Chap 1 - 2 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1

Ba mẹ 17 năm chung sống quyết định ly thân, Lý do của người lớn thì có lẽ bọn trẻ như cậu cũng không thể hiểu được. Trần Lạc Huy vốn không phải là một đứa trẻ trầm lặng. Cậu thông minh, lanh lợi có phần còn nổi trội hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác, kể cả cậu em trai song sinh của mình – Trần Lạc Hy. Hai anh em lúc nào cũng vui vẻ cười nói với tất cả mọi người. Không ai phân biệt được họ thậm chí cả ba mẹ. Có lẽ vì thế mà khi đột nhiên Lạc Huy bị bệnh, sự khác biệt giữa cậu và Lạc Hy mới trở nên rõ rệt hơn. 

   Đó là câu chuyện của mùa hè 5 năm về trước…

    Cái nắng mùa hè chói chang đã có vẻ như dịu lại trước nụ cười giòn tan của lũ trẻ đang nô đùa nhau trên phố. Nổi trội nhất trong đám là 2 cậu bé khuôn mặt giống nhau, mặc quần áo như nhau…nếu phải phân biệt thì chỉ đúng có bảng tên mà chúng đeo trước ngực là cơ sở duy nhất mà thôi. Mà 2 cái tên đó nếu nhìn thoáng qua nhiều khi cũng dễ nhầm lẫn. Đó chính là Lạc Huy và Lạc Hy.

   Dù hay bị nhận nhầm nhưng chúng chẳng hề thấy phiền phức, đôi khi còn nghĩ đó là một điều rất thú vị, chúng có thể tráo đổi vị trí cho nhau mà không ai có thể nhận ra.

-         Hẹn gặp ở công viên nhé ! – Lạc Huy vẫy tay với Lạc Hy và bọn trẻ.

Cậu tung tăng cầm 2 cái cặp về nhà, định rằng về cất cặp xong sẽ ra công viên chơi với Hy Hy và bọn trẻ cùng phố...

  Nhưng vừa bước vào nhà, cậu nghe thấy tiếng cãi vã, đập phá của bố mẹ.

-         Tôi không thể chịu nổi cái nhà này nữa, rốt cục là cô muốn sao ?

-         Anh không chịu nổi thì đi khỏi cái nhà này đi…

-         Vậy sao cô không kí vào đơn li hôn đi để tôi biến khỏi cái nhà này….

Lạc Huy cứ đứng trân trân ở cửa mà không bước nổi chân hay cất một tiếng khóc. Với cậu nhóc 11 tuổi, lúc đó còn chưa nhận biết hết được vấn đề. Dường như những chuỗi ngày tươi đẹp đã qua cũng không thể cứu vãn được tâm trạng cậu lúc này, trước mặt cậu là khoảng không gian xám xịt ảm đạm...một cơn tức ngực lạ lùng khiến cậu mơ hồ không còn nhận biết được điều gì mà ngất đi ngay cạnh cửa.

  Nghe tiếng động ngoài cửa, ba mẹ Huy chạy ra thấy Huy nằm bất tỉnh trước cửa.

-         Huy Huy ! Con sao thế này ??? Tỉnh lại đi con !!! Huy Huy !!!

-         Làm ơn cho một xe cấp cứu tới số nhà X, đường Y…

      Sau một loạt các khám,xét nghiệm các bác sĩ chuẩn đoán rằng Huy bị bệnh tim.

-         Anh chị có phát hiện cháu bị thế này lần nào chưa?- vị bác sĩ hỏi.

-         Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy thưa bác sĩ. Trước đây nó vẫn sinh hoạt bình thường như bao đứa trẻ khác. – ông Minh, bố của Lạc Huy lên tiếng.

-         Theo các kết quả xét nghiệm cho thấy cháu Huy bị bệnh tim, nhưng  không phải do bẩm sinh hay liên  quan đến sinh hoạt. Dạo gần đây có chuyện gì khiến cậu bé bị shock hay khủng hoảng không ? -  Bác sĩ hỏi trong lúc đang tìm kiếm nguyên nhân phát bệnh của Lạc Huy.

-            Nhà chúng tôi dạo gần đây có xảy ra một chút chuyện… - Ông Minh bình tĩnh nói.

-         Uhm !Giữ cậu bé bình tĩnh và thoải mái, đừng tạo áp lực hay cú shock nào cả… – người bác sĩ điềm đạm nhìn 2 người làm cha mẹ trước mặt.

-         Liệu có chữa được không bác sĩ ? – bà Kiều Anh, mẹ Lạc Huy lúc này mới bình tĩnh trở lại.

-         Tôi đã kê đơn thuốc cho cháu…nhưng điều quan trọng bây giờ là hay giữ cho cháu tinh thần thoải mái và lạc quan.

-         Cảm ơn bác sĩ ! – Ông Minh nhìn vị bác sĩ nói.

.....

     Khi  Lạc Huy tỉnh dậy thì đã sang một ngày khác...cậu ngước nhìn bầu trời xanh ngắt qua đôi mắt u buồn, đối với 1 đứa trẻ 11 tuổi, dường như điều cậu vừa trải qua thật tồi tệ. Nhìn đống dây ống lằng nhằng trên cơ thể mình. Cậu không biết cậu bị gì mà phải vào đây, nhưng những chuyện xảy ra lúc đó cậu còn nhớ rất rõ. Nghĩ đến trái tim cậu lại hơi nhói lên.

  Chợt  có tiếng kéo cửa nhẹ vang lên ,Lạc Hy và ba mẹ cậu bước vào . Lạc Hy khi nhìn thấy anh trai nằm trên giường bệnh với đủ thứ dây, ống cắm vào người đã nhào tới hôn hít rồi khóc lên tu tu :

-         Anh ơi....hức hức...

-         Hy Hy ngoan ! Nín đi,  Có gì đâu mà khóc ???

-         Lúc đó em nên về cùng anh, em không biết anh bị ốm…huhu…

-         Nhìn xem này anh vẫn khỏe lắm. Hy Hy khóc anh buồn mà ốm tiếp mất.- Lạc Huy làm cái mặt phụng phịu để dỗ cậu em mít ướt. “Thật may là hôm đó Lạc Hy không về với mình “- Cậu thầm nghĩ.

-         Hức ... ! Lạc Hy sụt sịt cái mũi đỏ lên vì khóc của nó rồi đưa tay lau 2 hàng nước mắt thật nhanh. Rồi nó nở nụ cười ngây ngô với anh nó mà không biết gì cả.

-         Huy Huy... ! – Lúc này bà Kiều Anh mới lên tiếng gọi...

     Lạc Huy ngẩng đôi mắt buồn rười rượi lên nhìn 2 người mà cậu vẫn gọi là ba mẹ ...vừa trách móc vừa đau khổ...

     Cậu thay đổi từ ngày đó, im lặng, lạnh lùng, khép kín với tất cả mọi người...Đôi mắt lúc nào cũng vương một nỗi buồn vừa lạnh lẽo, vừa cô độc. Người duy nhất cậu mở lòng là Lạc Hy – cậu muốn nó vẫn mãi vui vẻ và hồn nhiên, đôi khi cậu thầm cảm thấy may mắn vì cậu là người chứng kiến tất cả. Hy Hy có nụ cười rất đẹp, lại hồn nhiên và tốt bụng… cậu không muốn để Hy biết chuyện này nên đã không nói gì cả.

   Sau khi Lạc Huy xuất viện, Lạc Hy vốn hồn nhiên chắc chắn rằng Huy Huy đã khỏe mạnh nó liền chạy biến ra công viên chơi với bọn trẻ hàng xóm.Bản tính của Hy là vậy. Vô tư và vô lo, có thể dù có chuyện gì xảy ra nó cũng vẫn lạc quan được… Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa Hy Hy và Huy Huy.

