Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi các unnie yêu quý của em !!!!

Khi mọ
i người đọc đc bức thư này chắc có lẽ em đã đi đến một nơi nào đó rất xa rồi..em ko

biế
t là nơi nào...chỉ biết là phải đi thôi..



Rấ
t khó khăn ... quyết định rời xa mọi người..rời xa cuộc sống với T-ara dường như là một

quyế
t định khó khăn nhất từ trước tới nay của em .. Nhưng dù vậy em vẫn phải đi...

Mọ
i người đang trách là tại sao em ngốc lắm đúng ko !!?? Hihi ^^ .. Đúng là ...em rất

ngố
c..nhưng đó là việc duy nhất mà đứa em ngốc nghếch này có thể đc cho các unnie..em

ko muố
n nhìn thấy những giọt nước mắt của các unnie rơi nhiều hơn vì em nữa ..




.........




..........

Em xin lỗ
i!!! Xin lỗi mọi người vì tất cả .. Đừng tìm em ..Và cũng đừng khóc vì một đứa như

em làm gì .. Hãy quên em đi .. cứ
coi em như là một cơn gió thoảng qua cuộc đời của mỗi

ngườ
i..gió tới rồi gió đi ..đừng đuổi theo hay níu kéo làm gì..vì nó chỉ là vô nghĩa ..

Dù ko bên cạ
nh nhau nữa nhưng em vẫn sẽ theo dõi bước chân của T-ara ở một nơi nào

đó..sẽ
luôn ở đâu đó quan sát và ủng hộ mọi người.



Em yêu mọ
i người nhiều lắm .. cuộc sống của em

Hãy số
ng thật tốt thay cho phần của em nữa nhé !!! ღღ


..........


P/s: Em dã dọ
n dẹp lại cái Dorm của chúng ta đấy ..rất gọn gàng và sạch sẽ đúng ko nào

..hihi o^.^o .. Bữ
a tối em đã chuẩn bị rồi đó..Giỏi ko ??!! Đúng là em ko hợp với chuyện

bế
p núc cho lắm nhưng dù có dở đến mấy cũng phải ăn hết đó...bỏ đồ ăn là mang tội đấy


...





- Đồ ...đồ ...ác độc !!!!


Hyomin gục mặt xuống bàn òa khóc..nước mắt cô thấm đẫm làm nhòe đi từng dòng chữ

trên bức thư tay của Jiyeon ...

Cả 6 người ngồi quanh bàn ăn..trời đã tối và bắt đầu đổ mưa..nỗi đau khổ dày vò trên từng

nét mặt mỗi người..

Boram như muốn ngất lịm đi trên vai Hwa...Ko ai nói tiếng nào..xung quanh chỉ còn những

tiếng nấc lên vì khóc..

Ngoài Hyomn và Qri ..những người khác đến bây giờ vẫn chưa thể nào tin đc những chuyện

đang xảy ra trước mặt họ ... Nó đến quá nhanh ..

Ai có thể chấp nhận đc chuyện này ngay tức khoắc đc .. Suy nghĩ trong mỗi người dần trở

nên hỗn độn .. Họ chỉ biết khóc ...



- Lee Qri .. unnie ...unnie đã biết chuyện này rồi đúng ko ... Cả Hyomin nữa ...- Soyeon

bỗng đứng dậy..cô tiến tới nắm chặt lấy bả vai Qri và lay mạnh .. Lần đầu tiên..cô lớn tiếng

với Qri ...- Tại sao ..tại sao 2 người lại làm vậy .. bộ 2ng coi chúng tôi là người dân cả sao

..

- ............- Qri lặng im ko nói gì..nước mắt cô chảy dài..cô hiểu đc tâm trạng của Soyeon

- Lỗi ..lỗi là của em ..ko liên quan tới Qri unnie .. Chính em là người biết đầu tiên nhưng em

lại ko làm đc gì cho con bé ngoài sự im lặng ..- Hyomin

- Em im đi ... Em sai rồi...Im lặng là hại con bé..em biết ko hả ??? Giờ thì hay rồi .. chúng

ta đã tìm khắp nơi mà vẫn ko tìm đc Jiyeon .. chúng ta mất nó thật r ..

Soyeon khóc nấc lên thành tiếng ..cô khụy xuống nền nhà tưởng chừng như mọi thứ đã sụp

đổ .. Thấy vậy Qri cúi xuống ôm nhẹ Soyeon vào lòng...cô ko trách Soyeon..vì cô biết

Soyeon thương và lo lắng cho Jiyeon nhiều như thế nào..




- TẤT CẢ HÃY THÔI ĐIIIII!!!!!!! - EJ

- ..................

- Là do em .. tất cả là do em ... Chính em là người buông tay con bé..là người đồng ý để

con bé ra đi ...là do em ko biết giữ con bé lại .. Là do em hết ..- EJ như gào lên .. khuôn

mặt cô thấm đầy nước mắt..nó chưa bao giờ nhiều như vậy...- Bên ngoài trời đang mưa rất

to..chúng ta ko thể để Yeonnie một mình ngoài đó đc...Em xin mọi người..hãy ra ngoài tìm

nó..1 lần nữa..


- ...............

- EJ nói đúng...Chúng ta ko thể để mất đứa em này..Mau đi thôi ..- Qri nhẹ đỡ Soyeon đứng

dậy rồi chạy ra chuẩn bị ô và áo mưa đầy đủ cho tất cả

- Unnie cũng đi ..- Boram

- Ko...- Hyomin kéo tay Boram lại...- Sức khỏe của unnie ko tốt lắm...hãy ở lại đây đợi tin

của Jiyeon, ko biết chừng nó sẽ gọi điện về...Cứ để chúng em đi đc rồi

- Phải đấy .. Unnie ở lại đi..- Hwa

- Đc..mấy đứa...nhất định phải mang con bé về đấy...


...........



Mưa đầu tháng 8 nước đổ như xối ... cả mặt đường Seoul ngập nước trắng xóa... Gần 11h

đêm..khu phố vắng bóng người..



Rào...Rào....


Mưa vẫn ko ngừng đổ..một lúc một to hơn .. Nhưng điều đó ko làm thay đổi đc quyết tâm

của những con người đó


Họ chạy ngược chạy xuôi khắp các nẻo đường trên con phố vắng người...





<..- Nước mắt tôi lại rơi vì em...Em đã dặn tôi là ko đc khóc nhưng

tôi ko làm đc...Jiyeon ah..em là đứa em mà unnie yêu thương nhất..Chính vì vậy xin em

đừng đùa giỡn như vậy nữa..>


Em đã xếp lại kệ sách cho unnie rồi...Đừng đọc

sách khuya quá..mắ
t unnie hay đau nên em đã mua thuốc nhỏ mắt và đặt nó trên tủ của

unnie đấ
y..Giữ gìn sức khỏe của mình đó..



- Đồ ngốc...

Qri ôm chặt mảnh giấy stick của Jiyeon để lại trên kệ sách của cô ...Cô khẽ gấp nó lại rồi


bắt 1 chiếc taxi gần đó..

- Chú ơi ... Cho cháu tới.....


<- Unnie tin em sẽ tới đó...>




- Jiyeon ahhhhhhh...Em ở đâu ????

Soyeon nắm chặt chiếc ô chạy ngược chạy xuôi khắp các con đường..từng ánh mặt của mọi

người xung quanh nhìn cô một cách khó hiểu..

- Jiyeonnnn...

Soyeon chạy lại nắm lấy bờ vai bé nhỏ của một cô gái đằng trc''...

- Ơ .. tôi ..tôi xin lỗi..Tôi nhìn nhầm

- Đồ điên..- Cô gái kia hầm hực bỏ đi

- .....

- Ruốt cuộc là em đang ở đâu vậy ...- Soyeon thở dài mệt mỏi



Lít đờ yêu quý của em .. Ko có em bên cạnh nữa
chắ
c unnie sẽ bớt 1 đứa quậy rồi đúng ko...hihi. trời trở lạnh là Unnie lại bị viêm họng nên

đừ
ng ăn kem nhiều quá đó..Thuốc bổ em đã xếp ngăn nắp trong hộc tủ rồi...Cũng đã chia

thành từ
ng ngày cho unnie luôn..Nhớ dùng đấy...



<- Còn chuẩn bị cả những thứ đó..em ...em thật là...>


- Đúng rồi ... Còn một nơi mà em có thể tới......





Boram đi loanh quanh trong nhà...đầu cô bắt đầu ong lên vì suy nghĩ quá nhiều.. Sao im

ắng mà u ám quá.. Dorm này khi trước có vậy đâu..


Thay đổi ~

Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều...

Cô bước vào phòng...nước mắt khẽ rơi khi Boram ôm chặt tấm hình của 7 chị em vào lòng

một cách ấm áp..

Một mảnh giấy đc dán trên khung ảnh bỗng rơi xuống


RamBo iu quý của em!! Em đã dọn lại giường và

xế
p lại đồ đạc cả rồi đấy..Đừng bầy bừa mọi thứ lên cái giường của mình nhé...Nhỡ giữ gìn

sứ
c khỏe..Em là lo cho unnie nhất đấy....Yêu unnie nhiều lắm




Cô gục mặt xuống bàn rồi òa khóc thật to



< - Chỉ là một giấc mơ thôi..khi tỉnh dậy em sẽ xuất hiện trước mặt

unnie một cách khỏe mạnh và nghịch ngợm như ngày nào...đúng ko Yeonnie ..>






Két !!!!!!!!!!!!!!

Tiếng phanh xe thắng gấp như xé toang âm thanh nơi đây .. EJ đứng chựng lại ngay trước

mũi ô tô ...



- Này..Muốn chết hay sao vậy ...??? - Gã lái xe mở chiếc cửa kính rồi giở giọng hét to..Hắn

lùi xe lại rồi bỏ đi...

EJ thẫn người ra..cô khuỵu xuống nền đất lạnh buốt..chiếc ô trên tay cũng bay đi mất..

<- Rõ ràng..rõ ràng tôi đã thấy em.. tôi đã thấy em kìa mà...>


Nước mất hòa lẫn với cơn mưa...



Jungie ah .. Em xin lỗi vì tất cả... Em yêu unnie

nhiề
u lắm..Em thật tệ khi nhiều lần làm unnie buồn và khóc vì em.. Hãy giúp mọi người và

giúp cả
unnie quên em đi... đừng vì em mà suy sụp..đó là điều cuối cùng em cầu xin Unnie ..



-Unnie..Unnie sai rồi...Jiyeon ahhhh ... chính giây phút buông tay để em đi unnie đã biết

mình đã thật sai lầm...Quay về đi...xin em....Jiyeonnnnnnnn


EJ gào lên trong màn mưa mặc cho cổ họng đang cào rát và toàn thân cô đang khẽ run

bần bật vì lạnh


- .......

- Này cô gái ...

Một bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào vai EJ..người phụ nữ trung niên tiến lại dùng ô của mình che

bớt cho cô gái kia.

- Cô ko sao chứ ????

Bà rút chiếc khăn tay của mình lau nhẹ khuôn mặt trắng bệch của EJ ... EJ đưa tay giữ

chiếc khăn lại như 1 lời từ chối sự giúp đỡ..cô chầm chậm đứng dậy rồi bỏ đi..những bước

chân dần yếu ớt khuất dần trong mưa

- Lạ nhỉ... hôm nay ngày gì mà lắm người thích tắm mưa thế ko biết ...




- Bác ơi ...bác có thấy một co gái trẻ khoảng 20t..có mái tóc dài mà nâu ..cao ..

- Ko ..ko thấy ...- Người đàn ông xùy tay quay đi


- Cô ... cô gì ơi .. cô có thấy 1 cô gái cao chừng này...tóc màu nâu hạt dẻ.. ..

- Xin lỗi...tôi ko thấy ..- Người đàn bà gương mặt hấc dịch gạt tay Hyomin ra rồi cũng bỏ đi



- Chị..chị gì ơi ...

- Tôi đang bận..cô tránh ra dùm cái ....



Những con người ghẻ lạnh dửng dưng xua tay làm ngơ với Hyomin...Họ ko tỏ ra quan tâm

đến những gì Hyomin nói cũng ko hề có nhả ý gì muốn giúp..Trời đã quá 12h đêm và mưa

mãi chưa ngớt ...



Hyomin thở dài .. Cô nép mình vào một góc nào đó có mái hiên để tránh cơn mưa khó chịu

kia..Chạy lạy khắp nơi khiến đôi chân cô rã rời


Chiếc ô trên tay cô bỗng bị gió quật mạnh...cô cố sức níu nó lại...giằng co với cơn gió mùa

mưa..

- Đồ ô đáng ghét..ngay ca mày mà cũng bỏ tao mà đi sao....Vậy thì đi đi ... Đi đi...

Hyomin như trút giận lên cái ô vô tôi..cô thả tay ra rồi ngước nhìn theo chiếc ô đang bị cuốn

đi trong mưa..cô bỗng khóc...

- Đi ...đi như vậy thật sao...Đồ ác độc...

Là trách ô kia hay cô đang trách ai đó...



Seobang iu quý !!! Sang Pháp rồi nhớ học hành

chăm chỉ
đó..em đã gửi đơn đăng kí hộ unnie rồi...Ngốc quá!! Sao lại từ bỏ hội tốt như

thế
vì một đứa như em cơ chứ...Ko còn em bên cạnh unnie nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt

đấ
y..unnie hay bị đau bao tử..đừng ăn quá nhiều đồ mặn và đồ cay .. Yêu seobang nhiều

lắ
m !!!!



< - Tôi ...tôi nhớ em quá ...Yeonnie ah .. Vậy là điều bấy lâu tôi lo
sợ cũng đã tới .. Em rời bỏ tất cả chúng tôi rồi .. >

................................



RainbowGarden



Jiyeoon rải bước trên con đường đầy đá sỏi ...nó dừng chân lại trước một chiếc xích

đu..trông có vẻ khá cũ kĩ..đã bao năm rồi..nơi đây ngập tràn kỉ niệm của chúng nó




- Các unnie biết ngay sẽ tìm đc em ở đây mà..hihi. Đồ dino bạo chúa

...- EJ trêu chọc

- O____O Sao ..sao mọi người tìm đc hay vậy?????

- Thiệt tình...em có biết là em chơi trò này kém lắm ko hả. Ăn có một chỗ trốn hoài-

Soyeon

- Dám trốn tập ra đây chơi xích đu..Em to gan rồi đấy..Muốn ăn đòn ko hả?? -Hyomin

- Ko phải trốn mà là nghỉ giải lao...Hầy...một ngày 24 tiếng hết 18 tiếng trong cái phòng tập

nặng mùi đó...Em chịu thôi..- Jiyeon bĩu môi..nó thong dong đung đưa cái xích đu thân yêu

và tỏ ra thích thu khi xích đu đưa nó lên cao rồi rơi xuống..

- Thoải mái quá ~~~

Boram vội chạy tới bịt miệng Dino...

-Unnie lạy em ...hú hét vậy Jason mà nghe là hôm nay cắt cơm cả lũ

- ..........

- Trời có vẻ sắp mưa đấy...mau vô trong thôi Jiyeon - Qri

- O___O Mưa ?????

- Tắm mưa đê!!! Tắm mưa đê!!!!!!



[ Cốc] [ Cốc]


- Này thì tắm nè....


EJ thẳng tay cú cho Jiyeon 1 cái rõ đau..Soyeon cùng chung số phận dưới tay của Qri ...



- EJ unnie ...>.<...Đauu...

- Cho chừa ..ple...





.

.

Chỉ là một mảnh kí ức xưa chợt về trong sn của nó...Dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm nó

bật cười..nụ cười duy nhất trong cái ngày chỉ toàn khóc và nước mắt...


Ngồi lên chiếc xích đu ngày nào..nó đưa chân cạ xuống đất để làm xích đu chuyển động..Nó

ngồi đấy..cứ đợi..rồi chờ...

- Mày mong muốn cái gì sẽ tới hả ??? Có lẽ ngần ấy năm họ ko còn nhớ nữa rồi...




Jiyeon kéo chiếc mũ cao chiếc mũ qua đầu rồi quay chân bỏ đi..từng bước thật chậm trên

con đường ra cổng...



Nó va phải 1 cô gái nào đó..động thái cô ta có vẻ vội vã lắm..Nhưng nó ko quan tâm..nó ko

có tậm trạng lo chuyện người ta..Cúi chào 1 cái rồi nó lại cắm cúi đi tiếp...



Hình như...hình như nó nghe loáng thoáng tiếng chị nó quanh đây...Tiếng mưa át đi tiếng

người..ko rõ lắm..Có vẻ nó đã nhầm..nó nghĩ vậy...







EJ vội vã chạy thật nhanh vào RainbowGarden

< - Tại sao tôi lại ko nghĩ ra sớm...có lẽ ...ko..chắc chắn em đang

đợi chúng tôi tìm thấy em ở đây...>



Mãi chạy dọc theo con đường sỏi..EJ đảo mắt xung quanh..Ko 1 bóng người...

Hình ảnh chiếc xích đu năm xưa len lỏi trong tâm trí cô từng giờ từng phút..ko chần chừ..cô

vội lao tới đó



Bộp...



Mưa mù mịt trắng xóa khiến người ta ko còn nhìn rõ những gì trước mắt..


EJ va phải 1 ai đó...chiếc áo khoác ướt sũng nước mắt cùng với chiếc mũ kéo xuống qua

khuôn mặt đó...EJ chỉ để ý đc những vậy..


- Xin lỗi ..tôi đang vội quá..Ko sao chứ???


Người lạ khẽ cúi đầu rồi bỏ đi...EJ cũng quay đi rồi chạy thẳng theo hướng vào vườn chính


Nhưng cô bỗng khựng lại..ngoái ra sau nhìn người lạ mặt..lòng EJ bỗng thấy nóng ran khó

hiểu..Cô cứ đứng nhìn cho đến khi người lạ khuất bóng sau hàng cây...



<- Dáng người đó..quen lắm...>







- Mọi người...tất cả đều ở đây cả sao ???

Soyeon chạy vội tới vườn chính...EJ, Hyomin, Qri và Hwa đã đứng sẵn đó...

- Vậy là....- Hwa ngập ngừng..ko cần thiết để nó nói ra kết quả..tất cả đều ko tìm đc Jiyeon

- ..........

- Đã tìm tất cả ... Chúng ta đã tìm hết mọi nơi...Vậy tại sao...tại sao lại ko có... Rốt cuộc

nó đã đi đâu...????

Hyomin khụy xuống nền đất lạnh giá và khóc thật to...Ai cũng đã dần thấm mệt ..đôi chân

tê cứng rã rời vì dầm mưa quá lâu....Họ tựa người vào chiếc xích đu năm nào..

Nước mắt họ lại rơi thêm lần nữa...Nó chưa bao giờ là đủ với những người con gái này



- Jiyeon ahhhh...Nếu em có ở đây thì em mau ra đi..Unnie cầu xin em...Jiyeonnnnnnn

EJ cố gào thật to


- .........


- Unnie sai rồi...hối hận lắm rồi..đừng phạt unnie như vậy nữa...Mau quay về đi.. PARK

JIYEONNN


- Unnie ah ~~ Đừng vậy mà...

Hyomin tiến lại ồm chầm EJ vào lòng ... Soyeon cũng cảm thấy sưởi lòng trog vòng tay của

Qri và Hwa ... Họ cùng khóc với mưa kia

................................
- Mọi người...em xinn lỗi...em xin lỗi...!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tara