Chương 11: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đã ăn quá nhiều trong bữa tiệc Giáng sinh, Ngọc không thể làm gì ngoài việc đi qua đi lại cho xuôi bụng rồi nằm ngủ trên giường của mình suốt buổi tối hôm ấy. Vậy nên đến sáng hôm sau, nghe chuyện kể của Harry và Ron, Ngọc há hốc mồm, vì không nghĩ rằng 2 đứa nó lại trải qua việc đó. Chuyện là Harry, tối hôm qua đã mò vào thư viện tìm cuốn sách về Nicholas Flamel dưới Tấm áo khoác Tàng hình. Do suýt bị thầy Snape và thầy Filch phát hiện, nên cậu đã chạy trốn vào 1 căn phòng, nơi có đặt một tấm gương rất lạ, có thể soi được mong muốn của mỗi người. Harry thì nhìn thấy gia đình cậu, còn Ron lại nhìn thấy cậu trở thành Thủ Lĩnh Nam Sinh và Đội trưởng đội Quidditch của Gryffindor đang cầm Cúp chiến thắng ( fact: 1 trong 2 điều trên đã trở thành sự thật, Ron sau này đã trở thành Thủ quân của Gryffindor, giúp đội nhà thắng Cúp Quidditch và nâng Cúp =)))) ). Kể đến đây, Harry hỏi Ngọc:

- Vậy nếu như bồ nhìn vào Tấm gương đó, bồ sẽ nhìn thấy gì?

Ngọc mỉm cười trả lời:

- Có lẽ là việc mình đã tiêu diệt được Chúa tể Voldemort - đừng sợ mà Ron - và tay sai của hắn. Đó chính là ước mơ lớn nhất của mình, điều mình mong mỏi nhất.

Rồi Harry lại kể tiếp, Harry đã vô tình chạm trán cụ Dumbledore vào lúc sáng sớm nay khi cậu trở lại căn phòng. Cụ đã khuyên cậu không nên quá đắm chìm trong chiếc gương đó, thay vào đó hãy sống thực tế hơn. Ngọc đồng tình với lời khuyên của cụ Dumbledore:

- Mình nghĩ thầy nói đúng đó. Cứ dành suốt cuộc đời ngồi trước cái gương đó chỉ phí thời gian thôi

***

Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh cuối cùng cũng kết thúc, Hermione đã quay trở lại trường, ký túc xá cũng đông đúc hơn. Cô bé hoảng hốt khi nghe tin Harry đã đi lang thang trong đêm với tấm áo Tàng hình, lại còn cái gương Ảo ảnh nữa. Mặc khác, cô bé tỏ ra thất vọng khi mấy đứa bạn mình không tìm ra được cái tên Nicholas Flamel

Cũng bởi vì kỳ nghỉ Giáng sinh đã kết thúc, học sinh quay trở về trường nên đương nhiên là Draco Malfoy cũng vậy. Ngọc lại phải chạm trán cậu chàng rắc rối khó ưa này. Khác với Draco Malfoy mừng ra mặt khi gặp lại Ngọc, cô bé tỏ thái độ khó chịu ra mặt với Malfoy. Cậu ta thắc mắc:

- Nè, sao lúc nào gặp tôi cậu cũng bày ra cái mặt khó ở như vậy?

Ngọc quay sang mỉa mai:

- Bởi vì tôi không ưa những kẻ ra vẻ ta đây, khinh thường người khác như cậu

Malfoy trợn tròn mắt:

- Tôi đâu có khinh thường cậu?

Ngọc đáp:

- Cậu không khinh thường tôi bởi vì tôi cũng là phù thủy thuần chủng như cậu, nhưng thử xem tôi là phù thủy gốc Muggle xem cậu có phỉ nhổ tôi không? Vả lại, cậu lại còn khinh thường Harry, Ron và Hermione nữa. Thử hỏi xem tôi nên ưa cậu thế nào đây?

Malfoy cứng miệng, cậu không ngờ Ngọc lại ghét mình tới như vậy. Nhưng lúc nãy cậu có để ý nghe thấy cô bé nói là cô ấy thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng. Vậy là sao? Ở Anh làm gì có họ Nguyen?

Ngọc càng nhìn Malfoy càng không ưa, bèn chạy thẳng lên ký túc xá Gryffindor, tắm rửa thay bộ đồ Quidditch của đội Gryffindor, với cây chổi Cleansweep 7 xuống sân tập Quidditch. Wood sau khi trở lại trường đã nghiêm khắc và hăng hái hơn trước, anh bắt cả đội phải luyện tập trong thời tiết khắc nghiệt vào đầu năm. Tuyết vẫn chưa ngớt, lại còn mưa gió. Thế nhưng điều đó cũng chẳng làm Wood nản lòng, anh vẫn bắt đội tập luyện hăng say hơn. Sở dĩ Wood cho cả đội luyện tập điên cuồng như vậy là vì Gryffindor sẽ đấu với Hufflepuff trong trận đấu sắp tới. Nếu thắng được trận này Gryffindor sẽ giành lại được Cúp nhà vốn đã ở trong tay Slytherin 6 năm nay.

