Jack - Lời mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khốn nạn!

  Jack gạt phăng hết mọi thứ trên bàn vẽ vào bức tường bên cạnh khiến màu văng tung tóe lên những bức tranh gần đó, nhưng chúng không làm anh cảm thấy bận tâm, vì hiện giờ anh đang cực kì khó chịu.

  Jack là một họa sĩ không mấy nổi tiếng nhưng rất yêu nghệ thuật và anh luôn hành động như một quý ông. Tuy nhiên, căn bệnh mộng du anh mắc phải từ thuở nhỏ càng ngày càng khiến anh không thể chịu nổi. Lúc nào tỉnh dậy sau một giấc ngủ, anh cũng ở một nơi khác so với ban đầu, lúc nào cũng có một số thứ bị xáo trộn trong phòng, thậm chí một số thứ bị phá hỏng, tới con búp bê anh yêu thích nhất cũng bị rạch nát bởi cây kéo bạc mà cha anh để lại lúc trước.

  Dạo gần đây nó càng trở nên trầm trọng hơn, anh không biết được bản thân trong lúc mộng du đã làm những gì, nhưng khi tỉnh lại, người anh lúc nào cũng có mùi sắt rỉ, cả trong phòng tắm cũng bốc lên mùi đó, nó khiến anh càng trở nên khó chịu hơn khi mà thi thoảng những bức vẽ trước khi ngủ của anh bị hay đổi, từ một bức tranh nhẹ nhàng tươi sáng, thành một bức tranh u ám và máu me.

  Cho tới hôm nay, một bưu kiện được gửi tới, bên trong là một thứ gì đó giống như thịt và mùi sắt gỉ nồng nặc, cùng với dòng chữ "Send me!" bên ngoài. Anh không biết nó là thịt động vật nào, nhưng nó khiến anh cảm thấy buồn nôn và khó chịu.

 - Rốt cuộc hắn đã làm gì?

  Không một câu trả lời, nhưng anh biết rằng trong lúc mộng du, những điều anh đã làm không hề tốt đẹp gì cả.

  Thả người xuống cái ghế dài một cách nặng nề, Jack thở dài, anh biết rằng có tức giận cũng không làm cái căn bệnh này khá hơn được, anh đã thử rất nhiều cách, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được hắn.

- Giá mà hắn biến mất đi.


  Vừa dứt lời, một tiếng động gì đó từ dưới nhà phát ra. Như là tiếng mở hộp thư vậy, nhưng khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ thì không hề có ai tới hay đi cả. Jack đành phải đi xuống dưới, vì cả căn nhà rộng lớn này chỉ có mình anh, không hề có ai khác.

  Nắp hòm thư vẫn còn động đậy như chỉ vừa mới có người đút thư vào, anh tò mò lại gần và thấy trong đó có một bức thư, có viền khá là đẹp, giống như một tấm thiệp mời của quý tộc vậy. Jack tò mò mở bì thư ra, anh không có thân với mấy quý tộc lắm nên khá kì lạ nếu họ gửi thiệp mời tới anh.

  Quả thực đó là một thiệp mời, nhưng không phải là tới dự dạ tiệc hay gì, mà là lời mời tham gia một trò chơi nhỏ với vai trò một thợ săn. Kẻ thắng sẽ được thực hiện một điều ước bất kì, kể cả hồi sinh người chết.

- Một trò đùa chăng?

  Jack cười mỉa mai, chẳng ai có thể hồi sinh một người đã chết cả. Anh ném bức thư lại vào trong hộp thư và trở lên phòng vẽ. Lật lại cái ghế mình đã đá bay rồi sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng, rồi nhìn những bức tranh bị chính tay mình phá hỏng, Jack thở dài. Những thứ đã làm thì không thể sửa lại được, như một cái ly đã vỡ thì không thể gắn lại được.

  Nhưng lỡ như đó là thật thì sao? Lỡ như thật sự có thể thực hiện điều ước đó thì sao? Anh có thể lại được tự do thoải mái vẽ, và giao tiếp với người khác như người bình thường một khi hắn biến mất. Nếu thật sự có thể được, thì tại sao lại không thử tham gia? Dù sao anh cũng không còn gì để mất nữa mà?

Jack thở dài, rồi lấy vali, đựng một vài bộ đồ cơ bản, cây kéo bạc, hộp họa cụ và xấp giấy vẽ. Khoác trên mình bộ vest xanh sẫm và cái mũ chóp cao màu đen yêu thích của mình, anh xách vali lên rồi xuống dưới nhà lấy bức thư. Trong đó có nói là, nếu như anh đồng ý thì nhỏ một giọt máu của mình vào đó, sau đó sẽ có người tới đón. Anh làm theo hướng dẫn, chỉ lúc sau, một cỗ xe ngựa từ trong màn sương mù luôn vây xung quanh căn nhà xuất hiện trước cổng, một người phụ nữ với chiếc mặt nạ mỏ chim và bộ đồ lộng lẫy như đi dạ tiệc bước xuống.

- Rất vui được gặp ngài Jack, tôi là người sẽ dẫn ngài tới trang viên để tham gia trò chơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net