Chương 10: Lễ hội Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đã đến tháng 12. Thời gian này ở Việt Nam, ngoại trừ Sa Pa là có tuyết ra thì những nơi khác chỉ se se lạnh thôi. Nhưng ở Anh, tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Buổi sáng ngày hôm nay Ngọc thức dậy rất lạnh, khác với mọi ngày, cô bé vệ sinh cá nhân rồi ra ngồi trước lò sưởi cả nửa tiếng, sau đó mặc 2 lớp áo len dày, đeo tất len, quấn khăn len quanh cổ, đeo cả bịt tai nhưng vẫn cảm thấy lạnh, mang theo túi sưởi rồi mới bước ra ngoài. Tuyết đã phủ trắng xóa hết ngôi trường, mặt hồ đông cứng lại, khắp nơi đều lạnh giá. Ngọc bắt đầu bài tập thường ngày của mình, có điều chỉ tập khoảng 10 - 15 phút rồi nghỉ. Xong lại chạy lên ký túc xá Gryffindor, mang bài tập xuống Đại sảnh đường, tiếp tục làm bài tập

Hôm nay bọn trẻ có nhiều môn phải học. Các môn học khác thì học trong những lớp học ấm áp, riêng môn Độc dược của thầy Snape bọn trẻ phải học ở trong 1 căn hầm lạnh toát, lại thêm thái độ dạy của thầy cũng khiến cho không khí buổi học đã lạnh càng lạnh hơn. Cũng giống như mọi hôm, thầy Snape vẫn cho Ngọc thực hành 1 mình, nhưng được phép ngồi gần Harry, Ron và Hermione. Ngọc là đứa thực hành xong đầu tiên ( vì không cần phải tranh luận ỏm tỏi như lũ trẻ khác ). Lúc này, Draco Malfoy lên tiếng khiêu khích:

- Tao thấy tội cho những đứa phải ở lại trường, không được gia đình đón về ăn Giáng sinh

Lời nói đó của Malfoy có vẻ đang nhắm đến Harry, hoặc là cả Ngọc, sau trận đấu mà Slytherin thua Gryffindor hồi trước, hình như cậu ta vẫn còn cay cú lắm

Thật ra lời nói của Malfoy cũng không phải là sai, cha mẹ Ngọc hiện phải trở về Bộ Pháp thuật Việt Nam để nhận thêm nhiệm vụ, cũng tiện về nhà chuẩn bị quà Tết cho ông bà nội ngoại nên không có mặt ở Anh. Và điều đặc biệt, Harry, Ron và 3 anh em khác nhà Weasley cũng sẽ ở lại ký túc xá vì ông bà Weasley đi thăm anh Charlie ở Rumani rồi.

Sau buổi học Độc dược, bọn trẻ đi ra ngoài, chúng vô tình bắt gặp bác Hagrid đang ở sau cây thông khổng lồ. Ron nhanh nhảu chào bác:

- Bác Hagrid, bác có cần tụi cháu giúp gì không?

- Không cần đâu, bác làm được mà - bác Hagrid trả lời

Chợt 1 giọng nói vang lên sau lưng:

- Tránh ra coi. Tính đứng đó kiếm mấy đồng Galleon hả Weasley? Tao thấy mày có triển vọng trở thành người gác cổng của Hogwarts đó. À mà đối với mày, cái nhà mày với căn chòi của lão Hagrid cũng giống như cung điện vậy hén?

Ron định nhào vào dần cho Malfoy 1 trận, nhưng Ngọc cản lại. Cô bé quắc mắt nhìn Malfoy:

- Cậu im lặng được rồi đó Malfoy. Nhà họ không bằng chỗ của cậu, nhưng ít ra bọn họ không dính dáng đến Nghệ thuật Hắc ám hay trở thành tay sai của Voldemort

Khi Ngọc nói ra cái tên Voldemort, bác Hagrid, Ron, Hermione và đám của Draco mặt nhăn lại, ý bảo: "Đừng nói cái tên đó nữa". Mặt Malfoy đã nói lên 1 điều rằng cậu ta đang tức giận dữ trời lắm rồi. Cậu không muốn gây hấn với cô bạn này, bởi cô là crush của mình. Nhưng Malfoy chưa kịp thanh minh gì với crush thì thầy Snape đã đến:

- WEASLEY

Bác Hagrid thò cái đầu xù tóc của bác ra, nói;

- Giáo sư Snape, trò Malfoy đã xúc phạm gia đình trò Weasley

Thầy Snape nói giọng ngọt ngào:

- Dù vậy, bác Hagrid à, đánh nhau vẫn vi phạm nội quy trường. Trừ 5 điểm nhà Gryffindor. Thôi giải tán hết cả đi

Malfoy, Crabbe và Goyle cảm thấy khá khoái chí, đặc biệt là Malfoy, nhưng nhìn thấy cái liếc mắt sắc sảo của Ngọc, cậu bèn cụt đuôi, thôi không cười nữa. Ron nhìn theo 3 đứa nó, nghiến răng trèo trẹo:

- Mình sẽ đập nó. Nhất định 1 ngày nào đó mình sẽ đập nó tơi bời.

Bác Hagrid bảo:

- Thôi, vui lên đi mấy đứa, sắp đến Giáng sinh rồi. À phải, mấy đứa theo ta vào Đại sảnh đường ngắm nghía 1 cái đi

Lũ trẻ bèn đi theo bác vào Đại sảnh. Hôm nay Đại sảnh đường trông thật lộng lẫy. Những cây tầm gởi và hoa dây leo giăng mắc khắp tường, mấy cây thông cao ngất ngưởng và được trang trí bằng mấy cái đèn trông như quả chuông. Bác Hagrid quay sang hỏi Hermione:

- Khi nào cháu về nhà?

Hermione đáp:

- Ngày mốt cháu về. À suýt quên, sau khi ăn trưa xong bọn mình xuống thư viện nhé? Vẫn còn sớm mà

Bác Hagrid ngạc nhiên:

- Thư viện? Tụi bây nay chăm học dữ

Harry cười, cậu giải thích:

- Bọn con đâu có vô đó học bài. Học bài thì chỉ có mỗi Pearl thôi. Từ sau khi bác nói đến Nicholas Flamel, bọn cháu tò mò muốn biết ông ấy là ai thôi mà

Bác Hagrid sửng sốt:

- Cái gì? Nghe nè, bác đã dặn tụi bây là không được xen vô rồi. Con chó nó canhh giữ cái
gì thì cũng đừng quan tâm.

Hermione nói:

- Bọn con muốn biết Nicholas Flamel là ai thôi mà

Harry tiếp lời:

- Nếu từ đầu bác nói cho tụi con biết thì tốt hơn không?

Ngọc lên tiếng:

- Thôi được rồi mấy bồ. Bác không muốn nói thì cũng đừng gặng hỏi làm gì

Sau cái lần mà bác Hagrid lỡ mồm nói ra cái tên Nicholas Flamel, bọn trẻ đã tra cứu đủ thứ. Chúng tìm kiếm, đọc hết cuốn này cuốn kia trong thư viện nhưng chẳng tìm được. Dĩ nhiên là Ngọc không tham gia trong cuộc tìm kiếm đó, vì cô bé cho rằng nó không cần thiết, bác Hagrid đã không muốn tiết lộ thì cô bé cũng không nên mất công tìm hiểu. Với lại Ngọc cũng đã biết sơ về Nicholas Flamel rồi, nên cũng chẳng cần tìm làm gì.

Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh đã bắt đầu. Hermione cũng đã trở về nhà cô bé. Ngọc, Harry, Ron đã trải qua những ngày tuyệt vời trong cuộc đời của tụi trẻ. Cả ký túc xá bây giờ chỉ còn mỗi 3 đứa và anh em nhà Weasley. Bọn trẻ lăn lộn bên cái lò sưởi, rồi lại ăn vặt đủ mọi thứ mà chúng có thể ăn. Ron và Ngọc cũng bắt đầu dạy cho Harry chơi cờ phù thủy. Môn cờ này không khác của Muggle là mấy, nhưng có điều chúng là những quân cờ sống, vậy nên thua 1 cái là bị đánh tanh bành. Bộ cờ của Ron đã cũ mèm, thì đồ nào của Ron chẳng cũ, là thừa hưởng từ ông nội cậu. Bộ cờ của Harry là mượn của Seamus, nhưng nó cũng chẳng khá khẩm hơn. Bộ cờ của Ngọc có vẻ là bộ cờ mới nhất trong 3 đứa, ừ thì con nhà giàu, lúc nào chẳng được cho đồ mới.

Vào đêm Giáng sinh, Ngọc cảm thấy rất hồi hộp. Phòng ngủ giờ chỉ còn mỗi Ngọc ở lại, bởi Hermione, Parvati và Lavender về nhà hết rồi. Đây là lần đầu cô bé đón Giáng sinh trong trường, bởi những năm trước cô bé chỉ đón Giáng sinh với bố mẹ ông bà mà thôi. Buổi sáng hôm sau thức dậy xuống phòng sinh hoạt chung sau khi đã vệ sinh cá nhân, Ngọc phát hiện ra hàng đống quà được đặt ngay trên bàn. Harry và Ron cũng đã đi xuống, cả 3 chúc nhau Giáng sinh:

- Giáng sinh vui vẻ

- Giáng sinh vui vẻ

- Bồ cũng vậy

Bọn trẻ mò đến đống quà. Harry nói:

- Nhìn nè, mình cũng có quà nữa

Harry cầm cái gói trên cùng lên, mở ra, bên trong là 1 cái áo len đan tay, có vẻ như là mẹ của Ron tặng. Ngọc cũng bắt đầu mò gói quà của mình, là cuốn cẩm nang Quidditch, 1 cuốn sách dạy nấu các món ăn truyền thống của người Việt, kèm theo là một gói nguyên liệu đã được phù phép bằng bùa Mở rộng, và không thể thiếu 1 thùng mì Hảo Hảo. Còn 1 gói quà nữa, bên trong là kẹo dẻo bị Bettie Botts, Chocolate Ếch nhái và chiếc áo màu hồng được đan len bằng tay, chắc cũng là của bà Weasley dành tặng. Bóc quà của mình xong rồi, Ngọc quay sang nhìn Harry, cậu nhận được gói quà khá kì lạ...

Đó chẳng phải... là chiếc áo tàng hình sao?

Harry nghe theo lời Ron, mặc chiếc áo vào. Nó che hết cơ thể của cậu khiến cơ thể Harry trong suốt. Có một lá thư rớt xuống từ cái áo, Harry cầm lên và đọc:

- Cha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách sử dụng nó. Chúc con một Giáng sinh vui vẻ.

Bọn trẻ đang xuýt xoa về cái áo Tàng hình, thì 2 anh em nhà Weasley, 2 anh trai sinh đôi của Ron, xông vào phòng sinh hoạt chung, Harry bèn giấu chiếc áo tàng hình đi.

- Chúc Giáng sinh vui vẻ

- Ô coi kìa, Harry và Pearl đều có áo ấm Weasley. Nhưng nhìn đẹp hơn của tụi mình hén? - George nói

Fred đồng tình:

- Má đan áo cho người khác thì đẹp dễ sợ, còn đan áo cho con mình thì lại xấu hơn xíu

George lại nói:

- Kìa Ron, mặc áo vào đi. Ấm lắm đó

2 anh em sinh đôi săm soi cái áo của Ron, nói:

- Áo của em không có tên nữa ha? Chắc má nghĩ là em không quên cái tên của mình. Nhưng mà tụi anh cũng đâu dở đến mức quên tên mình: bọn anh biết bọn anh là Fred và George mà

Ngọc cười, nói:

- Tại do mấy anh hay đổi tên cho nhau khiến người ta không biết ai là Fred ai là George đó

Fred và George hết đường nói luôn. Đúng lúc này, Huynh trưởng Percy đi vào phòng. 2 anh em sinh đôi liền khoác vai anh trai, thấy mặt ông anh mình có vẻ không vui, nhìn là biết vừa nhận quà của bà Weasley rồi. Fred cầm lấy gói quà:

- Nhìn nè, anh Percy cũng có áo luôn. Chữ P chắc là tên với chức vụ Prefects ( Huynh trưởng )

2 anh em sinh đôi bèn tròng cái áo vào người Percy, anh cứ vùng vằng không chịu, nhưng anh vẫn bị 2 thằng em kéo ra ngoài

Đây chính là bữa tiệc Giáng sinh hoành tráng nhất mà Ngọc từng dự, hàng trăm cây thông được đặt trong Đại sảnh đường và ngoài hành lang, những chiếc chuông lắc được gắn trên mấy cây thông kêu leng keng nghe rất vui tai. Trên bàn ăn là hàng trăm món ăn ngon nhức nách: mấy trăm con gà tây quay béo ngậy, hàng cân thịt nướng và khoang tây nướng, hàng đĩa xúc xích mỡ màng, những mâm đậu bơ đầy ụ, có cả những chiếc thuyền nhỏ chở nước sốt thịt, nước sốt dâu thơm bùi, ngọt lịm. Những trái pháo cứ nổ đùng đùng trong Đại sảnh.

Phía trên là dãy bàn ăn của các giáo sư, cụ Dumbledore đang dụ dỗ thầy Flitwick, năn nỉ thầy đổi cái nón chóp nhọn của mình, rồi cười khúc khích vì những câu chuyện tiếu lâm mà thầy Flitwick kể cho cụ

Bánh kem Giáng sinh được dọn lên sau cùng, nó có vị ngọt và béo ngậy vô cùng, Ngọc xắn cho mình 1 phần bánh kem lớn để ăn cho thỏa thích. Ngon cực kỳ

Khi ăn xong, Ngọc phải mang cái bụng đầy ứ thức ăn về ký túc xá, đi qua đi lại cho xuôi đồ ăn. Bụng cô bé bây giờ to như con cóc rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net