That you'd be here

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào hôm đó, tôi có một phát hiện để đời.

Tôi đã luôn băn khoăn về việc làm cách nào mà đội trưởng lại biết được địa chỉ nơi sinh sống của tôi, có thể là cô đọc được trên hồ sơ đăng ký vào đội cổ vũ, nhưng tôi chắc chắn nếu chỉ đọc qua thì không thể dễ dàng tìm đến địa chỉ đó được, nó rối rắm như tóc Kang chân dài và khó hình dung như đầu óc Kang chân ngắn. Và rồi còn rất nhiều lần tình cờ xuất hiện ở ngã tư nhỏ gần nhà tôi nữa. Tất cả vốn đã khiến tôi sinh nghi về khả năng cô đang sống đâu đó gần đây.

Trong phòng của tôi và công chúa có một cánh cửa sổ nằm ở gần giường công chúa, nhưng cậu ấy không bao giờ mở. Tối đó, tôi dọn dẹp phòng, mở thử cánh cửa sổ, rồi ngắm nghía những thứ bên ngoài. Tôi đảo mắt đến khung cửa nhà đối diện, và rồi nhìn thấy điều tôi không tin là thật.

Bóng Kim Doyeon thấp thoáng sau khung cửa, vẫn là dáng người cao, gầy. Cô buộc nhẹ mái tóc, mặc một chiếc áo thun màu trắng nhăn nhúm, và một chiếc quần, trông có vẻ rộng thùng thình. Cô loay hoay làm gì đó, không rõ, mặt cúi gằm xuống thứ trên tay, hai mắt díp lại, đôi chân mày chau vào nhau. Được một lúc, cô quay về phía cửa sổ, hẳn là định kéo rèm, nhưng chắc vì thấy tôi nên cô dừng hành động lại, nở một nụ cười.

Căn hộ đối diện thuộc về chị gái của Kim Doyeon, cô ở đó cùng chị.

.

.

- Tớ đã thấy cậu ở đây từ hồi năm nhất, nhưng vì lúc đó chưa từng nói chuyện với cậu nên tớ hơi ngại.

- Đó là lí do cậu dễ dàng tìm ra chỗ tớ?

- Ừ.

Hóa ra là khoảng cách giữa hai chúng tôi vốn chỉ là một cánh cửa sổ.

Kể từ lúc đó, chúng tôi cùng nhau đi học mỗi sáng và thi thoảng cùng nhau ra về sau mỗi buổi tập của đội cổ vũ.

.

.

Đội cổ vũ tiến vào bán kết và may mắn chiến thắng trước đại học của tiền bối Im. Đó thực sự là một may mắn vì cả đội gần như đã không còn bất kì hi vọng gì cho chiến thắng khi đội trưởng đột nhiên không thể tiếp tục tham gia. Tôi được mọi người tung hô vì đã hoàn thành xuất sắc vai trò của mình. Hẳn là Kim Doyeon đã rất tự hào về tôi, tôi có thể đọc được điều ấy qua ánh mắt cô lúc cô trao cho tôi chai nước khi cả đội vừa rời sân. Cô đã cười toe toét, dùng đủ lời khen ngợi cả đội, gương mặt phấn khởi và vui vẻ hết mực cho đến chừng tôi quay trở lại sau cuộc nói chuyện ngắn với tiền bối Im.

Không hiểu sao tôi rất vui khi thấy vẻ mặt xụ xuống và ánh mắt như muốn đốt cháy cả cái sân vận động của cô. Siyeon bảo đó là ghen, Siyeon thì không thích nói dối và cũng ít khi nói sai điều gì.

.

.

Chân ngắn có một chuyến đi thực tập ngắn với khoa, đến Nhật Bản, khoảng một tháng. Cậu ấy tiếp tục không biết gì về bí mật ba chúng tôi cố giấu.

