《12》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hyunjin...Mình cảm thấy mình không còn xứng đáng với cậu nữa..." - lời nói khe khẽ vang lên trong một lớp chăn, em bây giờ chẳng một chút can đảm nào để nhìn mặt cậu. Cứ nghĩ cảnh tưởng đôi bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào em mà đến em cũng nhăn mặt cảm thấy bản thân mình cũng thật dơ bẩn...

Hwang Hyunjin chau mày khó hiểu, rốt cuộc em bị làm sao vậy? "Yongbokie, đừng trùm kín mít như vậy, sẽ rất khó thở. Nghe lời mau ra đây nói chuyện với mình" - cậu vừa nói vừa lấy tay kéo tấm chăn kia ra nhưng em vẫn một mực giữ khư khư không buông.

"Không, mình không dám nhìn mặt cậu nữa"

"À à, thì ra cậu thấy mặt mình chán rồi nên không dám nhìn mình nữa chứ gì!? Thì ra là vậy!" - em nào biết cậu chỉ nói thế để em cong đuôi mà mò ra. Đúng như cậu dự đoán em liền lật tung chăn ra nắm chặt lấy tay cậu

"Không! Không mà...Mình không bao giờ chán cậu...Chỉ là..."

"Chỉ là...?"

"Thân thể mình đã bị ông ta sờ soạn...nó...nó rất kinh. Mình cảm thấy mình không xứng với cậu nữa.." - Em lấy hết dũng khí để nói ra và sau đó là một tràn khóc ầm lên, nhìn xem! Giờ ai lại đi ngồi dỗ em nè.

Cậu ngồi xuống bên mép giường đưa tay ôm chầm lấy em vào lòng, mặc kệ em có vùng vẫy bao nhiêu. Một tay ôm em, tay còn lại vùi vào từng lọn tóc mà xoa lấy đầu em "Đâu có, cậu vẫn sạch sẽ, cậu vẫn an toàn, cậu vẫn xứng với mình. Mình không bao giờ chê bai cậu!"

"Th...Thật không?"

"Thật mà! Đừng khóc nữa!" - cậu lau đi những giọt nước mắt đang còn vươn đẫm trên gương mặt xinh đẹp kia. Nói chứ cậu vẫn chưa chắc tình cảm của mình dành cho em có thật hay không nhưng hiện tại cậu muốn bảo vệ trân quý em thật tốt.

"Yongbokie à, đừng học lớp bổ túc về tối nữa. Cậu nghỉ học đi, mình sẽ kèm cho cậu có chịu không?" - được người yêu mình kèm cho thì đã quá còn gì bằng nhưng như vậy chẳng khác gì phơi cái ngốc của mình cho đối phương biết!?

"Mình không học giỏi..."

"Cậu sợ mình biết điểm yếu của cậu rồi cười cậu hả?"

Em không đáp chỉ cúi rụp mắt xuống đất đỏ mặt mà gật đầu

"Mình không cười cậu đâu mà. Giờ cậu nghỉ ngơi đi, mình sẽ ở lại đây luôn"

"Làm sao được, mai cậu còn đi học đó!" - em kích động mà ngồi bật dậy vô tình trúng vết thương

"Yongbokie! Ngốc này, cậu phải để ý chứ!" - cậu hoảng hốt khi thấy em đau đến nhăn nhúm cả mặt.

"Mình quyết định rồi, nghỉ học một bữa cũng chẳng sao. Nhờ Jisung xin nghỉ giùm, còn cậu có cần mình báo cho ba mẹ cậu biết không?"

"Thôi đừng, ba mẹ mình hiện bên Úc rồi mà giờ nói Chan hyung sợ anh ấy lo nữa..."

"Haizz Yongbokie, mình nghĩ Chan hyung cần nên biết đó. Với để anh ấy xin cậu nghỉ phép luôn"

"Hm....Vậy cũng được, mong là anh ấy sẽ không nói cho ba mẹ biết..." - vừa dứt lời cánh cửa phòng bệnh bị một ai đó đẩy mạnh mà chạy vào trong làm cả hai giật mình tim đập thình thịch.

"Yongbokkkkk, trời ơi em tuiii. Em bị sao vậy nè. Thằng chó nào dám làm em bị thương, nói! Cậu! Là cậu phải không? Trời ơi, Yongbok. Rồi ba mẹ em thì sao, họ trách anh mất"

"CHAN HYUNG!"

"Anh ơi em không sao mà, cậu ấy là người đã cứu em đó. Đây là bệnh viện anh nhỏ tiếng xíu đi mà, với lại sao anh biết em bị thương mà đến đây vậy?"

"Thì nhóc Jisung kể trong group chat chứ đâu? Nó nói em chảy máu tùm lum, hết sức sống các kiểu. Anh còn tưởng không gặp được em trai mình về sau nữa cơ"

Cơ miệng cười bất lực của Hyunjin cứ giật giật lên, đến cả cậu cũng không nghĩ đứa bạn họ Han mà mình chơi bấy lâu nay có tài nhập tâm diễn tả lố lăng đến vậy, chẳng biết Changbin yêu điểm nào của Jisung...

"Giờ anh thấy em sao? Em rất ổn nên anh đừng lo nha. Với lại đừng nói với ba mẹ em...Không sợ họ mắng, chỉ sợ họ lo"

"Anh biết rồi hay nay anh ở lại với em nha?"

"Dạ? Chuyện...Chuyện này..." - Nếu Chan hyung ở lại thì em và cậu sẽ không có không gian riêng, mà nếu Chan hyung rời đi đồng nghĩa với việc em đang bắt cậu ở cùng mình và cậu sẽ bỏ lỡ buổi học ngày mai? Mà nếu cậu không ở đây em buồn lắm...Sao rối quá vậy nè?

"Chan hyung, em là Hwang Hyunjin. Em sẽ ở lại chăm sóc tốt cho cậu ấy nên anh cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi ạ"

"Cậu lấy gì ra bảo đảm để tôi an tâm đi về nghỉ ngơi? - Bangchan chợt nghiêm mặt đột xuất  khoanh tay ngước mặt nhìn cậu.

"Em...là người yêu của cậu ấy!" - một câu nói ngắn gọn mà đã đánh thẳng vào tâm lý của Bangchan và trái tim rung động của em.

"Hwang Hyunjin, tôi nghe sơ qua cậu rồi. Giờ mới biết mặt hình như có chút chậm trễ. Được thôi cho cậu ở lại đây vậy, liệu hồn chăm sóc em tôi kĩ vào!" - sắc mặt Bangchan nghiêm nghị trông thấy nhưng vừa quay qua Felix thì lại..."Bé cưng nhà anh, anh về nhaaa. Cậu ta mà làm gì em thì gọi hú anh liền có nghe chưaa, mai anh sẽ lên xin em nghỉ vài ngày. Yên tâm ở lại tịnh dưỡng cho tốt. Anh về đây! Bye bé cưngggg" - đúng là người siêu cuồng em trai.

"Wow Yongbokie, mình sợ anh họ cậu thật đấy..."

"Cậu sẽ quen nhanh thôi, anh ấy không hung dữ gì đâu chỉ là lo cho mình quá thôi àaa" - nhìn cậu thật mắc cười, khi nãy em trông thấy Hyunjin đứng một góc mà xanh mặt, bàn tay thì đặt lên lồng ngực mà hồi hộp không thôi.

"Hyunjinie, mình buồn ngủ rồi..."

"Được rồi, mình lại tắt đèn nha" - cậu đi đến công tắt đèn mà tắt cái rụp, xung quanh rất nhanh đã tối om chỉ có ánh đèn đường hắt vào qua cửa sổ.

"Lên ngủ với mình...có được không? Tại..Tại..nếu cậu nằm trên ghế bành sẽ không thoải mái đâu" - giọng em trầm bổng cất lên trong căn phòng tĩnh mịch

Cậu dần leo lên giường vươn tay ôm lấy em vào lòng, nhẹ nhàng nhất có thể để không đụng vào vết thương chết tiệt kia

"Mình cảm ơn cậu và xin lỗi cậu Yongbok"

"Tại sao?"

"Cảm ơn cậu đã thích mình vì mình mà đỡ nhát dao đó và cũng thật xin lỗi vì mình không bảo vệ được cậu..."
____________________

Nghỉ hè chưa các cậu ơi

Đu otp cũng không khó nó chỉ làm mình đau ví thôi, mình hết tiền luôn rồi :")) mình lên đây để lan tỏa cảm giác trống ví của mình cho các cậu ☺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net