18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy đã không thấy anh đâu. Nhìn khoảng giường bên cạnh không còn vương chút hơi ấm nào thì hắn chắc chắn có lẽ anh đã ra ngoài từ sớm.
Một phút đờ ra trên giường, hắn vò cho mái tóc dài của mình rối như tổ quạ. Đêm qua, hắn đã trằn chọc nằm suy nghĩ quên luôn cả việc ngủ. Trăm ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu hắn, gom gọn lại cũng chỉ có một ý chính là

'Tại sao Phúc lại từ chối mình? Hay Phúc giận mình chuyện lúc nhỏ?'

Aiz, giờ hắn không biết phải làm cách nào để anh chịu gả cho mình nữa!

Mà kể cũng lạ, từ lúc ba má hắn bàn chuyện cưới hỏi cho hắn thì thái độ kèm hành động của anh liền thay đổi rõ rệt. Vì sao lại thế?

Chắc chắn là chỉ có một câu trả lời duy nhất là, anh cảm thấy mình không xứng. Hoặc anh biết được mối quan hệ của anh và hắn chẳng đi được bao xa nên anh mới từ chối hắn?

Cũng có thể là do thời gian qua hắn tưởng tượng nhiều, nghĩ anh thích hắn nên mới dẫn đến cớ sự đêm qua.

Mọi chuyện lúc này quá đỗi mơ hồ, hắn như lọt vào mê cung không lối thoát. Nhưng linh cảm của hắn chưa bao giờ sai, hắn tỏ tình anh cũng vì cảm nhận được đối phương cũng có tình cảm với mình mà lạ thay, khi ngỏ lời lại bị anh từ chối khéo léo như này.

Không được, hắn không thể để chuyện này chìm vào quên lãng. Tình cảm của hắn dành cho anh là thật, thế nên từ đây hắn sẽ tuyên bố, đứa con cả nhà họ Hoàng sẽ tìm cách chinh phục trái tim của em Phúc bằng được mới thôi.

"Phúc à, em tưởng cứ né tránh tôi như vậy là xong sao? Hah-"

Hắn cười tâm cơ:)

.
.
.

Mặt trời đã treo trên cao, hắn đang ngồi trên bàn trà trước nhà để ngẫm nghĩ về cuộc đời mình nếu thiếu đi anh sẽ ra sao? Chắc lúc đó hắn không sống nổi mất!

"Cậu! Cậu Hoàng, có chuyện lớn rồi cậu ơi!!!"

Bổng thằng Bân từ ngoài cổng hấp tấp chạy vào làm hắn giật cả mình, Bân tới được bàn trà thì thở hồng hộc, hắn thấy thế liền rót cho Bân một tách trà

"Sao thế? Chuyện gì mà anh vội dữ vậy?"

"Tuần, tuần sau..."

"Làm sao!?"

"Tuần sau cô Nhàn sẽ đến nhà chúng ta!"

Bụp- hắn vỗ 1 cái thật mạnh lên bàn trà làm mấy cái ly sứ va chạm nhau kêu mấy tiếng lẻng kẻng.

Hắn mở to mắt, ngờ vực hỏi Bân

"Thiệt hả anh Bân? Tía má thiệt là!!"
"Cậu ơi, hay là cậu nghe ông bà một lần đi..."
"Không được! Tôi gặp tía má nói cho ra lẽ"
Sau đó hắn bỏ đi vào nhà trong trước sự ú ớ không nói nên lời của thằng Bân, nó không hiểu tại sao cậu của nó lại quyết liệt từ chối cuộc hôn nhân này vậy. Không lẽ có cô gái nào xinh đẹp hơn cô Nhàn xóm bên cướp đi trái tim của cậu Hoàng nhà nó rồi chăng?
Bân lắc đầu khó hiểu rồi tiếp tục công việc của mình.

Hắn chạy đôn chạy đáo đi tìm tía má mình để hỏi cho ra lẽ, nhưng tìm một hồi chẳng thấy đâu, hỏi mới biết tía má của hắn đang ở kho lúa.

Mấy hôm nay, những cánh đồng lúa vàng trĩu nặng hạt đã được gặt, đường làng nay lại xuất hiện mấy cục đất ruộng do máy cày di chuyển lên xuống ruộng để lại. Người dân trong làng đang tấp nập thu hoạch mùa lúa lần này, có vẻ như là rất bội thu.
Hắn lê chân đi tới kho lúa nhà mình, vừa tới đã thấy bóng dáng quen thuộc làm hắn đau đầu lẫn đau tim ngày hôm qua, là anh.
Trông anh lúc này sao mà...bảnh trai quá! Nét mặt nghiêm túc đang bàn việc gì đó với ông Hoàng làm hắn không thể rời mắt khỏi anh được.

Ngưng mơ mộng đi!

Hiện thực tát cho hắn một cú ngã ngữa, nó mách cho hắn rằng nếu không mau mau hỏi chuyện em Nhàn gì đó với ông Hoàng thì chắc kế hoạch tán đổ em Phúc của hắn sẽ tan tành mây khói hết.

Thế nên hắn đi nhanh lại chỗ ông Hoàng, mặt mày hậm hực mà nói to:

"Tía! Con có chuyện muốn hỏi?!!"

Ông Hoàng nghe vậy mới ngưng bàn việc với anh rồi quay sang hắn, anh thấy thế mới xin phép đi làm việc tiếp để cho hai cha con họ không gian riêng.

Nhìn bóng lưng anh rời đi, hắn mới thấy ngậm ngùi khôn xiết. Sao Phúc chẳng thèm chào mình lấy câu nào cả!

"Chuyện gì đây hả ông thần?"

"Tía, tại sao Nhàn lại đến nhà mình?"

Đứa con trời đánh của mình lại nổi cơn, ông Hoàng gấp sổ sách cần trên tay lại. Nghiêm mặt đối mặt với hắn

"Mấy bữa sau tía má con bé bận nên nhờ nhà ta chăm sóc nó vài hôm. Sao? Con ý kiến gì à?"

"Nhưng mà mình toàn đàn ông con trai! Sao mà để Nhàn ở đ-"

"Từ khi nào mà má của con thành đàn ông con trai vậy?"

Trông khi hắn đang bộc lộ ý muốn không đồng tình của mình với ông Hoàng, bà Hoàng đột nhiên từ ngoài bước vào làm hắn giật cả mình.

"Má! Má làm con hết hồn. Má nói với tía đi má!"

Bà Hoàng nhìn hắn, một tay bung quạt ra quạt trước ngực mình. Đi lại cái ghế gỗ gần đó, ngồi xuống rồi nói với hắn.

"Nói gì mà nói! Tía má đồng ý rồi, con bé ở lại vài hôm cũng đâu mất mát gì? Má cũng mới vừa mua vài đồ dùng cá nhân để sẵn cho Nhàn rồi."

"Má...!"
Hắn bất lực nhìn ông bà Hoàng, sao mà cứ ép hắn đến thế này. Chậc, hắn cũng không phải không biết tía má hắn cho Nhàn ở lại là vì muốn thiên hạ biết là nhà mình sắp có con dâu đâu chứ? Xong thì tía má hắn cũng chuẩn bị về nhà, trước khi đi còn quăng cho hắn một câu:

"Con coi mà liệu."
.
.
.
Hôm nay là một ngày khá bận rộn đối với anh vì đã đến mùa gặt lúa, mấy thửa ruộng cò bay thẳng cánh của nhà ông Hoàng đã được gặt gần phân nửa. Anh làm từ sáng sớm tinh mơ đến trời đất tối sầm mới xong việc, lúc này đã là đêm khuya.

Anh mới tắm rửa xong xuôi, định rủ mấy đứa Bân, Mân, Dần kiếm gì đó bỏ bụng nhưng lúc bước đến cửa nhà sau đã nghe được tiếng ngáy khò khò của thằng Bân. Thấy vậy, anh cũng đi về phòng của mình luôn, đợi trời sáng rồi ăn cũng không sao.

'kẽo kẹchhh' Tiếng cửa gỗ vang lên.
"Phúc về rồi hả?"
Bổng có giọng nói phát ra từ trong gian phòng nhỏ, anh giật mình ngẩn mặt lại tình cờ hai mắt chạm nhau.

"Ah, tôi xin lỗi cậu tôi nhầm phòng- "

"Không có nhầm, đây là phòng của Phúc mà... Chúng ta nói chuyện một lát được không hả Phúc?"

Lúc thấy hắn thì anh bất ngờ vô cùng, nghĩ do mình mệt quá mới gặp ảo giác. Nhưng không phải vậy, hắn thật sự đang ngồi sừng sửng trên giường của anh. Đối mặt với lời đề nghị của hắn, anh cũng có chút do dự rồi cũng đồng ý, tiến lại cạnh hắn.

"Cậu Hoàng... Tối rồi, cậu nên về phòng nghỉ ngơi đi cậu."

Nghe được giọng nói lí nhí của anh, hắn bật ra một nụ cười đầy chua xót.

"Tại sao Phúc cứ tránh mặt tôi miết thế? Tôi làm gì sai để Phúc giận rồi hả?"

Anh khựng lại trong phút chốc, nhưng lại nhanh chống lắc đầu cười trừ. Nhìn vào đôi mắt phượng đượm buồn đó, bây giờ anh thật sự rất muốn nói rằng hắn đã sai từ đầu rồi, ngay từ lúc hắn vội vàng cướp lấy con tim khao khát tình yêu này sau đó rót cho nó cả ụ mật ngọt.
.
Nhưng hắn là người sắp lấy vợ, nói như vậy chả khác gì kêu hắn từ bỏ vợ sắp cưới của mình để ở bên một thằng đầu đường xó chợ như anh cả.

"Cậu Hoàng à, cậu về phòng đi cậu. Có chuyện gì để sáng hẳn nói ạ."

"Vậy Phúc nghỉ ngơi đi, sáng gặp nhau ở vườn bưởi nhé?!
"Ừm..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net