'Cause nobody told me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thế hội trưởng hội sinh viên có nhìn thấy tiền bối Im không?

Park Siyeon ngả người trên sofa, một tay ôm chiếc gối mềm vào lòng, một tay cầm điện thoại, gõ liên tục vào màn hình, nói mà không nhìn chúng tôi.

- Tớ không có mắt sau lưng. Nhưng chuyện đó liên quan gì?

Tôi ngồi cạnh cậu ấy, hai tay nâng chiếc gối mềm, đẩy sát lên cằm.

Kang Kyungwon buộc nhẹ tóc, đeo kính, ngồi dưới sàn, lật qua lật lại quyển sách mới cứng mà cậu ta vừa mua ban chiều nhưng có vẻ chưa đọc được bao nhiêu. Trông mặt cậu ta lúc này, đúng là định nghĩa xuất sắc nhất của từ ngốc. Kang Yebin ngồi đối diện Kang Kyungwon, miệng nhóp nhép trái cây, cậu ấy bảo.

- Đó là lý do cậu vẫn ế.

- Nè, ở đây có đến bốn cô gái ế.

Tôi phản pháo. Công chúa liếc mắt về phía tôi, ho nhẹ. Tôi nhanh miệng sửa lại.

- Có ba cô gái ế.

- Nhưng cậu chưa hẹn hò lần nào từ hồi lên đại học.

Chân ngắn lại bảo.

- Chân dài cũng có đâu?

- Jung Eunwoo thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm tớ đấy. Là tớ từ chối cô ấy chứ không phải tớ ế. Hai chúng ta là hai loại chảo khác nhau.

Kang chân dài vênh mặt.

- Nhưng các cậu vẫn chưa lý giải cho tớ về việc "Kim Doyeon có nhìn thấy tiền bối Im hay không" thì có gì quan trọng.

- Nghe này, nếu một cô gái nhìn thấy cậu cười nói vui vẻ với một cô gái khác trông rất thu hút và xinh đẹp, rồi sau đó cô ấy nổi điên, tức giận với cậu thì điều đó có nghĩa cô ấy vừa mắc một hội chứng y học khá phức tạp. Hội chứng này có tên viết tắt là "ghen".

Park Siyeon bảo.

Bình thường thì tôi sẽ nhận ra chuyện này, nhưng bởi vì đó là Kim Doyeon, mọi người đều biết cô không quan tâm chuyện yêu đương và rõ là thái độ của cô khiến tôi cứ đinh ninh mình chắc cũng chỉ được xem như một người bạn thân thiết là cùng.

Dù sao thì, đèn cũng vừa nháy một tia xanh.

.

.

Trận tứ kết, đội cổ vũ giành được chiến thắng một cách hơi chật vật vì đối thủ là quán quân mùa trước. Bây giờ cả đội đang tích cực tập trung cho trận bán kết vì tham vọng của mọi người có vẻ tăng cao. Một vài cô bé năm nhất và năm hai bắt đầu xin xỏ để được vào đội, và hầu hết các cô bé này đều chưa từng tập qua bất kì một động tác cổ vũ nào. Trong một diễn biến khác, Hội sinh viên cũng tổ chức một cuộc thi hùng biện với quy mô toàn trường. Có rất, rất nhiều thứ đang chờ để được Kim Doyeon giải quyết, mà cô cũng vẫn là một sinh viên, các bài tập và bài kiểm tra vẫn phải hoàn thành như bao sinh viên khác.

Sự bận rộn bu bám lấy Kim Doyeon.

Thế nhưng vẻ bề ngoài trông cô không mấy phiền muộn. Sự hài hước, vui vẻ vẫn hiện diện trên gương mặt tươi tắn ấy, điều đó làm tôi bớt lo phần nào. Thêm nữa, tôi nghĩ rằng với sự trợ giúp của Choi Yoojung ở Hội sinh viên, Kim Chungha ở đội cổ vũ thì những vấn đề chắc cũng không nghiêm trọng lắm.

Cho đến một buổi chiều, năm ngày trước hôm thi đấu, trong một lần tập lại động tác khó nhất bài, Kim Doyeon bị ngã. Cô chấn thương, tuy không nghiêm trọng đến mức phải bó bột nhưng vẫn gặp nhiều khó khăn trong việc di chuyển và không thể vận động quá mạnh. Cô rút khỏi cuộc thi.

Đội cổ vũ như rắn mất đầu, ai nấy đều có những biểu hiện nản lòng. Các cô gái tập luyện không tích cực và trông như đang cố tỏ ra vui vẻ.

Kim Doyeon đã rất buồn khi thấy cảnh ấy. Cô ngồi nép mình trong cái góc ít sáng cạnh cửa ra vào phòng tập, mái tóc xõa dài, mặc quần jeans và áo phông, hai bàn tay đặt hờ trên đầu gối, hai chân duỗi ra, không thẳng lắm, chân trái gác lên chân phải, gót chân bên trái (là nơi tổn thương nặng nhất) được nâng một khoảng ngắn cách sàn, ánh mắt chăm chú quan sát, nửa phần mắt trái bị mấy lọn tóc che khuất, nhưng cả hai con ngươi thì long lanh thứ ánh sáng màu trầm. Hai con ngươi ấy và ánh sáng của chúng hút tôi vào một nỗi buồn sâu hoắm dưới tận đáy sông Hàn. Lần đầu tiên tôi thấy Kim Doyeon buồn, cũng lần đầu tiên tôi nhận thức được thì ra người ta vẫn có thể mỉm cười trong lúc buồn.

Tôi những muốn chạy đến, ôm cô vào lòng rồi bảo "đừng buồn, thấy cậu buồn, tớ rất khổ sở". Nhưng hẳn là tôi đã chẳng làm gì khác ngoài tiếp tục ngắm trộm bóng dáng ấy, quay mặt đi giả vờ chăm chỉ khi đột nhiên chạm vào ánh mắt cô.

Bài thi của đội buộc phải có sự thay đổi. Kim Chungha có thể thế chỗ Kim Doyeon với các động tác khó, tiền bối Jung sẽ hỗ trợ ở vị trí của Chungha, nhưng tính thế nào thì vẫn cón thiếu một người mới đủ đội hình. Cả đội đứng trước hai sự lựa chọn, hoặc tìm một người nữa cho đủ đội hình, hoặc thay mới toàn bộ bài thi. Nhưng lúc đó đã là bốn ngày trước hôm thi.

Kim Doyeon đề nghị, đưa tôi vào đội hình chính, vai trò linh vật sẽ giao cho lính mới Yoo Yeunjung, một cô bé năm hai vừa tham gia đội.

- Mặc dù với kĩ thuật của Kyulkyung mà ra thi đấu thì có hơi mạo hiểm, nhưng cậu ấy khá linh hoạt, di chuyển cũng tốt và quan trọng là thuộc bài.

Kim Doyeon nói, bằng ánh mắt kiên quyết, giọng nói đầy sức thuyết phục, và, một chút tin tưởng. Thường thì người ta sẽ không cảm thấy đây là một cái gì đặc biệt, vì rõ ràng tôi là người hoạt động lâu nhất so với các thành viên mới, nhưng với tôi thì đây sẽ là một trong những biểu hiện của hội chứng "Kim Doyeon chắc cũng thích tôi". Dĩ nhiên rồi, mọi người đều sẽ phải thích tôi thôi.

Như vậy, tôi bước vào đội hình với một vị trí chính thức, tuy chỉ là vai nhỏ mà tầm quan trọng thì không thể coi thường. Cổ vũ là một bộ môn thể thao cần sự linh hoạt và tính đồng đội cao, mọi người trong đội phải phối hợp một cách ăn ý nhất, đạt đến chuẩn xác nhất thì mới có một màn trình diễn hoàn hảo. Trong cổ vũ, sai sót không phải vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ phải sai sót cho thật đẹp mắt. Tôi thì quá điêu luyện trong việc làm mọi thứ trở nên đẹp, bố mẹ sinh ra tôi vốn đã đẹp sẵn rồi.

Đấy là ba hôm trước ngày thi. Tôi bắt gặp Kim Doyeon ở bến xe bus, cô đứng tựa người vào cột chống của bến chờ, ghế ngồi đều đã lấp đầy người. Cô mặc một chiếc sơ mi, tay dài, quần jeans, tóc xõa, môi có dặm một ít son, chân đi giày thể thao màu đen, không buộc dây giày. Cô chăm chú trông một cái gì đó trên tay, một xấp tài liệu dày cộm, mắt cô díp lại, hai bên chân mày đâu vào nhau, cánh môi trên cong nhẹ. Những cử chỉ như một người mắt kém. Tôi cũng hay thấy cô như vậy ở lớp, chỉ thi thoảng nên tôi không chắc lắm việc mắt cô có kém không.

Xe bus đỗ ngay trước bến, những người khác ùa nhau lên xe, Kim Doyeon hơi lê chân trái, ra chiều chật vật. Thấy chắc không chen được nên cô lùi về sau một ít. Cửa xe thoáng hơn một tí, nhưng cô vẫn tiếp tục khó nhọc lê chân lên xe, tôi nhanh chóng chạy ngay đến, đỡ lấy tay cô rồi cười thật tươi.

- Tớ giúp cậu.

Kim Doyeon đáp, bằng một nụ cười ngại ngùng, có vẻ không vui, hẳn cô cảm thấy mình hơi vướng bận, đang làm phiền người khác. Tôi hiểu mà, vì tôi ở đội cổ vũ cũng chẳng khác nào chiếc gót chân đang đau của cô.

Chúng tôi chầm chậm lên xe, trên xe chật ních người, chỉ có một ghế trống. Kim Doyeon quay sang nhanh chóng bảo tôi ngồi vào, tất nhiên tôi từ chối. Cô tỏ vẻ không hài lòng.

- Hay là tớ ngồi trên ghế, còn cậu ngồi trên chân tớ. Như vậy cả hai đều được ngồi.

Kim Doyeon mặt hơi tái, ngồi ngay xuống ghế, mái tóc lất phất che mất phần tư khuôn mặt cô, dẫu sao nét ngượng ngùng vẫn lọt vào mắt tôi.

Chúng tôi nói chuyện về ngày thi sắp đến, những câu giả lả, tôi chẳng nhớ mình nói gì, còn cô thì đã nói với tôi một câu, lúc đưa mắt ra phía cứa kính trước xe, rằng "Tớ tin ở cậu". Tôi nhớ mà, chính xác từng chữ một, từ ngữ điệu đến cách phát âm, tôi đã lặp đi lặp lại câu ấy trước gương rất nhiều lần đến mức cả Park Siyeon cũng thuộc luôn.

Kim Doyeon, tôi nhất định không để cậu thất vọng.

----------ooo----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net