nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"nắng qua tay

môi chạm mắt

đời có em."

15/6/18

gửi jang wonyoung, người thích nắng đầu mùa hơn cả người mình yêu.

xin chào, kẻ nghiện nắng. khi đọc mấy dòng này hẳn em đang giận mình lắm nhỉ, vì bên đây có người không gửi thư cho em suốt hai tuần liền. nhưng khoan trưng khuôn mặt phụng phịu mà viết vào thư "em ghét chị" đi, wonyoung nghe mình giải thích.

bức thư cuối wonyoung gửi mình là vào cuối tháng năm, mình có đọc thư, miết thật phẳng và cất nó vào trong túi áo đàng hoàng. ban đầu mình có định hồi đáp, nhưng sau khi đặt xong những con chữ đầu tiên lên mảnh giấy sạm màu, mình lại thôi. mình chỉ không muốn câu chữ trên thư nhìn qua thì nhiều mà nội dung thì rỗng tuếch.

và nếu em thắc mắc rằng mình đã trốn biệt đi đâu trong suốt nửa tháng qua thì wonyoung à, mình rời khỏi seoul. đúng rồi, em chẳng đọc nhầm đâu, một người yêu seoul trong từng hơi thở như mình lại quyết định rời xa thủ đô để tìm đến một nơi rất khác.

nơi mình tới là gangneung, tỉnh gangwon-do.

mình và em luôn nói hai đứa khác biệt rất nhiều, em thích trải nghiệm, dường như chẳng gì có thể ngăn cản nổi trí tò mò của em, còn mình thì luôn muốn tìm về chốn yên ổn. mình nhận ra điều ấy kể từ cái ngày tháng sáu ồn ã, em kéo tay mình ra khỏi chiếc điều hoà kêu ro re để tắm dưới nắng hè mướt mả, tóc hai đứa rạm màu vàng óng, nụ cười của em lại toả ra ánh dương màu mật. mắt em long lanh mùa hạ, xiết lấy tay mình thật chắc.

mình ở lại seoul một vài tuần để sắm sửa quần áo thuốc men, đọc sách báo về cả ngàn địa điểm tuyệt đẹp trên thế giới rồi đến tuần thứ tư, mình khởi hành trên chuyến tàu hiraeth đến gangwon. từ seoul tới gangneung, mình nhớ mất 3 tiếng 15 phút.

gangneung chào mình với một cơn mưa mang nồng vị sỏi cát. mình cất vali về khách sạn rồi ngay lập tức xà vào lòng biển, mặc cho những hạt mưa cùng làn nước trắng xoá làm quần áo mình ướt nhẹp, đầu tóc rối bời và tâm trí cuồng quay. ôi, mình chẳng quan tâm thứ gì được nữa. em có thể sẽ bất ngờ, vì hiếm khi mình thể hiện cái "điên" ấy của bản thân.

tới khi cơn mưa tạnh hẳn thì trời đã sậm sáu giờ, mình mệt nhoài về khách sạn tắm rửa, ăn tạm một tô mì với đậu sundubu rồi chìm vào giấc ngủ ngay, tối đó mình không bị thức giấc giữa đêm. (nếu em thắc mắc thì sau khi em rời khỏi hàn quốc, mình bị mất ngủ vì nhớ em quá, hoàn toàn không phải do mình đâm đầu học đánh ghita tới 3 giờ)

sáng ngày thứ hai trong chuyến đi của mình, bầu trời gangneung hửng nắng. bấy giờ mình mới có thể nhìn rõ hơn quang cảnh của thành phố sau màn mưa dày đặc từ tối qua. gangneung trong mắt mình, là một khoảng trời rất khác.

seoul của wonyoung đậm vị ồn ã hối hả, gangneung lại dịu dàng, thiết tha. bầu trời xanh mướt không khói bụi thoang thoảng hương hoa dìu dịu, con phố tấp nập chẳng làm đầu mình thấy đau nhức nữa. không còn những toà nhà chọc trời, không tiếng người tanh tách kề tai, không xe cộ nườm nượp. mình có chụp vài tấm ảnh đính kèm trong thư, em nhớ xem nhé.

những ngày tiếp theo, mình dành phần nhiều thời gian cho lễ hội hoa hướng dương, đi trên đỉnh đồi với đồng hoa vàng mượt hướng về ánh mặt trời, mình có thêm nhiều ý tưởng để hoàn thiện cho đầu sách thứ hai của bản thân, mình kể với em chưa nhỉ? mình đã quyết định viết thêm một quyển sách mới, hứa rằng em sẽ là người đọc nó đầu tiên. về khách sạn, mình liền oà vào cây viết mực và tập giấy mới tinh. mình viết thật nhiều, tới mức quên cả giờ tối. mình có định chụp cho em cả những món đặc sản của gangwon, nhưng mình lại nhớ em hay nói mình chụp hình đồ ăn không đẹp. (giận thật đấy)

hai tuần trôi qua nhanh như thoắt, vali mình lại được đóng gói gọn gàng, sẵn sàng trở về guồng quay của thủ đô nhộn nhịp. mình tạt qua biển, ngồi lại trên vịnh cát trắng để ngắm hoàng hôn gangwon rạo rực trong lồng ngực lần cuối, lần này trời không đổ mưa nữa. mình có nhớ mua vài món quà lưu niệm, em có thể tìm thấy ở chiếc túi nhỏ kèm theo bức thư này. những dòng cuối đây được viết khi đang ngồi trên chuyến tàu trở về seoul, nắng sưởi cho tay mình ấm áp, viết những lời này cho em.

vậy, lí do và cả câu chuyện trên của mình đã đủ để em nguôi giận chưa?

giờ này mình đoán wonyoung đang ngồi ở quán cà phê nào đó trên con phố của london, nghe tiếng người rộn ràng, nghe màu nắng chiếu vào mắt mà đọc những dòng chữ nghiêng ngả trên bức thư sờn mình gửi. nếu mình đoán trúng phóc thì nhờ em gửi một cái ôm sang đây, vì mình nhớ em lắm rồi.

vậy, hai tuần qua của wonyoung như thế nào? wonyoung kể mình nghe đi. mình rất mong thư của em để túi áo mình bớt trống, bức thư trước đó của em rất cần có bạn.

vậy nhé!

thương mến của em,

kim minjoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net