Và rồi, trong 1 lần luyện tập trên sân mà ai cũng bê bết bùn sình, Wood đã thông báo cho cả đội 1 hung tin, ấy là thầy Snape đã được chọn làm trọng tài cho trận đấu. Nghe tới đó, cả đội bắt đầu nhao nhao lên, George nói:

- Gì? Thầy Snape làm trọng tài hả? Ổng thiên vị Slytherin như vậy có môn mà trừ hết điểm của tụi mình. Như vậy sao công bằng được?

Wood nói:

- Đó đâu phải lỗi của anh. Tụi bây phải chơi cho cẩn thận, sạch sẽ, nếu không là thầy Snape sẽ kiếm cớ để thêm điểm cho đội Hufflepuff nữa đó

Muốn than thì cũng không thể than, bởi bọn trẻ đâu thể thay đổi được gì. Chúng bây giờ chỉ tập luyện cho ổn áp, rồi chơi đẹp trước mặt giáo sư Snape để thầy không trừ điểm hay "bụp" tụi nó. Sau buổi tập, Harry và Ngọc trở về ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngồi chung với Ron và Hermione. Khi nghe chuyện thầy Snape cầm trịch trận đấu giữa Gryffindor và Hufflepuff, cả 2 đứa nó đều sững sờ không tin vào tai mình. Hermione nói:

- Đừng thi đấu nữa. Nghỉ luôn đi

Ron thêm vào:

- Đúng rồi, hay là mấy bồ nói là bị bệnh rồi nghỉ đi

Ngọc phản đối:

- Không được, tụi mình không thể nghỉ, đội Gryffindor không có dự bị nào. Với lại, nếu như tụi mình mà nghỉ, thầy Snape sẽ lại kiếm cớ trừ điểm nữa

Harry đồng ý:

- Đúng đó, mình không thể để tụi mình mà cả đội nhà bị liên lụy được

Lúc này, Neville Longbottom xông vào phòng sinh hoạt, tay chân cậu cứng đờ, 2 chân lại bị trói chặt vào nhau, Hermione ngồi nhổm dậy và giải nguyền cho cậu. Harry hỏi:

- Có chuyện gì vậy Neville?

Neville lắp bắp:

- Malfoy... nó muốn thực hành Lời nguyền Trói giò... ở thư viện... và nó chọn mình

Harry khuyên:

- Đi méc cô McGonagall đi

Ron tán thành:

- Đúng đó, bồ không thể nhịn nhục hoài như vậy được

Ngọc nghiến răng, lời nói lạnh như băng:

- Nếu lần sau nó có ăn hiếp bồ, cứ nói cho mình 1 tiếng. Mình sẽ xử nó ngay cho bồ

Bọn trẻ bên này thay phiên nhau nói xấu Malfoy. Ở 1 nơi nào đó trong ký túc xá Slytherin, Malfoy đã nhảy mũi hắt xì liên tục. Không biết là ai đang nhắc cậu đây? Chắc là Pearl?

Neville nghẹn ngào nói:

- Thôi mà đừng nói nữa, mình biết mình không đủ dũng khí vào Gryffindor rồi, Malfoy cũng đã nói như vậy với mình

Harry cầm lên 1 thanh Chocolate Ếch nhái, đưa cho Neville rồi nói:

- Bồ đáng giá gấp 10 lần Malfoy. Thôi ăn đi

Neville cầm lấy thanh Chocolate, cậu đã cảm thấy đỡ hơn sau những lời nhận xét của đám bạn:

- Cảm ơn mấy bồ... mình phải đi ngủ đây. Hình như bồ đang sưu tập thẻ mà phải không? Giữ nó đi

Khi Neville đi rồi, Harry cầm tấm thẻ lên, cậu có vẻ thất vọng khi lại bốc ngay thẻ của cụ Dumbledore. Thế nhưng rồi...

- Khoan đã mấy bồ. Mình đã tìm ra Nicholas Flamel là ai rồi

Mấy đứa kia há hốc mồm, nhìn vào tấm thẻ. Nicholas Flamel đã cùng với cụ Dumbledore nghiên cứu về thuật giả kim, hèn gì cả 3 đứa ( trừ Ngọc ) đều cảm thấy quen quen khi nhắc đến tên ông ấy. Ngọc lúc này thấy mình không thể đứng ngoài cuộc, cô bé nói:

- À phải rồi, mình từng nghe nói về cụ Flamel, cụ là nhà giả kim đã tạo ra rất nhiều loại thuốc giúp lưu giữ tuổi của mỗi người. Mình có 1 cuốn sách, do ông bà nội mình tặng, nói về cụ và thành tựu của cụ. Để mình lấy cho mấy bồ coi

Cô bé chạy lên phòng, lấy ra cuốn "Những nhà giả kim vĩ đại" mà ông bà nội đã tặng cho vào đầu năm học, rồi đem xuống cho đám bạn coi. Cô bé đập ngay cuốn sách dày cộm xuống bàn trước mặt các bạn, vừa lật tìm ngay trang của Nicholas Flamel vừa nói:

- Mình không đọc cuốn này mấy tháng nay rồi, không ngờ nó lại có ích như vậy. Mình chỉ định
đọc giải trí thôi

Ron kêu lên:

- Như vầy mà đọc giải trí đó hả?

Ngọc phớt lờ lời của Ron, vẫn miệt mài tìm. Cuối cùng, cô bé đã tìm ra trang nói về cụ Nicholas Flamel và đọc cho đám bạn nghe:

- Nghe cho rõ này. Nicholas Flamel là người chế tác duy nhất của Hòn đá phù thủy

Harry cắt ngang:

- Hòn gì?

Ngọc đáp:

- Hòn đá phù thủy. Và làm ơn đừng ngắt lời khi mình đang đọc

Harry gãi đầu nói:

- Mình xin lỗi

Ngọc lại đọc tiếp:

- Thuật giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá phù thủy, 1 vật chất huyền thoại có thể đổi bất cứ kim loại gì thành vàng, và nó cũng có thể bào chế thành thuốc để trường sinh bất tử. Trong nhiều thế kỷ qua, đã có nhiều báo cáo về nó, nhưng chỉ có một hòn đá như vậy thuộc về cụ Nicholas Flamel, 1 nhà giả kim xuất sắc. Hiện nay cụ đã 665 tuổi, đang sống ở Devon - nước Pháp với người vợ của mình, cụ bà Perenell đã 658 tuổi.

Ngọc nói:

- Mấy bồ đã hiểu chưa?

Hermione là đứa hiểu ra đầu tiên. Cô bé nói:

- Mình hiểu ý bồ muốn nói rồi. Vậy là đây chính là vật mà con chó 3 đầu đang canh giữ.

Ngọc đồng ý và tiếp lời Hermione:

- Đúng vậy, và cụ Flamel đã giao cho thầy Dumbledore giữ, vì cụ nghi rằng có kẻ muốn đánh cắp nó. Vì vậy nên nó đã được mang ra khỏi căn hầm của Gringotts

Ron thắc mắc:

- Tại sao lại có người muốn đánh cắp nó?

Harry giải đáp thắc mắc của Ron:

- Nó là hòn đá giúp người ta bất tử mà Ron? Hèn gì thầy Snape thèm muốn nó

Ngọc lại hỏi Harry:

- Sao mấy bồ luôn nghĩ mấy cái xấu là do thầy Snape không vậy?

Harry nói:

- Là vì ổng luôn có hành động đáng ngờ, lại còn ếm cây chổi của mình còn gì?

Ngọc cười nửa miệng, mấy đứa bạn của mình ngây thơ dễ bị dụ quá rồi. Nhưng thôi không sao, dần dần rồi thì các bạn của cô bé sẽ nhận ra điều tốt đẹp của thầy Snape thôi.

***************

Tác giả: nói thật thì xem phim, mình rất thích thầy Snape, nhưng đọc truyện thì tình cảm đó bị lung lay ít nhiều, thật sự là như vậy. Trên phim đã bỏ qua khá nhiều lỗi của thầy Snape, rồi cũng tự nhiên bôi đen nhân vật James Potter luôn. Thực tế là James đã có lần cứu Snape khỏi nanh vuốt của Lupin ( lúc này đã hóa người sói ), nhưng không hiểu sao lên phim lại không nhắc đến. Rồi cả việc Snape đam mê nghệ thuật hắc ám và từng sỉ nhục Lily là máu bùn cũng khiến mình có ác cảm với thầy Snape hơn. Mình ngưỡng mộ tình yêu của thầy dành cho Lily thật, nhưng không thể vì vậy mà tẩy trắng lỗi lầm của thầy được. Đương nhiên là theo thời gian thầy không còn như xưa nữa, nhưng mỗi lần đọc cmt trên mấy page, group trên Facebook ca ngợi Snape rồi dìm Nhóm Đạo tặc, rồi lại nói thầy không có lỗi thì bức xúc thật sự


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC