vào buổi trưa sẽ thấm tốt hơn, hay có lần đến thăm sở thú và nằng nặc đòi dạy khỉ học chữ, cuối cùng bị lũ khỉ bơ đẹp luôn. Nhưng lần này thấy Hyungwon có vẻ nghiêm túc tính toán, anh cũng muốn nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống sau này, về những ngày xa ấy...

" À , em còn muốn nuôi tôm nữa, nhưng chắc khó lắm , vậy thôi" Hyungwon nghiêm trọng, con người thích tôm cũng đã tính đến cả việc nuôi tôm để được ăn chúng mỗi ngày rồi.

" Chúng ta nuôi thỏ nhé!" Hyungwon vui vẻ. " Wontokki"

" Anh không thích thỏ đâu" Wonho phân trần " Anh không thích giống thỏ đâu"

" Vậy thì em quyết rồi, chúng ta sẽ nuôi một đàn thỏ, chúng nó sẽ giống hệt anh" Hyungwon cười lớn " rồi nông trại sẽ có Wonho lớn, Wonho nhỏ, Wonho 1,2,3...."

Mặc dù cũng không thích thỏ lắm nhưng đã lâu không thấy Hyungwon cười vui vẻ đến vậy, anh cũng cười trừ cho qua. Câu chuyện cứ tiếp tục như vậy, thoáng chốc cũng sắp về đến nhà. Trên đường ánh đèn lấp lánh cùng muôn vàn vì sao xa , hòa dần vào làn mưa phùn lất phất. Hyungwon bỗng dưng dừng chân trước ban công, nhìn ngắm những chùm hoa tigon đang nở rộ bên hiên nhà lòng tự đau buồn khó tả . Cuộc vui nào rồi cũng tới lúc tàn cả, thế gian chuyện hợp tan đâu chỉ riêng đôi ta? Được gặp gỡ nhau đã là một điều bất ngờ rồi, hơn nữa còn có duyên được bên nhau còn tuyệt vời hơn . Dù có đớn đau cùng không hề hối tiếc..

Nhưng để nói ra lời li biệt mới thật khó khăn, làm sao cậu có thể đây... Chẳng thà anh thay lòng đổi dạ , để cậu đau đớn một lần, khóc mãi rồi nước mắt cũng sẽ cạn khô. Chẳng thà cả hai hết yêu, tình cảm mờ nhạt theo năm tháng, để khi mệt mỏi kết thúc ,từ nay đường ai nấy đi, đôi bên vẫn mỉm cười chúc phúc cho người kia mãi bình an trên đường đời...

" Hyungwon , sao em chưa vào nhà vậy" Wonho ló đầu ra ngoài cửa, vẫy vẫy ra hiệu cho cậu vào trong. " Vẫn còn mơ về nông trại à"

Hyungwon không đáp, bàn tay vẫn mân mê bên những nhành hoa ướt đẫm sương đêm, trầm ngâm. Wonho liền vội đi ra ngoài, rảo bước đến gần cậu hơn " Thôi, vào nhà đi, lạnh lắm"

" Anh có mệt mỏi không?"

Hyungwon vẫn đứng quay lưng, cậu không dám đối diện với hiện thực tàn khốc này, làm sao cậu có thể nhìn anh và nói lên những lời này chứ...

" Hyungwon, em nói gì vậy, anh không hiểu" Wonho vội vàng nắm lấy vai Hyungwon xoay lại, nhưng Hyungwon không muốn. Cậu biết nếu tiếp tục phân vân, thì cậu càng không thể, cả hai cũng sẽ phải chịu tổn thương nhiều hơn .

" Hyungwon, lại đây , nói cho anh biết đã có chuyện gì xảy ra được không, rồi chúng ta sẽ tìm cách giải quyết mà" Wonho hoang mang lùi lại , nỗi bất an , lo lắng choáng ngợp, không gian bỗng dưng ngột ngạt , căng thẳng đến khó hiểu.

Hyungwon thở một hơi thật sâu, cố gắng dồn nén cơn đau đớn đang tự nhiên ập đến. Ánh mắt gượng gạo ngước lên, mặc những hạt mưa vô tình rơi vào mặt đau rát, nhưng nơi ngực trái còn đau hơn rất nhiều. Nội tâm một lần nữa lại giành xé giữa nỗi đau và kí ức ngọt ngào, tất cả hòa trộn phức tạp khiến Hyungwon choáng váng..

" Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa.. Em biết , em biết hết ! Anh đừng dối em nữa . Em không đáng để anh phải hi sinh nhiều như vậy, xin anh, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi .."

Wonho đứng như chết lặng, bất lực, đau đớn nhìn Hyungwon.

" Đừng nói những lời như vậy., em biết em quan trọng với anh nhường nào mà ,"

" Hơn cả gia đình của anh sao?"

Wonho vẫn đứng đó, không thốt nên lời. ".."

" Khi còn nhỏ em đã mất cả cha mẹ , chưa từng được cảm nhận rõ hơi ấm gia đình, người thân là như thế nào. Em vẫn tự hỏi rằng, thứ tình cảm ấy nó như thế nào khi bạn bè cùng trang lứa ba mẹ đón đưa,mua cho những món đồ chơi, rồi may quần áo mới, gia đình xum vầy bên nhau.... Dần dần lớn lên một chút, em cũng không còn nhớ rõ khuôn mặt họ , và cả giọng nói nữa. Đôi lúc em cảm thấy tức giận, bởi tại sao họ lại bỏ rơi mình em ở lại trên đời này nữa. Nhưng cho cùng, gia đình vẫn là gia đình, cha mẹ cho chúng ta được sinh ra trên cuộc đời này, nuôi nấng chúng ta nên người, yêu thương, chăm sóc chúng ta ...."

" Tuy rằng tình cảm đó chưa trọn vẹn, nhưng em vẫn không ngừng biết ơn vì cha mẹ đã sinh ra em, để em có được ngày hôm nay, được làm những gì mình yêu thích, và được gặp anh. Thậm chí em còn chưa kịp báo đáp công ơn ấy thì họ đã đi rồi, đó chẳng phải điều đáng tiếc nhất trên cuộc đời này sao? Anh hiểu những gì em nói chứ ? "

" Cuộc đời vẫn còn dài, và em không phải là duy nhất. Chắc chắn sau này anh sẽ còn gặp được một người tốt hơn , yêu thương anh nhiều hơn.. Nhưng cha mẹ chỉ có một, gia đình chỉ có một mà thôi. Chúng ta còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian để tiếp tục rong chơi, tiếp nhận thử thách, để làm những điều mình thích, nhưng cha mẹ thì không. .. vì chúng ta mà cha mẹ đã mất cả nửa đời rồi. Hãy thay em báo hiếu cho cha mẹ, cả phần anh và em, vì họ đã sinh ra và nuôi dưỡng anh bằng tất cả tình thương, vì họ đã ban tặng cho em một người tuyệt vời như anh...... Bởi vậy, anh đi đi"

Hyungwon mỉm cười nhìn Wonho, ánh mắt vẫn vậy , hiền hòa, âu yếm. Trời đã khuya rồi mà cơn giông vẫn chưa dứt, để lại một Wonho cô đơn, yếu đuối chống chọi lại sự giận dỗi của ông trời, những hạt mưa cứ thế mà nặng thêm.. để lại một Hyungwon nhạt nhòa trong màn mưa, bình thản chấp nhận tất cả. Giọt nước mắt hòa vào cơn mưa rơi thẳng, đâm thẳng vào trái tim đã không còn nguyên vẹn, cơn gió riết buốt xô vỡ những kí ức ngọt ngào còn xót lại trong tâm hồn. ...

Tình yêu nào cũng có lúc ngọt ngào, ghen tuông giận dỗi.. , nhưng rồi, đôi bên vẫn cứ vì nhau mà tiếp tục bước đi, vì nhau mà nhường nhịn, cốt cũng chỉ mong nửa còn lại của mình có được hạnh phúc, trăm ngàn lần được vui vẻ, bình an. Hyungwon hoàn toàn có thể ích kỷ bằng mọi giá giữ Wonho bên mình, nhưng đổi lại đứng nhìn anh mất tất cả, liệu tình yêu đó còn có ý nghĩ gì? Người đàn ông cậu yêu là một người tuyệt vời, tính tình ấm áp, đôi phần hơi ngốc nghếch, chân thành nên vẫn hay chịu thua thiệt. Anh cũng là con người, cũng có trái tim, nhưng trái tim ấy cậu không thể ích kỷ chiếm giữ, không thể bắt ép anh nhét đầy bóng hình cậu vào đó, trái tim ấy còn có gia đình, có mẹ cha và những sở thích của anh.. Hyungwon vốn dĩ đã suy tính đến ngày này, cũng chỉ hi vọng sau này anh không phải đau buồn quá lâu..

" Hyungwon !" Wonho mờ mịt nhìn cậu dưới những cơn mưa, những bước chân vô thức đi về phía cậu, nhưng mỗi bước đi ngày càng khó khăn, nặng nề. Mỗi bước là như ngàn kim nhói đau , cứ mỗi bước , mỗi bước, dần dần nụ cười của Hyungwon tắt lại,mờ ảo, những kỉ niệm xưa kia cũng vụt mất. Tất cả chỉ còn lại màn đêm đen và những hạt mưa lạnh lùng..

" Chúng ta phải tỉnh mộng thôi, Wonho !" " Anh hãy đi đi khi trời chưa sáng, hãy đi khi em còn mạnh mẽ chấp nhận tất cả. Hãy đi đi khi em còn chưa thức giấc, em không muốn nhìn thấy anh quay bước rời xa em ...."

" Điều em muốn là cả hai ta phải được hạnh phúc, không phải để em mỉm cười mà anh phải chịu đớn đau, dày vò.. . Anh yên tâm, em sẽ không khóc lâu đâu, cũng sẽ không bỏ bữa, cũng sẽ không đến tìm anh nữa. Anh cũng vậy nhé, Wonho"

Hyungwon vội chạy vào nhà, mặc ngoài kia mưa gió, mặc anh vẫn đứng ngoài kia, đau khổ chịu đựng, mặt tất cả giông tố đang ập đến, cậu chỉ muốn trốn tránh sự thật này... Vào nhà tắm, xả nước thật lớn, cậu ngồi gục xuống, khóc thật to. Chỉ hôm nay thôi, cậu muốn được trải lòng mình, những nỗi niềm trong lòng chỉ chầu trực mà tuôn ra, nước mắt ướt đẫm chảy xuống, nhuộm đắm con tim mặn chát trong đau đớn, dày vò. Chắc hẳn ngoài kia anh cũng đau đớn nhiều lắm, vì cậu mà hết lần này đến lần khác phải chịu tổn thương, càng suy nghĩ lòng lại càng quặn thắt, tự trách bản thân nhiều hơn. ..

Hyungwon vẫn ngồi vậy, để dòng nước tê tái dội thẳng xuống . Cậu chẳng thấy đớn đau, cũng chẳng thấy khó chịu nữa... Trước mắt là màn đêm đen huyền ảo, không có Wonho, cũng không có gia đình anh, không có cả Changkyun, không ai cả... . Chỉ mình cậu bước đi, lạc lõng, vô hồn. Không đớn đau, không mệt mỏi, cũng không bị dày vò... Cứ như vậy, Hyungwon tự chìm vào cơn mê man không lối thoát.

*******

Một ngày mới lại bắt đầu, tia nắng le lói qua khung cửa sổ làm Hyungwon chói mắt, liền dụi mắt gượng dậy, cũng đã quá trưa . Sau cơn mưa trời lại sáng, có vẻ hôm nay thời tiết sẽ đẹp và ấm hơn. Trong người vẫn hơi khó chịu vì cơn lạnh đêm qua, phải mất một lúc cậu mới có thể tự đứng dậy. Nếu là trước đây, nếu có một ai đó thì....

. Chợt nơi ngực trái lại nhói lên , vội đưa tay lên giữ lại , kìm nén cơn đau không được bùng phát. Hyungwon ngẩn ngơ nhìn ngắm căn phòng. Ánh mắt dừng lại , nơi góc bàn là một mẩu giấy nhỏ. Nét chữ quen thuộc khiến cậu không thể kìm được, nước mắt mềm yếu lại cứ thế trào ra, ướt đẫm cả dòng chữ cuối cùng anh gửi cậu.

" Bảo trọng, phải biết giữ dìn sức khỏe, không được bỏ bữa. Yên tâm , anh sẽ không đau đớn lâu đâu, tất cả rồi sẽ ổn thôi...

Anh sẽ cố gắng, dù biết sẽ rất khó, nếu nói là hiện giờ anh đang không đớn đau, không khóc chắc em cũng sẽ không tin. Anh khóc, nhưng chỉ một chút thôi, anh sẽ không sao đâu, thật đấy.

Anh xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng những nỗi đau không đáng có, vì anh mà em phải đau lòng... xin lỗi vì tất cả. Nếu kiếp này anh không thể bù đắp cho em , cho cả những tủi nhục , mất mát... nhất định, nếu còn có kiếp sau , anh sẽ vẫn toàn tâm , toàn ý yêu thương em.

Cảm ơn vì tất cả những gì tốt đẹp dành cho anh, tình yêu của em đáng được trân trọng hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này.... anh lại nói linh rồi.. . Anh sẽ nghĩ về những ngày tháng tuyệt vời ấy, sẽ tiếp tục sống tốt, vì vậy mong em đừng lo lắng quá nhiều. Em nói đúng, anh cũng không còn trẻ nữa, lông bông mãi rồi, giờ cũng nên báo hiếu thôi, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc mẹ thật tốt. Anh sẽ sống thật tốt, chắc cũng rất khó để làm được điều đó, em biết mà phải không? Anh biết thật đối với em cũng không dễ dàng gì... Cả hai ta rồi sẽ ổn thôi, phải không Hyungwon? ..

Suốt những năm tháng có em ở bên , anh đều rất hạnh phúc, không hề hối hận. Nếu không quên được anh thì cũng đừng vội, cứ từ từ thôi nhé, mà thật tâm anh cũng không muốn em quên đi anh, thật ích kỷ phải không?.. Hãy làm những gì mình thích nhé,đừng cố gượng ép bản thân, cũng đừng làm việc quá sức, nếu gặp khó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net