Trong lúc đó tiền bối Kim ngày một manh động và quyết liệt. Chị ấy không chỉ xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi mỗi sáng mà còn chờ chực sau mỗi buổi học để đưa chân dài về. Bất chấp việc chân dài bê tha ngoại hình cậu ấy hay tỏ ra đanh đá, xấu tính khi đi cùng chúng tôi thì chị ấy vẫn đâm đầu chạy theo. Chân dài hẳn nhiên không thấy chút rung động nào mà còn thấy rất phiền.

- Hay để tớ đuổi chị ta ra khỏi trường.

Công chúa cảm thấy chúng tôi cần thiết phải có một cuộc họp và khẩn cấp phải giải quyết vấn đề trước khi chân ngắn trở về.

- Minkyung bảo chừng nào tớ còn trên Trái Đất chừng đó chị ấy vẫn sẽ tìm tớ.

Kang Kyungwon chán nản ôm đầu, cuộc người trên sofa, ánh mắt đăm chiêu, chắc đang nghĩ về tương lai tối thui trước mắt.

- Thế để tớ gọi cho NASA, đề nghị họ trục xuất cậu khỏi Trái Đất.

Siyeon bảo.

- Ai sẽ nấu cho cậu ăn Park Siyeon?

Ưu điểm lớn nhất của Kyungwon chính là biết rõ điểm mạnh của mình.

- Mà này, từ khi nào cậu đã gọi tiền bối Kim bằng tên thân mật thế.

Tôi hỏi.

- Chuyện đó không quan trọng.

Kyungwon giật nảy người, lên giọng.

Chúng tôi tiếp tục tranh cãi về những vấn đề không đâu trong khi vấn đề chính thì không được giải quyết.

.

.

Tiền bối Ki rút khỏi đội cổ vũ, hậu bối Baek cũng rút theo, không rõ nguyên nhân. Kang Mina đi du học, cô bé cũng rút khỏi đội. Jeon Somi cũng phải về Canada với gia đình. Kim Doyeon thì vẫn chưa bình phục chấn thương. Như vậy, đội cổ vũ dừng chân ở vòng bán kết, chính thức rút lui khỏi cuộc thi vì không đủ người.

Kim Doyeon bảo cô rất buồn vì việc này.

Ngày trước đội cổ vũ rất đông, mọi người không có đủ chỗ tập nhưng vẫn đi đều đặn và chăm chỉ tập luyện. Lúc đó ngoài cô, Kim Chungha, tiền bối Kim Sejeong, tiền bối Jung Chaeyeon, tiền bối Ki Heehyun, hậu bối Jeon Somi, hậu bối Kang Mina và hậu bối Baek Yebin ra còn có tiền bối Han Hyeri, tiền bối Lee Haein, cựu đội trưởng Kim Sojung, tiền bối Kim Nayoung, tiền bối Ji Sooyeon và nhiều cái tên nữa tôi không nhớ hết.

Hai chúng tôi ngồi trước cửa phòng tập vào một buổi chiều, Kim Doyeon búi cao tóc, xoa xoa cái cúp trông không nặng lắm, nhưng sáng bóng lấp lánh, mắt cá chân cô có vẻ đỡ nhiều. Cô kể về lần đầu tiên mình tham gia đội cổ vũ, lần đầu tiên chiến thắng, lần đầu tiên được lên làm đội trưởng. Cô kể về những ngày đầu tiên của từng thành viên mà cô đã được chứng kiến. Kim Chungha thì rụt rè, Jeon Somi rất năng nổ, Kang Mina chỉ biết mỗi cười, tiền bối Kim Sejeong ồn ào, tiền bối Ki Heehyun vẫn còn ngại ngùng, Baek Yebin siêu căng thẳng.

Tôi với tay, định vỗ nhẹ lên vai cô, nhưng rồi lại rụt tay.

Bầu trời phía trên chúng tôi lúc ấy, từ xanh chuyển dần sang xám, không một gợn nắng đổ màu hồng.

---------ooo--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net