Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aesop đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người cuối cùng cũng không kiên trì nổi, cậu dơ tay ôm lấy cổ mình, khung cảnh trước mặt dần trở nên mơ hồ quay cuồng, không cần kiểm tra cậu cũng biết bản thân đang phát sốt rồi.

Dựa vào tường chậm rãi đi về phía khu phòng ở của mình, Aesop đầu nặng chân nhẹ cứ thế bước theo cảm tính. Vết bầm đang có xu hướng đậm hơn thành màu đen, Aesop bị cơn đau dày vò không hề rên một tiếng cắn răng im lặng chịu đựng.

"...!"

"Hình như có ai đó gọi mình", Aesop dừng chân, đầu óc cậu đang đặc quánh lại không thể nghĩ ngợi gì được "Nghe nhầm sao?"

"...."

Aesop tiếp tục bước đi. Đến khi một vòng tay xuất hiện giữ cậu lại, phòng tuyến lý trí mạnh mẽ của Aesop đổ gục. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, đôi mắt xanh cùng sự bối rối và chút cảm xúc cậu không hiểu là những gì cậu nhìn thấy.

"Này, cậu nhóc"

Dưới gốc cây phong đỏ rực, một cậu bé chừng 15 tuổi, mái tóc hơi dài được cột gọn gàng bởi sợi dây ruy băng nhẹ nhàng bay bay trong làn gió, đôi mắt xanh đong đầy ý cười ôn nhuận. 

"Ngài Joseph?" Aesop hơi ngây người trước nụ cười dịu dàng của người trước mặt, cậu nhanh chóng phủ nhận  "Không, ngài không phải".

"Ừ, ta không phải. Tên của ta là Claude Desaulniers. Joseph là em trai của ta".

Claude ngồi xuống thoải mái dựa lưng vào gốc cây nhìn lên những tán lá đỏ. 

"Nếu ta là cậu, ta sẽ không bước lên con đường đó đâu"

Không biết từ lúc nào Aesop đang dẫm lên con đường lát đá có những ký tự kỳ lạ. Con đường nối dài mãi không thấy điểm cuối khiến người ta cảm thấy cô quạnh bất an.

Aesop không chần chờ lùi lại tránh khỏi con đường, cậu do dự một chút rồi tiến về phía Claude, thấy được ngầm đồng ý liền ngồi xuống bên cạnh.

"Tôi đang nằm mơ sao?" Aesop hỏi.

Claude nhún nhún vai trả lời "Ai biết được. Có lẽ người mơ không phải cậu mà là Joseph".

"Ngài Joseph ư? Không thể nào, nếu là vậy thì sao tôi có thể ở đây được", Aesop lắc lắc đầu ngẫm nghĩ nói.

"Hừm, cậu bị nhiễm âm khí đúng chứ?"

"...Vâng", Aesop vô thức đưa tay lên sờ cổ, giờ cậu mới phát hiện cổ họng mình không còn đau nữa mà có cảm giác hơi mát lạnh như được đắp khăn mát. 

"Vậy là rõ rồi, cậu được Joseph xua âm khí đi bằng chính phần âm khí của mình nên cậu mới xâm nhập được vào một phần linh hồn của thằng nhóc này đó"

A, ra là vậy sao? Ngài Joseph đã cứu mình? Vậy ánh mắt lúc đó mình nhìn thấy không phải là ảo giác.

"Cậu đó, sao cậu lại cố đi vào cánh cổng đó như vậy?", Claude nghiêng người hỏi.

Aesop im lặng, cậu cũng đâu thể nói chính em trai ngài là người muốn tôi đi vào được.

Claude nhìn ánh mắt né tránh của Aesop liền sắc bén suy đoán "Là Joseph muốn cậu đi vào đó đúng chứ?"

Không cần Aesop trả lời Claude tiếp tục nói "Chấp niệm của thằng nhóc này vốn cũng một phần bắt nguồn từ ta mà ra cả. Những tấm ảnh vốn để lưu giữ những kỷ niệm quý giá lại biến thành món vũ khí cướp đi linh hồn, giam giữ trong một thế giới tĩnh mịch".

Claude càng nói càng cảm thấy buồn phiền. 

"Thời gian trôi lâu như vậy rồi, chỉ cần cứ quên ta đi mà sống, tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân, có được một gia đình nhỏ ấm áp để trở về. Bình thản an nhàn sống qua ngày, làm những điều bản thân yêu thích chẳng phải tốt hơn à?"

Aesop im lặng ngồi nghe Claude nói. Những lời nói mang đầy điều tích cực hướng về một tương lai hạnh phúc người người mơ ước, nhưng thứ gọi là chấp niệm còn mãnh liệt hơn cả những điều tốt đẹp ấy. 

Claude là chấp niệm ban đầu của Joseph, nhưng rồi thời gian dần trôi Joseph lại càng áp lực vì tuổi già. Hắn không chấp nhận nổi thực tại liền cứ thế sống sờ sờ mang theo nồng nặc chấp niệm không khác gì một lệ quỷ bước vào trang viên.

"Cậu sau khi thoát khỏi đây rồi thì nói với nó đừng tìm ta nữa. Ta ngay từ đầu vốn không đi đâu mà vẫn luôn bên cạnh thằng nhóc đó. Nói thế nào nhỉ, cứ tưởng tượng có một ngọn lửa linh hồn to lớn vô cùng, to lớn đến mức một thân xác không thể chứa đựng hết được đành tách đôi ra chia vào hai thể xác. Ta và Joseph thực chất linh hồn đều là một nhưng phân tách ra hai ý thức thôi. Ta chết đi cũng chỉ là đang sáp nhập lại trạng thái ban đầu mà thôi. Không ngờ đến sự tình lại bị nháo đến mất kiểm soát như vậy".

Chắc cũng có lẽ đã lâu lắm rồi Claude mới lại nói chuyện với người khác nên anh đặc biệt nói rất nhiều. Anh than thở đủ thứ chuyện nhưng chuyện nào cũng liên quan đến Joseph, lời nào nói ra cũng chứa đầy sự quan tâm nhung nhớ.

Claude đắm vào những ký ức ngọt ngào cứ thế kể cho Aesop nghe những niềm vui nhỏ nhặt của mình và Joseph khi bé.

"Này nhóc, cậu đúng là rất thích Joseph nhỉ"

Aesop đang chăm chú lắng nghe bỗng bị điểm danh không khỏi sửng sốt "Dạ?"

"Người bình thường nghe lảm nhảm về một người khác sẽ mau chóng cảm thấy chán, mà cậu nha, ta nói về Joseph cậu lại càng tập trung nghe, không phải thích thì còn gì nữa", Claude cười nháy mắt với Aesop.

Khuôn mặt làm Aesop thầm thương nhớ lúc nào cũng lạnh lùng xa cách ngàn dặm, không thì cũng là nụ cười méo mó khi vung kiếm chém người. Còn người trước mặt này, mang bộ dáng thiếu niên 15 từ khóe mắt đôi môi đều có ý cười dịu dàng tựa gió xuân.

Tuy khuôn mặt giống như đúc ra nhưng kỳ lạ là Aesop không cảm thấy rung động trước Claude.

Không biết lấy dũng khí từ đâu, Aesop không né tránh mà còn thẳng thắn gật đầu thừa nhận "Vâng, tôi rất thích ngài ấy. Không biết tại sao nhưng ngài ấy khiến trái tim tôi rung động. Tôi cũng lo sợ ngài ấy khi biết tình cảm của tôi liệu có cảm thấy chán ghét tôi hay không".

Claude nhướn mày "Nhìn thế chứ thằng nhóc kia từng rất đa sầu đa cảm đấy. Chắc do giống mẹ nên Joseph sống rất nội hàm, rõ ràng có tình cảm với người ta nhưng lại cứ trưng ra cái khuôn mặt thúi hoắc dọa người".

Aesop không khống chế được khóe môi cong cong mỉm cười. 

Claude ngẩng đầu nhìn lá phong đỏ rực, "Hừm, thời gian trôi cũng lâu rồi, cậu cũng nên trở về thôi. Nhớ chuyển lời tới thằng nhóc đó giúp ta nhé".

Aesop "Vậy tôi còn có thể gặp lại ngài chứ?"

Claude kinh ngạc, ánh mắt có chút vui sướng khi có người nhớ tới mình "Tất nhiên là được. Chỉ cần trước khi đi ngủ nhắc đến ta là được".

"Vậy ngài Joseph thì sao?"

"...Có thể, nhưng chỉ khi chấp niệm của nó về ta đã biến mất thôi", Claude phất tay một cái, dưới chỗ Aesop đang ngồi chợt xuất hiện một cái hố đen kéo cậu vào trong "Mau đi đi, nhớ lại đến thăm ta nhé".

Aesop chưa kịp phản ứng liền rơi xuống, mí mắt nặng nề rồi dần mất đi ý thức.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC