Chap 6. Nếu phải xa nhau...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hợp tan trong cuộc đời này đâu phải chỉ hai ta,chẳng phải trong gặp gỡ đã có mầm li biệt?"


Rầm. Tiếng xô xát lớn.  Bỗng dưng phía sau lưng cất lên một tiếng thét, đau đớn đến xé lòng, âm thanh đó quen thuộc đến lạ thường. Wonho giật mình quay lại, phía xa xa nơi đám đông , cảm giác bất an ập đến không tài nào kháng cự. Càng đến gần, cảm giác lo sợ càng tăng lên, chân tay anh  bỗng dưng mềm nhũn, cơ thể cũng mất dần tự chủ. Ngay giờ phút này đây , anh không tài nào bình tĩnh được.

 " Xin lỗi, cho tôi qua '" " Thật xin lỗi "  Cố gắng chen chúc vào nơi đám đông hỗn loạn ,trong tình cảnh này, anh thật sự không mong muốn sẽ thấy gương mặt người anh yêu ở đây.

 Nhưng..

Nơi giữa đám đông đang xôn xao, náo loạn là gương mặt một người con trai đẫm máu, đã bất tỉnh, dường như đã va đập rất mạnh, ngay cả áo quần cũng rách rưới, khắp thân mình đầy vết thương, máu tuôn ra để lại trên mặt đường những vệt dài.

" Wonho !"

Tiếng gọi làm anh giật bắn mình, Wonho vô thức quay đầu lại, ánh mắt đau đớn, mông lung  dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia, nơi có những vết xây xát đang rỉ máu.

" Hyungwon! Là em...  Em không sao chứ ?"  Wonho run run tiến lại gần Hyungwon , cẩn trọng nhìn người con trai mình thương yêu.  Dường như ý thức vẫn chưa trở lại, giờ anh vẫn đang lạc trong cơn mê, nơi ấy đau đớn , bất an vô cùng.  Trái tim anh giờ đau thắt đến nghẹn ngào,  từng cơn , từng cơn đau vẫn dấy lên khiến Wonho không còn đứng vững..

" Chỉ bị xây xát nhẹ thôi... Nhưng người kia"

Wonho vô thức nhìn theo tay Hyungwon, ánh mắt dừng lại nơi người con trai đang được đưa lên cáng đến bệnh viện,  cảm giác xót thương tới lạ kì...

"  Thật may là em may mắn , còn nếu không chắc em phải nằm đó rồi" 

Sắc mặt Wonho giờ rất xấu, tái nhợt như vừa từ cõi chết trở về. Chính xác hơn là anh sắp mất đi người anh yêu thương,ngay vừa mới đây thôi.  Hyungwon tuy là người bị thương, nhưng có lẽ ngay giờ phút này , Wonho mới là người không còn tỉnh táo. 

" Xin lỗi em... anh xin lỗi" "Hyungwon.. xin lỗi vì anh đã không bảo vệ được em.."

Hyungwon lo lắng ôm lấy Wonho , lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má anh, trấn an : " Em phải cảm ơn anh,Wonho... vì anh mà em mới thoát nạn đó . Nếu  đếm đến một trăm, có lẽ hai ta đã không thể  gặp lại .... Nhưng bỗng dưng em thấy nhớ anh nhiều lắm .. nên em đã quay lại nhìn theo anh, đúng lúc đó có 1 chiếc xe motor lao nhanh đến,  may em tránh kịp... " 

Hyungwon thở dài :" Nhưng em lại không cứu được người kia " " Cậu ấy cách em chỉ có vài bước thôi "

" Nào, để anh đưa em tới bệnh viện "

                                    *******

Gần đây có rất nhiều điều kì lạ xuất hiện trong cuộc sống của Hyungwon kiến cậu luôn cảm thấy bất an, lo lắng. Như hôm qua khi cậu ghé vào nhà lấy chút đồ, những chậu hoa bên hiên nhà đều bị  đổ , trông thật lộn xộn như vừa xảy ra xô xát mặc dù Wonho đã nói là lúc đi làm có khóa cổng cẩn thận. Hay hôm nay cậu đã tô nhầm màu nước vào tranh, Hyungwon chưa bao giờ để ra sai sót như vậy, thật không hiểu sao cậu không thể tập trung vào công việc , thường xuyên cảm thấy hoa mắt, đau đầu, thị lực kém đến nỗi có hôm  Wonho đứng ngoài sân vẫy tay chờ cậu mà cậu cũng không nhìn thấy.  Và Wonho cũng rất kì lạ , thường xuyên biến mất và trở nên bận rộn hơn xưa.

Hyungwon nghĩ có lẽ chắc mắt cậu đã cận nặng hơn rồi, cho nên hôm nay cậu sẽ đi khám một mình mà không có Wonho...

Cẩn thận dọn dẹp lại cọ và màu nước gọn gàng, cất giá tranh , Hyungwon thở phào nhẹ nhõm. Bước ra đường trời cũng đã quá trưa, hành lang cũng vắng tanh thưa thớt, chỉ còn nghe nắng rọi bên hiên nhà.  Lại một mùa hè nữa trôi qua, thời gian vẫn trôi như vòng tuần hoàn không hề thay đổi ,tuổi thanh xuân cũng đã dần phai nhạt theo năm tháng.  Tuổi 24 , cuộc đời vẫn rộng thênh thang ,  tuy không quá dài nhưng cũng đủ cho con người ta nếm trải đủ đắng cay ngọt bùi .. Căn bản là không có gì để quá nuối tiếc, bởi trong suốt thời gian qua ở bên Hyungwon luôn có một người yêu thương, quan tâm hết mình, là chỗ dựa tinh thần vững chắc mỗi khi mệt mỏi, cũng bởi vì người ấy là động lực để cậu tiếp tục sống, thanh xuân vì người ấy mà trở nên đẹp đẽ và rực rỡ biết nhường nào.  Sẽ chẳng bao giờ Wonho biết , rằng anh quan trọng với Hyungwon đến nhường nào... 

Mơ hồ lạc trong dòng suy nghĩ miên man, bước chân cũng đã dừng trước chốn hẹn từ lúc nào. Hyungwon ngẩn người , vội vàng chỉnh chu lại quần áo, điềm tĩnh hít lại một hơi rồi bước vào quán trà.  Hôm nay cậu có hẹn. 

Nơi cuối bàn là hai người phụ nữ, một người đã tuổi trung niên nhưng vẫn đẹp, và một người con gái còn khá trẻ, xinh đẹp rạng ngời. Cả hai đều toát lên vẻ thanh lịch, tao nhã, .  Cho đến bây giờ Hyungwon vẫn chưa hiểu được lí do vì sao mình lại tới đây, và những người trước mắt đang vẫy tay gọi cậu là ai , chỉ biết rằng họ nói rằng có việc quan trọng muốn gặp cậu, cũng tiện đường tới bệnh viện nên cậu mới đồng ý gặp mặt.

" Chào cháu, cháu ngồi đi "

Hyungwon nhẹ nhàng ngồi đối diện , ánh mắt dò xét. Người phụ nữ này thật đẹp, khuôn mặt phúc hậu , tỏa ra khí chất của một người có gia giáo, hiền thục , thanh cao, và đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh như đã bắt gặp đâu đó,đã thân quen lâu lắm rồi... 

" Xin lỗi nhưng cháu có thể biết hai người là ai..? và tìm cháu có chuyện gì không ạ?" 

" Ta là mẹ của Wonho , Ta đã nghe thằng bé kể  về cháu..." Bà  mỉm cười hiền hậu " Và cháu còn đẹp hơn trong tưởng tượng của ta nhiều " 

Hyungwon miễn cưỡng nở một nụ cười, trong lòng thoáng chút hụt hẫng. Bên nhau lâu như vậy , cậu chưa bao giờ nghe Wonho kể về gia đình mình, chỉ nói rằng anh đã lâu rồi không gặp lại họ. Cũng đôi lần cậu hỏi anh có muốn gặp lại họ không, và Wonho chỉ mỉm cười nhìn vào khoảng không vô tận. Giờ cậu cảm thấy rất mơ hồ, có lẽ là thất vọng nhiều hơn.. liệu cậu đã quá vô tâm khi không quan tâm đến cảm xúc của anh , bấy lâu nay chỉ biết đón nhận tình cảm, sự quan tâm từ anh như một điều hiển nhiên, hay bởi vì anh còn chưa đủ tin tưởng vào cậu để có thể trải lòng về những gì còn là bí mật giữa hai người ?  Trái tim bỗng dưng đau thắt khiến Hyungwon không thốt nên lời,tâm trí lạc lõng trong màn sương mờ ảo,  niềm tin trong phút chốc bỗng dưng vỡ tan như bong bóng xà phòng .. Liệu cậu hiểu được Wonho đến bao nhiêu? giờ trong lòng Hyungwon cũng không có nổi 1 đáp án chính xác.

Trước mặt cậu , người phụ nữ ấy vẫn không ngừng kể về Wonho , về cuộc sống của anh, trước đây anh đã từng sống như thế nào, nhưng giờ đây Hyungwon đã không còn nghe được gì cả, ngồi bất động lặng thinh, hai tai như ù lại, cổ họng nghẹn đắng  . Vẫn là anh , Wonho luôn âm thầm chịu đựng một mình, quá khứ đau buồn đến vậy , tại sao anh không nói với cậu dù chỉ một lời? Tưởng chừng đã thấu hiểu lòng nhau, nhưng giờ đây cậu giật mình nhận ra, hóa ra mình chẳng hiểu gì cả, cho rằng bản thân quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng thật ra lại vô tâm, hờ hững với nỗi đau của người mình yêu. Hyungwon chua xót nhận ra, hóa ra mình cũng chỉ là một con người như vậy......

***

" Hyungwon , sao em về muộn thế " Wonho vui vẻ cười nói, bận rộn nấu nướng trong bếp nhưng vẫn không quen ló người ra chào ,"  Hôm nay anh nấu tôm cho em nè , tối nay có muốn đến phòng nhạc với anh không? 

" Wonho" 

Nhận thức được có gì đó không ổn, Wonho vội vàng vặn nhỏ lửa, chạy nhanh ra nơi Hyungwon vẫn đang đứng lặng im . Như mọi ngày, Hyungwon sẽ lao nhanh vào nhà bếp , tíu tít hỏi món gì nè, rồi vui vẻ kể cho anh mấy câu chuyện lặt vặt không đầu , không cuối, nhưng hôm nay lại lặng im đến lạ , khiến Wonho không khỏi lo lắng, bồn chồn.

" Em sao vậy , Hyungwon?"  Wonho lo lắng, nhẹ nhàng đi tới đặt tay lên vai Hyungwon, ánh mắt  thận trọng nhìn thẳng vào người con trai vẫn không nói một câu từ nãy đến giờ. 

" Anh có chuyện gì giấu em không? "  

" Sao em lại hỏi vậy?" 

Dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, Hyungwon đã muốn Wonho trải lòng với mình dù chỉ một lần.  Cậu đã biết tất cả, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn anh tự nói ra những nỗi niềm bấy lâu nay đã chôn kín, muốn anh tâm sự ,muốn anh tin tưởng cậu như cách cậu luôn đặt niềm tin vào anh , không toan tính, không do dự dù chỉ là một phút giây. Nhưng rốt cục, anh vẫn không muốn nói ra dù chỉ một lời, câu nói"  không có " của anh thốt ra nghe thật chân thành, tự nhiên, như thể giữa hai người không còn tồn tại hai từ bí mật. Hyungwon rùng mình, vô hồn nhìn về phía người con trai ấy,  cảm giác sợ hãi, hoang mang bao trùm lấy trí óc.

Hyungwon vẫn im lặng như vậy, nhìn Wonho . Nhìn người con trai cậu yêu đang khổ sở, bất lực không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh không hiểu hay thực sự không hiểu? Anh không thể nói hay anh không muốn nói ra? Liệu có lần  nào đó anh muốn trải lòng với cậu, nhưng cậu lại ích kỉ, vô tâm không lắng nghe, không thấu hiểu tiếng lòng của anh, chỉ nhìn anh tươi cười mà cho rằng anh đang hạnh phúc. Để bảo vệ cậu , anh chống đối lại gia đình, tất cả chỉ để đổi lại một con người như cậu. Trong khi cậu vẫn đang tự luyến trong niềm hạnh phúc ngọt ngào, thì anh lại phải âm thầm chịu đựng sức ép từ chính những người thân trong gia đình mình. Cảm giác thật chua xót, cay đắng tột cùng khi nhận ra bản thân mình thật vô dụng. Wonho, dối lòng có mệt lắm không anh...

Chợt tỉnh giấc giữa cơn mê man, Hyungwon mỉm cười chua xót. 

" Em chỉ sợ anh có ai khác ngoài em "

Wonho bật cười, đưa bàn tay to lớn lê mái tóc cậu, xoa xoa nhẹ, rồi nhẹ nhàng bước đến ôm Hyungwon vào lòng " Tưởng chuyện gì ,làm anh hết hồn" Anh thở phào nhẹ nhõm, bàn tay xoa xoa lưng nhằm trấn an nỗi bất an trong lòng Hyungwon.   " Thật ra .. dạo này anh đang chót thích một em , em này lười lắm, thích ngủ nướng .. nhưng ngoan lắm, anh xin lỗi vì đã giấu em "  

Hyungwon rời khỏi vòng tay đang ôm chặt, ngước mắt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt anh đang vui vẻ cười nói, mỉm cười ,nhưng ngay chính giây phút này đây nơi con cậu tim đau thắt muôn phần, cảm giác tuyệt vọng choáng ngợp trong tâm trí. 

" Em ý có xinh không ?" 

" Xinh, mà tên còn hay nữa" Wonho cười vui vẻ. " Chae Hyungwon, hay còn là Chae mèo lười "

" Thôi không đùa với anh nữa" Hyungwon quay vội,bước dài tới nhà bếp, nếu không cậu sợ  Wonho sẽ nhìn ra rằng cậu đang đau đớn đến nhường nào , những giọt nước mắt đang chỉ chực mà tuôn ra, quá khó khăn để tỏ ra như không có chuyện gì , để tỏ ra rằng câu vui vẻ với câu đùa của Wonho . Dặn lòng phải cố kìm nén tất cả, nhưng dường như những giọt nước mắt ấy không còn chịu nghe lời nữa rồi ,  khiến khung cảnh trước mắt cậu giờ đã mờ đi, nhạt nhòa trong làn nước mặn chát. Cổ họng nghẹn đắng, thốt ra một lời cũng thật khó khăn. " Wonho , em đi tắm đã, anh nấu cơm nhanh đi, em đói rồi.."

*****

" Hyungwon , em đang nghĩ gì vậy ?" Wonho ló đầu dậy , ngồi dựa đầu vào thành giường, lặng nhìn Hyungwon đang miên man với những dòng suy nghĩ, bên ngoài cửa sổ ,những hạt mưa vẫn tí tách rơi. 

" Anh còn nhớ không ? Wonho, lần đầu tiên ta gặp nhau  trời cũng mưa như thế này "

Hyungwon ngồi quay lưng lại với Wonho, anh không thể nhìn thấy hiện giờ trên khuôn mặt xinh đẹp kia, tâm hồn thanh khiết, trong sáng mà anh vẫn hằng yêu giờ đang nghĩ gì. Trái tim bỗng dưng đau thắt vì cảm giác xa cách, cô độc vì không hiểu được suy nghĩ của người con trai ấy... Anh vẫn gọi cái tên đó như một thói quen, nhưng lần này không hiểu sao để thốt lên hai từ " Hyungwon " lại nặng nề đến vậy.

" Em muốn đến đồi hoa hướng dương " Hyungwon vẫn ngồi như vậy ,không hề cử động. Ánh mắt vẫn xa xăm vào khoảng không vô tận dưới cơn mưa sáng nay lạnh lùng, tê tái.

" Trời ngớt mưa ,chúng ta đi nhé " " Hyungwon , lại đây nào" Wonho giang đôi vòng tay ấm áp, chờ đợi để ôm chầm lấy Hyungwon. Anh muốn ôm cậu thật chặt, anh sẽ bảo vệ để Hyungwon không bị thương, bảo vệ cậu khỏi mọi giông tố của cuộc đời.. " Hyungwon, lại đây với anh"

Hyungwon như con mèo lười, nhẹ nhàng đi tới, rúc vào lòng Wonho.

"Anh hát cho em nghe đi" 

Nằm trong lòng Wonho , Hyungwon muốn nhìn thật rõ từng đường nét trên khuôn mặt ấy, bất giác đưa tay lên chạm vào  má, rồi chóp mũi của anh. Wonho bật cười, có thể vì anh thấy nhột, nhưng rồi vẫn hát tiếp, bàn tay vỗ về, âu yếm

" Wonho , em muốn anh hứa với em " "sau này nhất định làm việc gì cũng phải biết nghĩ đến mình,  tránh xa những việc nguy hiểm, đừng để mình bị thương".

" Em lạ lắm, Hyungwon " Wonho chau mày, ánh mắt khó hiểu.

" Em chỉ lo lắng cho anh thôi" Cậu thản nhiên đáp .

" Được rồi, anh hứa"  vòng tay ôm chặt Hyungwon hơn, Wonho nhẹ nhàng hôn lên trán , rồi mắt ,  nâng niu,âu yếm khuôn mặt ấy, trong lòng không ngừng bất an, lo lắng, mơ hồ về về một sự chia xa đang kề cận .

 Nhưng rồi, bất chợt Hyungwon vươn bàn tay bé nhỏ lên che miệng Wonho lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi bờ môi anh , rồi xuống thấp hơn nữa, mơn trớn vùng cổ anh . Hyungwon chưa bao giờ thử, cũng chưa bao giờ chủ động trong mọi chuyện, nhưng ngay bây giờ cậu muốn. Không ngờ cảm giác lại tốt đến vậy, cậu bật cười vì rốt cục cuối cùng cậu lại để tâm trí lạc lõng, say mê vào cảm giác khoái lạc này. Có lẽ Wonho hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng ân cần đón lấy  sự nhiệt tình của Hyungwon, 

Đôi bàn tay ôm chặt bờ vai đẫm mờ hôi của Wonho, Hyungwon nhắm mắt nguyện cầu phút giây này ngừng trôi mãi.  Giọt nước mắt hoen mi, tràn xuống đôi gò má gầy guộc, ướt đẫm khuôn mặt cậu. 

" Wonho, nếu phải xa nhau ... em mong hai ta sẽ không ai phải hối tiếc vì bất cứ điều gì. Xin anh đừng khóc, nếu hai ta phải xa nhau"

******








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net