Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỉnh?"

Aesop lơ mơ mở mắt, nghe được giọng nói quen thuộc cậu vô thức đáp "Vâng".

Tầm mắt nhìn lên màn giường trắng tinh xa lạ Aesop mới hoàn toàn tỉnh táo. Cậu ngồi dậy, ánh mắt cũng không loạn chuyển mà trực tiếp nhìn thẳng vào Joseph đang ngồi trên ghế lau kiếm.

"Cảm thấy thế nào?"

Aesop kinh ngạc nghe Joseph chủ động hỏi thăm, cậu vô thức đưa tay lên cổ liền chạm vào vải băng trắng được cuốn cẩn thận. Aesop lại ngạc nhiên thêm lần nữa, cậu khẽ nuốt nước bọt cảm thấy cổ họng không còn đau nữa, lại nhớ đến lời của Claude, Aesop thầm cảm thấy rung động trước sự quan tâm hiếm hoi này.

"Đã không còn đau nữa, cảm ơn ngài"

Aesop cẩn thận nhấc chăn ra đứng dậy, cậu cảm thấy cơ thể hơi đuối sức, chân run lên suýt thì ngã ngồi lại giường.

Joseph im lặng nhìn tất cả cũng không nói gì, hắn đợi Aesop đi đến cạnh mình mới ra hiệu bảo cậu ngồi xuống. 

Joseph không vội hỏi, hắn tiếp tục chăm chú lau kiếm. Lưỡi kiếm được lau chùi đến sáng bóng, nhìn thôi đã đủ để biết nó sắc bén vô cùng.

Aesop chăm chú nhìn, cậu không cảm thấy ngại ngùng gì, tự nhiên ngắm nhìn Joseph.

Nếu là người khác Joseph đã sớm vung kiếm chém mù mắt người ta rồi, nhưng Joseph không làm thế với Aesop bởi ánh mắt của cậu quá mức "sạch sẽ", tựa như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật. Joseph có chút tự luyến nghĩ. Hắn tự biết nhan sắc bản thân thế nào.

"Ngươi đã thấy gì bên trong cánh cổng?" Joseph đặt kiếm sang một bên rót tách trà đẩy sang cho Aesop.

"Tôi gặp lại mẹ tôi", Aesop cảm ơn nhấc tách trà lên uống một ngụm thanh họng "Ừm, và một...người quen cũ".

"Ồ, mẹ ngươi thì chắc rất yêu ngươi rồi. Vậy hẳn vết oán khí đó là từ người quen cũ đó của ngươi nhỉ?" Joseph cũng tự rót cho mình tách trà chậm rãi thưởng thức "Oán hận như vậy hẳn là có liên quan đến sự việc trước khi chết nhỉ, hắn là kẻ thù hay ngươi mới là kẻ thù?"*

"..." Aesop im lặng.

"Được rồi, vậy giả thiết ta đã từng nói là đúng, phải không?" Joseph nhìn chằm chằm Aesop, không bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào.

"...Vâng" Aesop gật gật đầu "Cánh cổng đó đúng là có liên kết với thế giới bên kia, linh hồn tôi gặp trong đó thực sự là mẹ tôi, bà ấy có ý thức tự chủ riêng. Chỉ là, có vẻ cánh cổng khiến bà phải lừa tôi".

Joseph có chút kích động, vậy có phải hắn cũng có thể gặp lại Claude hay không?

"Ngài Joseph", Aesop chủ động nói trước "Tôi biết ngài đang muốn tìm ai bên đó. Nhưng không được đâu".

"Có ý gì?" Joseph lạnh mặt.

"Ngài muốn gặp lại anh trai ngài đúng chứ? Ngài Claude ấy ạ" Aesop nhìn ánh mắt đầy sát khí của Joseph cũng không hoảng sợ mà càng thêm bình tĩnh. Cậu ngồi thẳng lưng mắt nhìn thẳng vào mắt Joseph tiếp tục nói "Tôi đã gặp ngài Claude rồi ạ"

Xoẹt! Lưỡi kiếm sắc bén kề sát vào cổ Aesop, khí thế như muốn cắt đứt cổ cậu nếu cậu nói sai vậy.

"Ngươi gặp anh ấy khi nào? Trong cánh cổng sao?" 

"Không phải" Aesop lắc đầu "Cánh cổng có lẽ chỉ có thể liên kết với những người tôi quen biết thôi".

Joseph nhìn sự điềm tĩnh của Aesop thoáng hạ kiếm xuống, dằn xuống sự kích động táo bạo trong lòng hắn nhấc tách trà lên uống để nước trà thơm ngát làm dịu tâm trạng.

"Ngươi gặp anh ấy ở đâu? Đừng nói với ta ngươi gặp trong mơ nhé"

"Vâng, đúng rồi"

Joseph suýt thì phun nước trà vừa uống ra, tên nhóc này muốn chọc điên hắn sao? Nhưng nhìn sự nghiêm túc của Aesop, lời nói châm chọc lại đành bị nuốt ngược vào.

"Ngươi nói đi ta nghe xem nào. Vậy anh ấy có nói gì không?"

Joseph xoa xoa thái dương đang giật giật, hắn cảm thấy sự kiên nhẫn cả đời hắn đều dùng cho thằng nhóc ngồi trước mặt này rồi.

"Ngài Claude nói, ngài và ngài ấy vốn là cùng chung một linh hồn" Aesop một hơi đem hết những chuyện Claude dặn nói ra.

"Ha, quên đi chấp niệm thì mới có thể gặp ư" Joseph bật cười, nụ cười đầy châm chọc cay đắng.

"Chấp niệm nói bỏ là bỏ được ư? Vậy cậu, à không, anh ấy có biết nếu chấp niệm của ta biến mất, ta cũng sẽ hồn phi phách tán không?" Joseph tựa lưng vào ghế, trong tay xuất hiện một tấm ảnh gia đình đã hơi phai màu. Vuốt ve khuôn mặt giống mình như đúc kia, Joseph rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.

Aesop đang bàng hoàng trước câu nói của Joseph, 'đúng rồi sao cậu có thể quên rằng các thợ săn đều là những quỷ hồn mang chấp niệm nặng nề mới có thể xuất hiện ở đây. Mất đi chấp niệm vậy ngài ấy còn có thể ở lại đây sao? Không được!

"Xin hãy để tôi được trở thành chấp niệm của ngài" Aesop không suy nghĩ đã buột miệng thốt ra. 

Không khí lập tức cứng ngắc như bị đóng băng, Aesop giật mình không thể tin được mình lại có thể nói ra câu như thế. Joseph ánh mắt thâm trầm không nhìn ra chút cảm xúc nào.

"Ha, ha ha ha" Joseph bật cười, lấy tay che đi đôi mắt của mình "Ngươi trở thành chấp niệm của ta ư?"

Aesop im lặng rũ vai, nhìn cậu bây giờ thật mong manh gầy yếu.

"Tại sao?"

"Dạ?"

"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể trở thành chấp niệm của ta chứ? Thật nực cười"

Aesop bặm môi, cúi gằm mặt xuống. Lúc Joseph tưởng như Aesop đang xấu hổ đến phát khóc thì chợt nghe Aesop nói.

"Tôi thích ngài, ngài Joseph", giọng nói run rẩy như đang dùng hết dũng khí để nói ra.

Joseph lặng lẽ nhìn Aesop không nói, tâm trạng của hắn bây giờ thế nào nhỉ? Không biết nữa, chính hắn cũng không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Đã bao lâu rồi hắn mới lại nghe được những lời bày tỏ  yêu thương như này nhỉ?

Aesop ngầng đầu, môi cậu bị cắn rách rướm máu, đôi mắt như chứa đựng bão vũ, lần nữa nhìn thẳng vào mắt Joseph nói

"Tôi thích ngài. Xin ngài, hãy cho tôi cơ hội, để tôi được tiến tới cạnh ngài, ngài Joseph".

Xoẹt! Aesop kinh ngạc, tầm mắt cậu đảo lộn, mọi hình ảnh như được quay chậm, cậu nhìn thấy thân thể vẫn còn cứng ngắc ngồi đó.

'Ngài ấy... chán ghét đến vậy sao?', ý nghĩ cuối cùng của Aesop trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.

------------------------------------

P/s: Mọi người đoán xem Joseph vừa làm gì nào? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC