Everybody here is watching you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Siyeon tìm thấy nàng thơ của cậu ấy vào một buổi chiều cuối thu. Đó là một cô gái khá xinh với đôi má bánh bao đáng yêu không điểm dừng, ánh mắt đầy cuốn hút và là thiên tài âm nhạc đúng về mọi nghĩa. Nụ cười của cô nàng đúng cái kiểu ngọt ngào và ấm áp, phong thái hành xử lại đậm chất phương Tây (có lẽ vì nàng sống ở Mỹ từ nhỏ, Park Siyeon bảo thế), có giọng hát chuẩn ca sĩ, lại còn chơi được rất nhiều nhạc cụ. Siyeon của chúng tôi chết mê chết mệt cái giọng hát và đôi má bánh bao đó.

Chúng tôi thì lo lắng cho cô bạn kia hơn vì Park Siyeon là người không bao giờ chịu dừng chân, cậu ấy có thể cưa hết mọi sinh viên trong khoa rồi đá họ trong cùng một ngày. Nghĩa là, chúng tôi không nghĩ cậu ấy sẽ thực sự nghiêm túc với một mối tình.

Nhưng công chúa Park đang dần chứng minh cho chúng tôi thấy nếu Kang chân ngắn có thể leo lên được đỉnh thế giới thì cậu ấy cũng có thể trở thành gái ngoan.

Với phương châm "con đường ngắn nhất đến trái tim là đường đi qua dạ dày", Park Siyeon thức sớm, theo sư phụ Kang chân dài học nấu ăn, mỗi ngày đều mang theo những món ăn đặc biệt đến trường, lượn lờ trước mặt thiên tài âm nhạc, tặng cậu ấy bằng giọng điệu đáng yêu chưa từng được tiết lộ trước giới truyền thông.

- Tớ là fan của cậu, xin hãy nhận đi ạ.

Bae Sungyeon không chỉ có khí chất của gái Tây mà còn có tấm lòng bao la (lại vẫn đúng về mọi nghĩa) của phụ nữ Á Đông nên luôn tử tế tiếp nhận món quà có vẻ ngon và thơm từ fan rồi trả cho cậu ấy một nụ cười.

Park Siyeon sẽ lấy đó làm động lực để tiếp tục cố gắng. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cậu ấy, Kang Kyungwon đều trưng ra bộ dạng bà mẹ tự hào về đứa con đã trưởng thành của mình, đôi mắt cậu ấy lấp lánh thứ ánh hào quang mà chỉ những người mẹ mới tỏa ra được.

Trong một diễn biến khác, tôi cũng đang trên con đường tìm đến trái tim Hội trưởng hội sinh viên, nhưng vẫn lạc ở ngã tư chết tiệt không có đèn tín hiệu và biển báo chỉ dẫn. Sau nhiều lần cố lân la bắt chuyện với đội cổ vũ thì người duy nhất thân thiện đáp lời tôi là Kim Chungha.

- Tớ quyết định sẽ xông vào ổ của địch.

Kang Kyungwon bày mấy dĩa đồ ăn ra bàn, Park Siyeon dán mắt vào màn hình điện thoại còn Kang Yebin thì ghi ghi chép chép gì đó. Họ lơ đi câu nói đầy quyết tâm của tôi.

- Này, các cậu cho chút phản ứng đi.

Tôi lên giọng, mặt nhăn nhó. Siyeon rời mắt khỏi điện thoại, nhìn tôi bằng vẻ mặt chán nản.

- Lẽ ra cậu nên như vậy ngay từ đầu.

Kang Kyungwon ngồi vào bàn ăn, cũng nói theo.

- Nhưng cậu liệu có vào được đội cổ vũ không đó?

Kang Yebin cũng buông bút, bảo.

- Với tư chất của cậu, xin vào làm linh vật thì được.

Cái bọn này chẳng bao giờ nói năng được điều gì tử tế.

- Đủ rồi đó người Hàn Quốc, dù gì tớ cũng có tiềm năng nghệ thuật mà. Với lại tớ sẽ không dại gì vào trận địa một mình.

Các cậu ấy bắt đầu nháo nhào.

- Nè, cậu kêu tớ vào câu lạc bộ võ thuật thì còn được.

- Ở đội cổ vũ người ta có cho phép nấu ăn không?

- Đẹp như tớ mà phải xin vào đó sao? Bảo họ lót thảm đỏ cho tớ vào câu lạc bộ âm nhạc thì còn được.

Nhưng tôi là kẻ cứng rắn, một khi đã lên tiếng thì không ai được phép từ chối.

- Tất cả việc nhà của tháng này tớ sẽ làm hết.

- Hai tháng

Yebin nói, ngắn gọn, quyết đoán.

- Đồng ý.

- Bao luôn toilet.

Kang Kyungwon cũng nhanh nhẹn chen vào.

- Bao luôn.

- Nhưng Kang chân dài vẫn nấu ăn, vì tớ không muốn nhập viện.

Park Siyeon lạnh lùng.

- Đồng ý.

Và đoán xem hôm sau ai xuất hiện ở đội cổ vũ với vị trí người mới. Tôi, một mình tôi.

- Joo Kyulkyung, năm hai. Cậu đã từng chơi thể thao hay tập luyện bộ môn nghệ thuật nào trước đây chưa?

Đội trưởng đội cổ vũ với đôi môi đỏ thắm, khóe môi cong, mái tóc dài màu đen buộc gọn gàng, đôi mắt màu trời với ánh sáng trầm, đứng đối diện tôi, cúi mặt vào quyển sổ mỏng trên tay, ghi chú gì đó. Khoảng cách giữa chúng tôi là bốn mươi phân về chiều rộng và tầm mười phân về chiều cao. Tôi cố lấy bình tĩnh, nói từng chữ.

- Tớ từng học ballet.

- Tốt quá.

Cô nở một nụ cười. Cuối cùng sau ngần ấy thời gian tôi cũng nhận được một nụ cười.

- Bây giờ, cậu sẽ tập một vài động tác cơ bản để làm quen.

Tôi đã mường tượng ra cảnh cô chỉ dạy tôi từng động tác, bằng cái giọng dịu dàng ấy, trong một khoảng không gian nào đó, chỉ có hai chúng tôi, những người còn lại sẽ chăm chú vào việc riêng của họ. Cho đến lúc vị tiền bối xinh như diễn viên điện ảnh có tên Jung Chaeyeon tiến về phía tôi, bảo rằng "để chị giúp em".

Ôi, cuộc đời.

-----------ooo----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net