Chap 10 - 11 - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10

    Thời tiết đã chớm xuân từ  bao giờ, trên những nhánh cây khẳng khiu đã bắt đầu những chồi non xanh biếc…sau những ngày mưa trời phảng phất chút hơi ấm khiến cho đám chồi non thức tỉnh sau một mùa đông lạnh giá. Sau thời gian nghỉ Tết âm lịch theo truyền thống ở Việt Nam, lũ trẻ lại nô nức đến trường với bao nhiêu câu chuyện của năm mới. Chúng cứ tíu ta tíu tít không thôi từ tận cổng trường vào tới lớp học.

-         Linh !!! -  Dương nhìn thấy cái dáng nhỏ nhắn quen thuộc ngay sau khi bước xuống xe bus. Cô gọi to.

-         Đồ quỷ, năm mới mà bà định dọa tôi thế à??? Giật cả mình !!! – Linh bĩu cánh môi nhỏ phớt hồng, nhìn Dương cau có.

-         Năm mới gì mà tâm trạng bà kém thế ???

-         Kém gì đâu ! tại tôi đang nghĩ chuyện khác thôi !  - Nói rồi Linh cười 1 cái rõ tươi để chứng minh.

    Thực ra Linh có rất nhiều chuyện đang nghĩ trong đầu ấy chứ !!!  Cô đang điên đầu…vì 14 / 2 sắp tới rồi… mà hôm qua, Lạc Hy còn gọi điện nhờ cô quân sư nên tặng gì cho Dương. Chả là sau vụ đi chơi game rồi ôn bài với Hy, Linh tốt bụng mà giúp 2 người làm hòa, cũng không nghĩ là Dương đối với Hy lại là mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy. Trước đây Hy cũng có không ít bạn gái để ý, cũng có vài mối tình vắt vai. Thế nhưng giờ trong mắt Hy chỉ thấy có Dương. Đôi khi Linh có cảm giác một chút bị Hy lấy làm cái cớ để tiếp cận Dương, cậu tỏ ra thân thiết với Linh hơn nhưng những lúc không có Dương thì chủ đề mà Hy nói với Linh vẫn chỉ là Dương. Cô chợt thấy buồn vô cùng…nhưng lại không thể tỉnh táo mà tránh xa được. Bởi vì đã lún sâu vào tình cảm này lắm rồi.

    Linh vẫn đi, cắm cúi suy nghĩ…cô hứa với Hy sẽ không để cho Dương biết, bởi vì Hy không biết được rằng Dương đã có thiện cảm với cậu hơn chưa, còn Linh biết trái tim Dương trao cho ai. Chỉ là cô không muốn Lạc Hy bị tổn thương mà vẫn một mực im lặng chịu đựng cảm giác vừa là người trong cuộc, vừa là người ngoài lề trong chuyện tình yêu rắc rối này...

-         Lạc Hy kìa ! -  tôi vào lớp trước nhé ! – Dương nói nhỏ với Linh khi nhìn thấy bóng dáng Hy từ cổng trường đang đạp xe vào bãi đỗ xe.

    Linh không nói gì, chỉ gật đầu trước khi Dương kịp biến mất trước cầu thang. Dương biết cô thích Hy, nên Dương thường tạo cơ hội cho cô và Hy, trở thành một người bạn vô tư của Hy cũng vì cô, nhưng chỉ là khi có 3 người, còn lại Dương vẫn cật lực tránh Hy.   Linh thở dài, không biết như thế có tốt không ?

-         Bà chằn ! chờ tôi à?  - Hy từ bãi để xe bước nhanh lại gần cái người đang đứng ngây ra nhìn cái cây.

-         Ông thấy giống lắm à??? – Mặc dù đang tâm trạng nhưng Linh có thể ngay lập tức đổi giọng trở về con người thật của mình. Dữ như cọp !

-         Tại tôi thấy tội cho cái chồi non yếu ớt kia đang bị ánh mắt tóe lửa của bà thiêu trụi mà không lớn được thôi !!! haizzzz!!!!

-         Đầu năm ông  muốn ăn đòn à??? -  Linh giờ giơ bàn tay với năm đấm tí teo chẳng đủ sức giết 1 con kiến ra dọa trước mặt Hy.

    Hy chẳng khách khí lấy bàn tay to lớn của mình bao trọn lại nắm đấm nhỏ bé của Linh trêu chọc !

-          Ăn đòn như thế này ấy hả ???  - Nói xong Hy chạy biến lên lớp để mặc Linh đứng trơ trơ dưới cầu thang.

    Cái đồ con trai không ý tứ, Linh vẫn nắm bàn tay giờ còn đang hơi run run…Thực ra kiểu tình thế như thế này, cô đã gặp nhiều rồi, Lạc Hy rất vô tư…quá vô tư…

    Cô từ từ bước lên cầu thang, cố gắng điều hòa nhịp thở, đè nén xúc động, áp 2 bàn tay vào má để che đi khuôn mặt đang đỏ và làm dịu đi sức nóng ở 2 má… dù có gặp tình huống này nhiều lần…nhưng cô vẫn không sao quen được. Cái kiểu bất ngờ như vậy, cô không kịp chuẩn bị tâm lý. Đó, chính là lý do mà cô đang nghĩ tới ngày 14/2 -  ngày lễ tình nhân -  cô muốn nói hết, muốn bày tỏ. Cô không chịu nổi những đả kích khiến thần kinh cô tổn hao như vậy nữa…cho dù sau này có xảy ra chuyện gì cô cũng mặc kệ luôn á !!!!

-         Điên mất !!!! -  Đúng ! cô phát điên mất thôi !

    Trong lớp ồn ào như cái chợ vỡ, chúng nháo nhào tụ họp bàn luận về những chuyện năm trước và năm nay, những ngày tháng sắp tới mà không hay chuông vào lớp đã reo lên.

-         E hèm !!! các em ăn Tết có vui không ?

-         Vui cô ạ !!! – Cả lớp đồng thanh.

-         Có bị bánh chưng làm quên hết chữ nghĩa không đấy ? – Cô giáo bỏ đi vẻ nghiêm nghị, cười vui vẻ nói chuyện với lũ học trò.

-         Quên hết rồi cô ơi !!! – Lác đác đâu đấy có đứa liều lĩnh lên tiếng, làm cả lớp cười rộ.

-         Thế à ? thế thì chút nữa phải làm bài kiểm tra đầu năm để vực dậy tinh thần chiến đấu nhỉ ??? – cô hóm hỉnh dọa nạt, gì chứ kiểm tra luôn là từ khiến lũ trẻ nhộn nhạo kêu than ! – thôi được rồi, cô tha cho tiết tới, nhớ chuẩn bị bài đấy. Ngoài ra, Cô có một bất ngờ cho các em đây ! Em vào đi ! – cô gật đầu ra hiệu cho người đứng ngoài hành lang.

   Cả lớp đúng là được một phen bất ngờ, tuy vậy cũng có những người ngạc nhiên khôn cùng…đó là Lạc Hy, Dương và Linh.

-         Huy Huy ! – Lạc Hy chạy ra khỏi chỗ ngồi, phóng thẳng tới chỗ Lạc Huy. Thực ra, nếu cậu chậm lại vài giây, có thể sẽ chứng kiến người sững sờ nhất đang đững bất động cuối lớp là ai… và có thể sẽ tránh được cho cậu những tổn thương sau này.

-         Hy Hy, buông anh ra nào ! – Lạc Huy nhìn thấy người đó, ánh mắt đó, đôi vai đang run lên kìm nén đó…

-         Xin phép cô , Dương bị đau bụng, em đưa bạn ấy lên phòng y tế ! – Linh đứng vội lên xoay người Dương tránh cho mọi người nhìn thấy, nói nhỏ vào tai Dương -  Bình tĩnh chút, tôi đưa bà đi.

   Cô giáo và cả lớp bận tập trung vào nhân vật mới xuất hiện lúc này mới để ý Dương và Linh đã đứng lên từ lúc nào.

-         Ừ được rồi !Em đưa bạn đi đi, Lạc Hy về chỗ đi, Lạc Huy  em ngồi kia nhé!- Cô chỉ Huy về phía bàn trước đây Dương ngồi.

   Lạc Huy đã nhìn thấy tất cả cảnh vừa rồi, bởi vì ngoài cô giáo cậu là người duy nhất nhìn xuống cuối lớp. Trong lòng cậu hiện đang có rất nhiều cảm xúc vây quanh…cậu muốn ở bên Dương nên mới quay về…cậu muốn những ngày tháng cuối cùng của mình, ở bên cạnh Dương, được nhìn thấy Dương. Chỉ thế là đủ rồi.

    Cả lớp lại bắt đầu những tiết học nhàm chán, đầu năm mới, quả thật chúng vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác được nghỉ ngơi của ngày Tết. Dù là thế, những chúng vẫn căng óc ra để nhồi nhét đống kiến thức khô khan vào trong đầu và mong chờ giờ ra chơi đến sớm. Linh đã trở về lớp sau 30p vắng mặt. Nhưng Dương vẫn đang ở đâu đó không ai biết cả. Chỉ có Linh biết, nhưng cô cũng không định nói gì.

-         Dương đang ở đâu thế? Tôi không thấy Dương ở phòng y tế ! – Lạc Hy sau giờ ra chơi tiết 1 thì chạy ngay xuống phòng y tế xem tình trạng của Dương thế nào, để mặc người anh trai đã lâu không gặp mới trở về ở lại trong lớp. Quả thực, giờ Dương quan trọng hơn với cậu ư?

-         Tôi không biết, lúc tôi về lớp Dương vẫn còn ở đó mà ! – Linh nói mà không lộ chút giấu vết, thực ra cô và Dương đâu có tới phòng y tế. Nhưng dại gì mà cô nói cho tên não phẳng này biết chứ?

   Trong lúc nói chuyện với Hy, cô vẫn thầm quan sát Lạc Huy. Cô cũng thắc mắc tại sao Lạc Huy đột ngột trở về, chẳng phải 2 năm Huy mới quay lại sao, giờ mới hơn nửa năm đã quay trở lại. Nhưng không có một nét gì quá đặc biệt hiện lên trên mặt Huy cả, khuôn mặt cậu vẫn vậy, cứ bình thản và phẳng lặng như nước. Không đoán biết được cậu đang nghĩ gì trong đầu cả.  Dương đã kể cho cô nghe chuyện gặp Huy như thế nào, rồi mọi thứ phát triển ra sao…đến  thái độ của Huy đối với tình cảm của Dương…phải chăng con người này lạnh lùng đến vậy, không hề có một chút rung động từ trước tới giờ?

-         Nhìn đủ chưa vậy ?  - Lạc Huy đột nhiên lên tiếng khiến Hy và Linh giật thót. Lúc này Hy mới nhớ ra Lạc Huy.

-         À ! Huy Huy ! sao anh về vậy ??? anh về lúc nào mà em không bảo em gì cả.

-         Anh muốn bất ngờ cho Hy Hy mà – Lạc Huy cười nhẹ với Hy Hy. Kiểu cười độc quyền chỉ dành cho Hy Hy ấy, làm Linh phát ngán.

-         Hai người thôi tình thương mến thương đi. – Nói xong, cô quay lên.

-         Tôi đang tổn thương lắm đây vì Hy Hy không thèm để ý tới tôi gì cả… - Lạc Huy than thở, tiếp tục nói với Linh.

   Điều này thực sự khiến Linh, Hy và những ai trong vòng bán kính 3 mét với Lạc Huy đều hết sức ngỡ ngàng. Trước đây cậu chưa hề nói với người khác trừ Hy Hy qua 3 từ. vậy mà giờ nhìn xem, ai đang làm cái bộ mặt giận dỗi ra kia, than vãn với Linh về Hy Hy. Đến Hy Hy cũng còn ngạc nhiên trước sự thay đổi này của anh cậu.

-         Huy Huy ! sang đó có ăn nhầm gì không vậy ?

-         Phải đó, ông bị khí hậu bên đó làm cho thay đổi tâm tính rồi à??? – Linh cũng chen vào.

-         Như thế này mọi người không thoải mái à??? Thế tôi lại như cũ nhé !!!

-         ĐỪNG  !!! -  Không hẹn mà gặp, tất cả những ai trong bán kính 3 mét đều đồng loại kinh hô. – Như thế này ổn lắm !!!

    Trước phản ứng của mọi người Lạc Huy bất giác cười mỉm. Cậu cũng không ép mình tạo cái vỏ bọc lạnh lùng đó nữa. Chỉ có Lạc Hy là kinh ngạc tới tận bây giờ vẫn chưa ngậm miệng được. Cậu cứ đứng trân trân như vậy cho tới khi một bóng dáng thu hút sự chú ý của cậu. Dương đang đứng ở phía cửa sau của lớp, thấy vậy cậu liền chạy vội ra hỏi han :

-         Cậu có sao không Dương ? đỡ đau bụng chưa? Còn cảm thấy không khỏe chỗ nào không ? sao lúc nãy mình không thấy cậu trong phòng y tế ??? – Lạc Hy không kiềm chế được dồn dập hỏi.

-         Lạc Hy, mình không sao ! – Dương nói nhỏ rồi tránh những câu hỏi của Hy, cô lặng lẽ ngồi vào bàn. Cô muốn quay xuống nói chuyện với Huy, hỏi han Huy…nhưng giờ, cô vẫn chưa khỏi kích động…Tình cảm dồn nén những ngày qua, cô sợ lại vỡ òa…

-         Dương ! để mình giới thiệu ! đây là anh trai song sinh của mình ! Lạc Huy  - Lạc Hy không buông tha cô còn vui vẻ giới thiệu Lạc Huy với cô. – Huy Huy, đây là Dương.

    Dương chầm chậm quay xuống, cố gắng điều khiển cảm xúc… Linh với đôi mắt lo lắng vừa nhìn Dương vừa liếc tên khỉ gió ngốc nghếch kia. Rồi lại nhìn Huy dò xét.

-         Lần đầu tiên gặp mặt ! xin giúp đỡ cho ! – Lạc Huy nở một nụ cười nhẹ đầy thiện cảm, đưa cánh tay về phía Dương.

   Một chút sững sờ trong mắt Dương và Linh, rồi Dương đưa bàn tay gầy còn đang run lên của mình, chạm vào bàn tay của Huy.

-         C…Ch…Ch…ào…cậu !!! –Dương khó nhọc lên tiếng.

    Huy không nhớ gì về cô ư? Huy không còn nhớ đã từng gặp cô hay sao ? sao lại là lần đầu gặp mặt ??? Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Huy, nhưng đáp lại cô vẫn là cái nụ cười nhẹ không hề dao động ấy. Cô nhanh chóng buông tay Lạc Huy và quay lên…Dương không dám đối diện với Huy lúc này. Bởi vì con người ấy giống như một người xa lạ cô chưa từng quen biết.

    Những tiết học tiếp tục trôi qua trong im lặng, nhưng tâm trạng của 4 người bọn họ, mỗi người một khác… Lạc Hy đột nhiên trở nên trầm lắng, cậu im lặng quan sát Dương…từng hành động của cô tới ánh mắt cô… đều cho thấy cô đang chú ý Lạc Huy. Cậu không biết có phải do cậu và Huy giống nhau quá nên Dương tò mò hay không, Nhưng thái độ đó không phải là do tò mò, mà giống như đang bối rối… Cậu lại nhìn sang Lạc Huy, không phát hiện ra điều gì quá khác lạ trên khuôn mặt Lạc Huy cả…

   Đồng hồ chầm chập phát ra những tiếng tích tắc, giờ học im lìm. Lũ học trò mải miết ghi bài, còn thầy giáo vẫn mải miết giảng. Nhưng ở phía cuối lớp kia vẫn có những người không thể nào tập trung được vào bài giảng, tâm trí hỗn độn cứ quẩn quanh bao nhiêu hoài nghi… Dương vẫn đang cố kìm nén những cảm xúc tứ lúc Huy mới bước vào lớp, thêm nữa bây giờ trong đầu cô còn bao nhiêu câu hỏi càn giải đáp… Lý trí nói rằng cô nên điều chỉnh, nên quên đi. Nhưng ở nơi nào đó trong trái tim cô vẫn cố chấp níu kéo. Cho dù Lạc Huy đã quên cô, đã quen một người con gái khác, nhưng cô vẫn cố chấp.

    Thực ra ngay từ đầu Huy chỉ đối xử với cô như một người bạn, chỉ là cô hiểu nhầm, tự huyễn hoặc mình trong cái thứ tình cảm u mê. Cứ nghĩ rằng Huy cười với cô thì là Huy có tình cảm với cô. Thực ra đó chỉ là  Huy lịch sự với cô thôi… Cô phải tỉnh táo lại thôi. Huy chưa bao giờ nói thích cô cả. Chỉ là một cái ôm, một vài giọt nước mắt rơi khi sợ hãi nhìn thấy cô mất phương hướng…là Huy tốt bụng quan tâm thôi…đúng thế, Huy vốn tốt bụng mà. – Dương cứ chìm vào suy nghĩ như vậy, cho tới khi tâm trạng cô ổn định hơn, cũng là lúc đã hết giờ học. Cô giật mình khi Linh vỗ nhẹ vào vai cô.

-         Nghĩ gì mà thừ người ra thế ? đến giờ ăn trưa rồi, đi cùng tôi không? – Linh hơi lo lắng hỏi Dương.

-         Uhm! – Dương gật đầu, mỉm cười nhẹ.

-         Tụi tôi đi với !!! – Lạc Hy cũng nhảy bổ vào bá vai bá cổ Linh như những người bạn thân.

-         Ông xê ra ! ông định ám tôi ế già hay sao mà cứ bá vai bá cổ, còn thằng nào dám tán tỉnh tôi nữa !!! biến ! – Linh nổi cáu với cái kẻ ngốc hết thuốc chữa kia rồi kéo tay Dương đi.

-         Đi cùng đi mà!!!  Huy Huy! Chúng ta đi thôi. – Lạc Hy không thèm để ý tiện tay kéo Lạc Huy đi cùng Dương và Linh.

   Trên hành lang, mọi con mắt đổ dồn về phía họ. Lý do là bởi vì 4 người họ vốn đã nổi sẵn trong trường, giờ lại tụ lại giống như trêu ngươi cả trường về cái thế giới lấp lánh đang vây quanh họ vậy. Lạc Huy hơi gầy và thấp hơn Lạc Hy một chút, 2 tay đút vào túi quần, dáng đi thong thả, thỉnh thoáng nét mặt lạnh băng thoáng một nét cười mỗi khi Lạc Hy trêu đùa. Lạc Hy thì khoác vai Lạc Huy, luyên thuyên đủ thứ mà cậu cho là hay ho, nói không ngớt  cho tới khi tới tận nhà ăn trường.

       Còn 2 cô gái đang đi trước mặt họ cũng là những tài nữ sáng giá của trường. Dù gì Diệu Linh vốn năng động hoạt bát tham gia nhiều phong trào của trường nên còn ai mà không biết cô nữa. Còn Hoàng Dương mới gần đây chuyển về trường đã soán ngay ngôi đầu bảng thành tích học tập toàn trường, lại nổi tiếng với tài chơi guitar xuất thần nữa nên ai mà không biết. Cô thậm chí còn nổi tiếng ở các trường khác từ sau đợt lễ hội. Clip cô đánh đàn và hát vừa được tung lên đã đạt gần triệu lượt xem. Thậm chí các công ty giải trí, đào tạo ngôi sao cũng đên trường tìm. Nhưng người ta vẫn luôn thấy Dương khó hiểu khi từ chối tất cả, dù cho điều kiện họ đưa ra tốt như thế nào đi nữa.

    Cả bọn 4 người chọn một cái bàn gần cửa sổ, sau những ngày mưa, giờ đây có chút nắng nhẹ hắt qua tấm kính trong suốt, đổ lên dáng 2 người đang ngồi đối diện nhau nhưng lại có cảm giác tâm hồn họ cách nhau rất xa. Linh và Hy đã đi bon chen gọi đồ ăn cho cả bọn. “Không biết để bọn họ riêng với nhau có tốt không?” -  Linh vẫn thầm quan sát hai người trong lúc đi chọn đồ.

     Lạc Huy ngồi dựa vào chiếc ghế, đôi tay vẫn kiên định để trong túi quần. Đôi mắt nhắm khẽ tránh cái nhìn của Dương. Cho dù quyết tâm nhưng không phải điều gì cũng dễ dàng thực hiện. Nghĩ thì bao giờ cũng dễ hơn làm mà. Cậu còn chưa biết nói gì với Dương thì Dương đã lên tiếng.

-         Huy Huy ! Mình nhớ cậu ! – Ánh mắt Dương nhìn thẳng vào người con trai ngồi đối diện, hình ảnh cậu khép đôi mắt, mái tóc lòa xòa trước trán cả người còn phủ lên một thứ ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ vẫn luôn in đậm trong tâm trí cô.

     Lạc Huy mở đôi mắt màu café nhìn Dương, 2 người cứ thế nhìn vào mắt nhau không trốn tránh.Dương vẫn thẳng thắn như ngày đó, còn Huy vẫn không nói một lời nào, ánh mắt cậu sâu thăm thẳm, nhưng ánh lên những tia dịu dàng nho nhỏ khi nhìn Dương. Giữa hai người dường như không gian đã trôi trở về ngày đó…dưới ánh hoàng hôn đó… Ngày đó, cậu đã không dám nắm lấy bàn tay Dương, vì cậu sợ tình cảnh không nói trước được của mình. Cậu chạy trốn, mải miết vì cậu biết Dương đang đuổi theo.

     Lúc ở Hàn Quốc, cậu đã từng nghĩ thời gian trôi qua sẽ khiến cho những tình cảm mới chớm nở đó dần nhạt nhòa. Nhưng cậu đã nhầm, ở đâu đó trong trái tim cậu, vẫn luôn có một vị trí nhất định dành cho Dương. Chỉ vì những lo sợ không biết trước được trong tương lai mà cậu đã cố gắng xóa nhòa tất cả những tình cảm đó.

    Nhưng giờ cậu đã thay đổi suy nghĩ…Cậu không muốn phải hối tiếc… Không muốn phải hối tiếc bất cứ điều gì cả….

Chap 11

     Đó là khoảng 1 tuần sau Noel, lúc đó 3 người đang ngồi uống café trong một quán nhỏ gần nhà Chan Hyuk. Hyo Seol luyên thuyên về chuyện cô bạn người Việt Nam nhiệt tình giúp đỡ họ lần trước, là người đã đánh đàn guitar trong buổi tối hôm lễ hội cuối cùng. Người đang vô cùng nổi tiếng dạo gần đây, thậm chí clip đó cũng được chia sẻ tới tận Hàn Quốc.

-         Cậu nói người đưa hai người tới nhà kính và gửi vé dạ hội là cô gái này. Chắc chứ? – Lạc Huy không khỏi kinh ngạc khi thấy Dương.

-         Ừ, cậu ấy là Hà Hoàng Dương! Bọn mình đã kết bạn với nhau. – Jun Jae lên tiếng khẳng định

-         …………… - Không nói gì, Lạc Huy vùng bỏ đi ra khỏi quán. Tâm trí cậu hỗn loạn quá, hóa ra Dương biết cậu có mặt ở đó, nên mới đàn bài hát mà cậu tặng.

-          Chan Hyuk ! chờ bọn mình với ! – Hyo Seol tất tưởi chạy theo.

-         Chạy từ từ thôi không ngã đấy, Hyo Seol ! – Jun Jae chán nản nói với Hyo Seol. Cậu nhanh chóng thanh toán tiền rồi cũng chạy theo 2 người. Trong lòng cậu biết rõ mối quan hệ lằng nhằng phức tạp của Chan Hyuk, em trai Chan Hyuk và cô gái đó. Nhưng cậu không ngờ cô gái đó lại là Hoàng Dương…đúng là sự đời chéo ngeo mà. Cái gì vốn là duyên số, có tránh cũng không tránh được.

   Chan Hyuk không để ý đến  phía sau mà cắm cúi đi… Cậu suýt xoát vượt qua đường mà không để ý đèn xanh đèn đỏ. Bỗng “Két.t.t.t.t” Một âm thanh rít dài, sau đó là tiếng “ Rầm “ cuối cùng là tiếng đổ xuống mặt đất… mọi người bắt đầu bu lại. Bắt đầu xì xầm

 “ Cậu ta còn trẻ quá !”

“ Thật đáng tiếc !”

“ Hình như là do cứu cô bé kia !”….

 Lạc Huy dừng hẳn bước chân khi nghe tiếng gọi thất thanh phát ra từ đám đông :

-         JUN JAE !!!!!  - Hyo Seol hét lên.

    Khi cậu lách được vào đám đông, đã thấy Jun Jae nằm trên vũng máu…người tài xế lái chiếc xe đã nhanh chóng gọi cấp cứu… nhưng tiếng Hyo Seol vẫn kêu lên thảm thiết. Lạc Huy gần như muốn gục xuống, cậu cầm lấy tay Jun Jae nắm chặt mà gọi tên :

-         Jun Jae !!! tỉnh lại đi, Kim Jun Jae… - trong giọng nó của cậu có sự sợ hãi…

-         Jun Jae !!! tất cả là lỗi tại mình!!! Mình xin cậu !!!! cậu tỉnh lại đi !!!! Jun Jae à !!!! – Hyo Seol vẫn tiếp tục gọi Jun Jae.

-         K…Kh…Không…phải…do…cậu…Hyo Seol à…

-         Jun Jae ! Cậu tỉnh rồi, cố gắng lên, xe cấp cứu sắp tới rồi. – Chan Hyuk mừng rỡ khi thấy Jun Jae tỉnh lại.

-         Hyo Seol !!! Đừng…khóc…! …

     Jun Jae gần như không nhìn thấy Chan Hyuk, trước mắt cậu giờ đây là Hyo Seol đang đẫm nước mắt. Cậu muốn đưa tay lên lau nước mắt cho cô…nhưng không thể vì không còn chút sức lực nào…

-         Cậu đừng nói gì cả, cố gắng lên, xe sắp tới rồi… - Hyo Seol vẫn nói trong nức nở.

-         ………..Hyo Seol…Mình…thích….cậu…………….đừng khóc…nhé… -  Jun Jae dùng chút sức lực cuối cùng trước khi cậu ngất đi, mỉm một nụ cười mông lung, đưa bàn tay lên gạt nhẹ nước mắt trên mặt Hyo Seol…rồi chìm vào mê man.

-         JUN JAE !!!

…………………………

    Jun Jae ngất đi đã không tỉnh lại. Sau phẫu thuật cậu ấy không chết, nhưng lại hôn mê. Các bác sỹ nói không xác định được thời gian cậu ấy tỉnh lại. Lúc này chỉ còn dựa vào cậu ấy. Lạc Huy và Hyo Seol vẫn thường xuyên vào viện thăm Jun Jae, đã 2 tuần trôi qua từ tai nạn đó.

-         Là do mình bỏ đi không nói lời nào … - Lạc Huy tự trách bản thân.

-         Là mình hại Jun Jae…. Nếu lúc đó mình để ý, thì Jun Jae sẽ không vì cứu mình mà gặp chuyện… - Hyo Seol lại nức nở.

   Hai người ngồi trong khuôn viên bệnh viện đã khá lâu. Chỉ là Lạc Huy im lặng còn Hyo Seol vẫn lặng lẽ khóc. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau.

…….

    Hyo Seol nắm lấy bàn tay của Jun Jae…nước mắt lại bất giác trào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tnt