    Lạc Huy ngồi trên giường, vén tấm rèm nhìn bóng dáng cậu em mình chạy biến đi cùng với lũ bạn. Từ giờ cậu không được chơi đùa vui vẻ như trước nữa. Tuổi thơ của cậu coi như chấm dứt và giờ là lúc phải học cách trưởng thành… Cậu phải làm gì đây trước tình cảnh gia đình có thể sắp tan nát.

  Lúc này chỉ còn 3 người trong căn phòng nhỏ...

-         Con muốn nói chuyện với ba mẹ ! Lạc Huy nhìn ba mẹ mà nói.

Bố mẹ Huy nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống trước mặt Huy.

-          Con bị bệnh gì vậy ? -  Sau một hồi im lặng, Lạc Huy mới thốt lên.

-         Con…con bị đau tim đột ngột…

     Huy không còn nhớ rõ ai là người nói cho cậu biết điều này, chỉ là khi biết được, cậu thực sự cảm thấy mông lung…Tại sao chuyện này lại diễn ra với cậu chứ? Bao nhiêu điều cậu muốn nói đang gào thét trong đầu, muốn nói ra nhưng lại vẫn một mực im lặng… khóe mắt ngấn lên những giọt nước…đôi môi mím chặt cố kìm nén những đau đớn và tủi thân chan chứa trong lòng… Dù sao cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ…

-         Ba mẹ đã đưa Hy Hy đi kiểm tra chưa?- Cậu cố  gắng bình tĩnh.

     Lạc Huy lo lắng cho Lạc Hy bởi vì dù sao cậu với nó cũng là song sinh, có khi nào lại mắc bệnh giống nhau hay không ?Hay chỉ mình cậu có trái tim yếu đuối?

-         Ba mẹ kiểm tra rồi, Hy Hy hoàn toàn bình thường. – Ông Mình gật đầu nhưng vẫn không quên nhìn lén cậu.

   Đối với cậu con trai này, giờ đây trong lòng ông tràn đầy hối hận… rằng tại sao không cố gắng kiềm chế cảm xúc, rằng tại sao không thể bình tĩnh nói chuyện.

-         Chuyện ly hôn của ba mẹ, hãy quyết định khi bọn con trưởng thành hơn. Được không ạ ?Chỉ mình con thế này là đủ rồi.- Ánh mắt Huy không lộ chút sắc thái nói với ba mẹ cậu.

-         Mẹ xin lỗi con Huy Huy... ! – Bà Kiều Anh vừa khóc vừa ôm Huy Huy... bà rất hối hận khi đã gây ra một vết thương quá lớn cho con trai của mình...đứa  trẻ mới hơn 10 tuổi và giờ thì nó không cười nữa.

...........

   Cứ thế 5 năm đã trôi qua và mọi chuyện cứ thế tiếp diễn êm đềm trong tuổi thơ của Hy Hy...Còn với Lạc Huy...cho dù không muốn, nhưng điều đó đã vô tình trở thành nỗi ám ảnh trong giấc mơ tuổi thơ hàng đêm của cậu. Càng ngày cậu càng trở nên lạnh lùng với mọi thứ. Đã thế , cậu còn không được tự do nô đùa như những đứa trẻ khác, Chỉ có thể nhìn chúng và Hy Hy cùng chơi đùa. Chính vì thế mà người ta đã có thể dần dần phân biệt được cậu và Hy Hy. Giờ đây 2 người hoàn toàn là những cá thể riêng biệt. Chỉ đôi khi Lạc Hy nổi hứng làm mặt lạnh lùng thì lúc đó mọi người mới không nhận ra được. 

     Cuộc sống của Lạc Huy mấy năm nay chỉ xoay quanh những bài vở trường lớp, những chuyến du lịch và những lúc vui đùa với Hy Hy. Sự thay đổi khiến cậu rời xa mọi người. Niềm vui duy nhất của cậu hiện tại chỉ có âm nhạc, hội họa và những chuyến du lịch cùng chiếc máy ảnh mà Hy Hy tặng cậu. Cậu dành hàng giờ để tập guitar hay vẽ một bức tranh , trong khi Lạc Hy lại đổ mồ hôi ở những giải đấu thể thao. Giờ đây cậu không còn nuối tiếc tuổi thơ nô đùa cùng lũ bạn và Hy Hy nữa, bởi cậu cũng đã có niềm vui riêng cho mình. Dù chọn những con đường khác nhau để tiến lên…nhưng tình anh em của 2 người vẫn không ai có thể chen vào được.

      Cậu đã cố gắng trì hoãn sự tan vỡ của gia đình suốt những năm qua. Nhưng chiếc ly nứt rồi sẽ có ngày vỡ tan...Mối bất hòa của bố mẹ không phải cứ có cậu đứng ra làm lý do níu kéo thì sẽ được hàn gắn. Có lẽ họ cũng đã cố gắng vì cậu trong từng ấy năm rồi.  

   Đó là vào một ngày cuối hè, cái nóng vẫn còn gay gắt, lũ ve vẫn ồn ào kêu gào. Lạc Huy mới 16 tuổi, cái tuổi mới lớn nhưng chưa thực sự được coi là trưởng thành. Tuy vậy, ba mẹ cậu đã quyết định ly thân.

-          Nhất định phải làm thế bây giờ ư ? – Cậu lạnh lùng hỏi.

-         Ba mẹ sẽ sống ly thân cho tới khi các con đủ 18 tuổi sẽ li hôn. – Ông Minh lên tiếng trả lời.

-         Thế còn bọn con ? – Lạc Huy vẫn ngồi cắm cúi vào quyển sách không quay lại nhìn 2 người, dường như trong đầu cậu vốn dĩ luôn thường trực những giây phút thế này.

-         Hy Hy sẽ ở với mẹ…. – Bà Kiều Anh e dè nói.

-         Ba mẹ tách bọn con ra sao ? – Cậu sửng sốt quay lại, cho dù là nghĩ như thế nào cậu cũng k nghĩ rằng ba mẹ cậu sẽ để cậu và em trai rời  xa nhau...

-         Chúng ta không thể để trách nhiệm chăm sóc các con cho một người. Ta đã quyết định, khi nào các con tốt nghiệp sẽ gặp lại nhau. – Ông Minh nói xong liền ra ngoài.

   Bà Kiều Anh nói với cậu rằng 2 tuần nữa sẽ hoàn tất mọi thủ tục chuyển trường và các giấy tờ cần thiết để cậu chuyển sang Hàn Quốc cùng với chồng bà.

   Tất cả chỉ là do bọn cậu vẫn còn bị coi là những đứa trẻ, nên không thể quyết định điều gì, hay ít nhất riêng cậu cũng k thể tự lo cho bản thân mình… Cậu tự thấy bản thân mình thật bất lực…Cậu chẳng thể làm gì cả.

   Tối hôm đó là bữa tối sau nhiều năm cả nhà cậu mới ngồi ăn chung với nhau bữa cơm. Với Hy Hy đó dường như là điều rất vui vì vốn dĩ cậu đâu biết điều gì chờ cậu sau khi ăn xong bữa cơm này. Cậu tí tởn vờn quanh bàn ăn, ngồi ăn cơm rồi mà vẫn luôn miệng nói không ngớt.

    Lạc Hy cảm nhận được sự việc có gì đó rất trọng đại, nhưng cậu nhìn thái độ của anh trai thì không thấy có gì bất thường cả, chỉ thấy ba mẹ cậu là lạ...

   Trong không gian im lặng giữa ngôi nhà, Cả 4 người ngồi quây quần trong phòng khách,  ông Minh lên tiếng phá tan sự lĩnh lặng :

-         Lạc Huy, Lạc Hy ! Ba mẹ thông báo với các con là ba mẹ đã quyết định sống ly thân từ bây giờ. Lạc Huy sẽ sống với ba và chuyển sang Hàn Quốc. Lạc Hy, con sẽ sống với mẹ ở đây.- Ông Minh trầm giọng nói.

-         Ba ! ba nói gì vậy ? con không hiểu...- Lạc Hy ngỡ ngàng với những điều mình vừa nghe được.

-         Hy Hy à, ba mẹ đã suy nghĩ việc này rất lâu, ba mẹ thực sự không thể sống với nhau được nữa... – Bà Kiều Anh kiên nhẫn giải thích với Lạc Hy.

-         …….

-         2 tuần nữa anh và ba sẽ sang Hàn Quốc, trường học bên đó đã nhận anh và anh phải sang sớm để theo kịp chương trình. – Giọng Lạc Huy trầm nhẹ vang lên.

-         Anh…

   Lạc Hy dường như không tin nổi vào những điều mình vừa nghe, cậu quay sang Lạc Huy với hy vọng anh trai mình sẽ bảo đây chỉ là một câu chuyện đùa, rằng ba mẹ cậu đang trêu chọc cậu mà thôi...Nhưng đáp lại với những kì vọng của cậu là đôi mắt vừa buồn vừa bất lực của anh trai....Cậu vùng chạy ra khỏi nhà... Lạc Huy cũng đứng lên.

-         Con sẽ tìm em ! – Nói rồi cậu bước ra cửa để lại phía sau sự im lặng của ba mẹ. Cậu hiểu cảm giác của Hy Hy lúc này...

     Sau khi chạy thục mạng trên đường Lạc Hy dừng chân trước quảng trường lớn, nơi có đài phun nước lớn lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Cậu bước tới phía hàng rào ven hồ, để cho những cơn gió đêm mùa hạ thổi táp vào người... Đây là nơi cậu hay cùng Lạc Huy ra ngồi mỗi khi có chuyện buồn, và hôm nay, dù trong lúc tâm trí hỗn loạn thói quen lại đưa cậu ra đây một lần nữa...cậu ngồi xuống chiếc ghế đá nhìn ra mặt hồ...nghĩ ngợi một lúc mắt lại cay xè… Ba mẹ thì không nói bởi vì họ có bao giờ ở nhà đâu, căn nhà rộng lúc nào cũng chỉ có cậu và anh trai…

     Tại sao ba mẹ lại như thế ? Dù không thường xuyên gặp nhau nhưng mọi chuyện trước giờ vẫn tốt mà….

    Người mà cậu không muốn rời xa nhất là Lạc Huy.  Nghĩ đến đây cậu không kìm nén được mà rơi nước mắt.

    Kể từ hồi mà Lạc Huy  phải nhập viện thì đây là lần thứ 2 cậu khóc. Đã cố gắng trở nên khỏe mạnh hơn, kiên cường hơn để bảo vệ anh trai...nhưng giờ ba mẹ lại bắt cậu phải xa người anh trai song sinh của mình... cậu thực sự rất buồn.  Con người cậu sống tình cảm, lại đặc biệt yêu quý anh trai...đối với cậu đây chính là sự đả kích rất lớn...

-         Lại mít ướt hả nhóc ?! – Lạc Huy đã tìm thấy Lạc Hy ngồi cô độc nhìn ra mặt hồ, cậu xoa đầu Lạc Hy mà trêu đùa.

-         Anh biết trước phải không ? ?? – Lạc Hy không quay lại mà hỏi anh trai mình...cậu cảm nhận rằng anh cậu đã biết trước tất cả...

-         Ừm ! – Lạc Huy trầm giọng. – Họ nói trước với anh, rồi còn chuẩn bị sẵn thuốc cho anh nữa cơ... haha... -  Cậu không nói rằng cậu đã biết từ cách đây 5 năm, không nói rằng cậu nhập viện là vì biết được tin đó...cậu giữ mọi thứ ở trong lòng.

-         Giờ mà anh còn cười được !!! – Lạc Hy không hiểu nổi anh trai mình những lúc thế này, nhưng cậu cảm thấy khá hơn khi thấy anh mình vẫn ổn. Cậu phụng phịu hờn dỗi – đã 16 tuổi rồi mà vẫn trẻ con đáng yêu trước mặt anh trai.

  Trong lòng Lạc Hy cũng lo sợ rằng anh trai cậu sẽ bị shock, rồi có thể lại nhập viện... Cậu sợ cái cảm giác bất an giống như ngày hôm đó…lúc đang chơi với bọn trẻ thì đột nhiên tim cậu nhói lên rất lạ.  Khi cậu trở về thì nhà không có ai cả, chỉ có đống đổ vỡ ngay phòng khách…cậu gọi cỡ nào cũng không có ai trả lời… Cậu gọi Lạc Huy khản cả tiếng, cho tới khi mẹ cậu về nhà trong bộ dạng thất thểu, nhìn thấy cậu ngồi thu lu một góc, chạy lại ôm cậu - lúc đó cậu mới òa lên khóc nức nở. Và cả cái cảm giác khi biết Lạc Huy bị bệnh…

   Lạc Hy lại rơi vào im lặng suy nghĩ của riêng mình.

  Cảm thấy Lạc Hy đã dần ổn định tâm trạng, Lạc Huy mới lên tiếng :

-         Ba bảo sang đó sẽ tìm kiếm cơ hội chữa bệnh cho anh, thế nên…em phải chăm sóc mẹ khi anh và ba không có đây nhé...đừng giận nữa. – Lạc Huy nói mà trong lòng thấy buồn.

    Cậu cũng không chắc là mình có thể không giận ba mẹ mình không, nhưng với Hy Hy chắc sẽ ổn. Sau khi ba mẹ ly thân, cậu sẽ sang Hàn Quốc cùng ba. Ba cậu có một dự án lớn ở Hàn Quốc, cần ông điều hành nên ông không thể bỏ mặc được…dù sao cũng là công ty ông tâm huyết cả đời mới tạo dựng nên …

     Lạc Hy cũng không nói gì, cậu chỉ im lặng nhìn những ánh đèn phía xa, bên kia mặt hồ....Từng cơn gió cuối hè thổi khô đi những nhạt nhòa trong khóe mắt của 2 người…

    Cả hai không hề biết rằng, chính từ đây 2 người sẽ rẽ đi những con đường hoàn toàn khác nhau…

  Vài ngày sau...

-         Con đi du lịch vài ngày.... –  Lạc Huy xách cái ba lô và máy ảnh đã chuẩn bị ra khỏi nhà...

-         Con sẽ tới đâu ? -  Bà Kiều Anh giọng lo lắng hỏi...

-         Hạ Long ạ, tới nơi con sẽ gọi cho mẹ. – Lạc Huy trả lời cho mẹ yên tâm. Cho dù kiên cường như thế nào thì cậu cũng chỉ có 16 tuổi, cái tuổi muốn làm được nhiều thứ nhưng dường như chẳng có việc gì cậu có thể quản được...

-         Huy Huy, cho em đi với !!!! – Lạc Hy từ trên tầng tất tưởi chạy xuống.

-         Bài tập hè còn chưa làm xong thì đi đâu hả ? Với cả không phải giải bơi thành phố ngày kia là diễn ra hay sao ? – Lạc Huy vừa xỏ chân vào đôi giày thể thao vừa nói.

-         Bài tập thì em chép của anh là được, dù sao anh cũng làm xong rồi mà !! Giải bơi thì không năm nay thì năm sau ! – Lạc Hy kèo nhèo.

      Lạc Hy dành rất nhiều thời gian cho thể thao cho nên thành tích học tập của cậu không được khả quan cho lắm. Kì học hè cải thiện của cậu chỉ vừa mới kết thúc thì gia đình cậu lại đứng trên bờ vực tan vỡ. Cậu chẳng có tâm trí làm bài tập hay đi thi thố gì nữa.

-         Hãy làm những điều em thích khi còn có cơ hội, Hy Hy ! Em thích thể thao mà phải không ? – Lạc Huy vừa cười vừa đưa bàn tay lên xoa đầu cậu em trai, Lạc Huy đã rất cao rồi nhưng Lạc Hy có phần cao hơn cậu chút ít. Cơ mà lúc nào cũng nhõng nhẽo như một cậu nhóc.

   Lạc Hy biết anh nói đúng, nhưng vẫn phụng phịu vì cậu biết chẳng có nhiều thời gian để cậu và anh ở bên nhau nữa. Dù vậy, trong thâm tâm cậu biết Lạc Huy vẫn đang theo đuổi những điều mà Huy thích. Còn cậu, thành tích học tập không tốt nhưng cậu có thế mạnh về thể thao. Và cậu cũng yêu nó !

-         Nhớ mua quà cho em đấy nhé ! – Cậu nói to trước khi Lạc Huy ra khỏi cổng.

    Bà Kiều Anh nhìn bóng cậu con trai lớn ra khỏi cửa trong lòng có không ít lo lắng. Nhưng bà tin tưởng bởi Lạc Huy đã trưởng thành hơn trước rất nhiều rồi. Bà muốn Lạc Huy ở Việt Nam , nhưng Lạc Hy thằng bé sẽ gặp khó khăn khi hòa nhập ở đất nước xa lạ. Lạc Huy thì ổn hơn vì thằng bé giỏi ngoại ngữ, hơn nữa bệnh tình của nó cũng khá hơn trước nhiều rồi. Có điều,  bà đang gặp vấn đề với Lạc Hy. Lúc nãy bà định quan tâm hỏi han về cuộc thi sắp tới. Nhưng thằng bé đến nhìn cũng không thèm nhìn bà tới một lần. Chắc nó giận lắm… Bà nén một tiếng thở dài.

Chap 2

      Dương Dương vừa mua vé xe để trở về quê ngoại, mỗi năm cô đều về thăm ông bà ngoại trước khi vào năm học mới. Sau khi mẹ cô mất vì tai nạn, cô đều như vậy cả…Cho dù bây giờ ba cô đã tái hôn với mẹ Mỹ Mỹ, cô còn có thêm 2 nhóc em sinh đôi 5 tuổi rất đáng yêu nữa, nhưng cô vẫn làm vậy…Mọi người cũng vui vẻ với điều đó.

  Hà Nội cuối hè mà sáng sớm  trời đã nắng gay gắt, Dương nhanh chóng bước lên xe để thoát khỏi cái nắng nóng cháy da và hưởng thụ điều hòa mát lạnh.

Ôi !!!! Thiên đường là đây !!!! “

  Vẫn cái bộ mặt hưởng thụ đó cô  ngó nghiêng tìm chỗ ngồi, bất chợt cô nhìn thấy một chàng trai ngồi bên cạnh cửa kính, ánh nắng chói chang hắt lên người cậu …Tai nghe headphone, đôi mắt nhắm khẽ…mái tóc nghiêng nghiêng khẽ lay động… Ánh nắng dường như khiến hình ảnh cậu trong mắt Dương trở nên quá lung linh, cô không tự chủ được mà giơ tay bấm máy…chụp chộm là hành vi không thể chấp nhận được đối với một nhiếp ảnh gia chân chính, nhưng cô vốn không phải là nhiếp ảnh gia gì cả , chỉ đơn giản là một người yêu cái đẹp thôi. Mà trai đẹp cũng là một trong những khía cạnh thuộc phạm trù cái đẹp của cô.  Nhưng nhìn dáng ngồi đó, cô thấy một sự cô đơn toát ra khiến cho cô vô tình muốn ở bên cạnh .

“ Cậu ấy nhìn cô đơn quá …”

    Vô thức , cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu lúc nào không hay…

   Bàn tay cô muốn đưa lên vuốt vài tóc đang chấm vào đôi mắt của chàng trai thì xe chuyển động.

     Bất ngờ lúc đó chàng trai cũng mở mắt…có một tia ngạc nhiên thoáng xuất hiện trong mắt cậu khi cậu phát hiện ra bên cạnh mình là một cô gái…một cô gái có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tnt