Jack - Ngày đầu tiên tại trang viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  - Đây là phòng của ngài, ngài Jack. Ngoài ra, nếu cần sửa đổi thứ gì cứ nói với tôi qua điện thoại trong phòng, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ sẵn sàng phục vụ.

  Quý cô người chim, Miss Nightingale, đưa cho Jack một cái chìa khóa vàng cam có đánh số và trạm trổ tinh xảo rồi cúi người và rời đi.


  Anh hít sâu rồi thở một hơi dài để lấy bình tĩnh, tra khóa và bước vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn. Khung cảnh quen thuộc trước mặt khiến anh ngỡ ngàng hồi lâu, đây rõ ràng là nhà của anh mà? Chỉ khác khung cảnh ngoài cửa kính và cả cánh cửa ra vào này thôi. Rõ ràng bên ngoài chỉ là một căn phòng cỡ trung tầng hai không có gì đặc biệt, vậy mà bên trong lại là cả một không gian to lớn, hơn nữa còn y chang với ngôi biệt thự của anh, mọi thứ, y hệt nhau, tới cả không khí cũng thế, mùi màu vẽ còn nguyên như lúc anh rời đi vậy. Tiếng chuông điện thoại reo lên khe khẽ, Jack bối rối đi tới nhấc lên:

 "Ngài có hài lòng với căn phòng không, thưa ngài Jack? Nếu như muốn sửa đổi, hãy báo cho tôi sớm, và ngài bắt buộc phải tham gia vào một trận đấu trong ngày đầu tiên. Mong ngài chuẩn bị luôn."

 "À vâng, cảm ơn cô Nightingale, nếu được thì tôi chỉ muốn giữ lại vài căn phòng, còn lại thì bỏ đi."

 "Đã hiểu, ngài hãy nghỉ ngơi một chút và ghi yêu cầu lên tờ fax rồi đặt trước cửa phòng, tôi sẽ tiến hành sửa đổi căn phòng trong khi ngài tham gia trận đấu."

"Được, cảm ơn cô nhiều."


  Jack đặt ống nghe lại chỗ cũ rồi thả người xuống ghế sofa một cách mệt mỏi. Mọi thứ quá mới mẻ và quá khó hiểu cùng lúc xảy ra khiến anh không thể tiếp thu được hết. Trước hết, nơi này là một trang viên được bao bọc trong làn sương mù dày đặc y như biệt thự của anh vậy, hơn nữa nơi này rất lớn, trải rộng tầm mắt của anh, không thể đo được rốt cuộc là nó rộng tới chừng nào nữa. Tiếp đó, mọi thứ ở đây có vẻ hơi thấp, như đồ đạc dưới tầng, chúng giống như là để dành cho những đứa trẻ vậy, tới bậc thang và lan can cũng thế, hay là do anh trở nên quá cao? Quý cô Nightingale, ban đầu anh cứ nghĩ là do phong cách ăn mặc của cô ấy có hơi đặc biệt một chút, nhưng khi bước xuống khỏi cỗ xe ngựa, anh suýt chút nữa là bước hụt chân mà té đập mặt xuống đất do nhận ra cô ấy là một người chim chứ không phải là con người hoàn toàn. Mọi thứ bên ngoài trang viên trông cũ rỉ như đã bị bỏ hoang hàng trăm năm vậy, nhưng khi bước qua cánh cửa lớn dưới sảnh thì mọi thứ đảo ngược hoàn toàn, nói chung là miệng của anh từ lúc đó tới giờ mới ngậm lại được.

 - Chắc đầu mình muốn nổ tung luôn quá.

  Jack cười khổ và nhìn lại cái vali của mình, còn vương lại một cành hoa dại trước cổng biệt thự của anh. Jack khẽ nâng cành hoa lên rồi ngắm nhìn nó mà ngẫm nghĩ:

 "Không biết liệu từ giờ trở đi mình sẽ thế nào nhỉ? Họ nói mình sẽ phải trở thành một thợ săn, nhưng từ trước tới nay mình có đi săn thú rừng bao giờ đâu, hơn nữa mình chỉ là một tên họa sĩ vô danh thôi mà?"

  Căn phòng yên tĩnh tới mức chỉ cần khép mí mắt lại là có thể chìm luôn vào giấc ngủ, thi thoảng lại có tiếng đồng hồ quả lắc vang lên, nhưng nó lại càng khiến không gian trở nên tĩnh mịch hơn. Jack có thể nghe rõ cả tiếng tim đập nhè nhẹ của bản thân, cũng như cả hơi thở chính mình. 

 "Nếu như được tự do khỏi hắn thì dù có bảo làm gì, mình cũng sẽ làm, miễn là có được tự do..."

  Jack mân mê bông hoa dại trong tay, nhớ về bóng dáng một người phụ nữ trẻ, bộ váy liền bồng bềnh trong gió nhẹ, bàn tay mảnh mai khẽ níu chiếc mũ vải trên mái tóc dài đang phấp phới trong gió, một khuôn mặt với nụ cười tươi dịu dàng mà anh không còn có thể nhớ nổi. Tới sắc màu của cô ấy, Jack còn không thể hình dung lại, bức tranh vĩnh viễn không được hoàn thành của anh luôn cất sâu bên trong vali, sẽ không bao giờ được đặt lại lên kệ vẽ nữa, vĩnh viễn như vậy. 


  Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ dòng hồi tưởng của Jack, anh vội ném bông hoa dại xuống bàn, nó đã bị anh dày vò tới vỡ nát từng mảnh, nhưng có vẻ anh còn chẳng để ý tới nữa.

 - Ngài đã chuẩn bị xong chưa, thưa ngài Jack? Trận đấu đã được sắp xếp rồi, tôi sẽ dẫn ngài tới phòng chờ.

 - À vâng, cám ơn quý cô Nightingale, tôi sẽ ra liền.

  Jack khoác lại chiếc áo vest xanh lam của mình rồi cài chiếc kéo bạc ưa thích lên túi áo, với lấy cái mũ chóp cao màu đen và tiến tới cửa.

"Phải làm mọi thứ thật gọn gàng và đúng giờ, phải đúng chuẩn mực của một quý ông".

  Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa và bước ra ngoài, phong thái trang trọng khiến cho những gì trước đó anh thể hiện ra mặt chỉ giống như là tưởng tượng ra mà thôi.

 - Mong cô dẫn đường cho tôi, quý cô Nightingale.

 - Vâng – quý cô người chim khẽ mỉm cười, hoặc chỉ là do anh tưởng tượng ra – À phải, chủ nhân có lời nhắn cho ngài, "Việc của cậu chỉ là tiếp đón những người chơi, những việc khác thì để kẻ còn lại lo liệu".

 - Kẻ còn lại? Ý ông ấy là sao?

 - Cái này tôi không rõ, bổn phận của tôi chỉ là hướng dẫn mọi người, quản lý và thông báo những quyết định của chủ trang viên, tôi không có trách nhiệm giải thích ý định của ngài ấy. Mong ngài hiểu cho.

  Thật kì quái, kẻ còn lại là ai? Chẳng lẽ là hắn? Nếu như công việc của anh chỉ đơn giản như thế thì sao lại có phần thưởng lớn vậy được?


  Vẻ mặt Jack trầm tư bước chậm rãi theo sát quý cô Nightingale, khi cô ấy dừng lại, anh mới ngừng suy nghĩ và nhìn lên, một cánh cửa đôi bằng gỗ khá là lớn được trang trí chi tiết khác hẳn những căn phòng khác, cũng được đặt riêng biệt so với nơi ở của thợ săn.

  Jack chưa kịp mở cửa theo hướng dẫn của quý cô người chim thì nó đã tự bật mở, khiến anh hơi lùi lại một cách hoảng hốt, một người đàn ông thấp thấp nhưng cơ bắp cuồn cuộn bước ra, trên người đều là những vết sẹo và vết bỏng rộp loang lổ, quần áo thì rách nát, lớp băng dày đầy bụi bẩn đã quấn kín hết cả mặt lẫn cổ lại còn đeo thêm cái mặt nạ che hết khuôn mặt, thật không thể biết được ông ta đang có biểu cảm gì, hơn nữa, tay ông ta còn cầm một thứ, nó khiến Jack đơ người một chút, là một con cá mập bằng bông trông khá là dễ thương?

  Anh toát mồ hôi gáy, trong khi vẫn cố giữ nụ cười bình tĩnh trên mặt mình nhìn về phía ông ta. Một giọng nói tràm khàn cất lên gãy gọng:

 - Người mới?

  Jack bối rối trả lời:

 - À vâng, ngài đây là?

 - Ta, Leo Beck, chủ xưởng, cậu? – Từng chữ ông ta nói như đang cố gắng thoát ra khỏi lớp băng dày và lớp mặt nạ cứng vậy.

 - Tôi... tôi là Jack, một họa sĩ, vừa mới tới nên có nhiều chỗ vẫn chưa rõ lắm.

 - Trận đầu, thư giãn, có gì, sau, gặp tôi, giúp cậu.

 - À vâng, nhất định rồi, tôi sẽ tới làm phiền ngài sau, ngài Leo. – Anh khẽ cúi người và ngả mũ xuống.

  Leo cười rồi vỗ vai Jack, khiến anh thiếu chút nữa là khuỵu chân xuống.

 - Tốt, không cần, trịnh trọng, như thế, chúng ta, đồng nghiệp.

 - Haha – Jack cười, tay khẽ chạm vào phía sau đầu mình một cách bối rối – cái này là nguyên tắc của tôi rồi, dù sao cũng cảm ơn ngài rất nhiều.


  Sau đó Leo vừa đi vừa giơ con cá mập bông lên mà nói "Cố lên", khiến Jack đành cố mỉm cười chào cảm ơn mãi tới lúc ông ấy không quay đầu lại nữa. Ông ta có lẽ là một người tốt, dù thân hình trông có hơi đáng sợ, và sở thích có hơi kì lạ một chút, còn đeo búp bê vải bên hông nữa, hay đó là của con ông ấy nhỉ? Nó còn được làm rất chi tiết nữa chứ, không biết là người thợ may khéo léo nào đã làm ra nó?

  Jack chợt nhớ lại con búp bê yêu thích thuở nhỏ của mình, nhưng ngay lập tức tự mình gạt bỏ nó ra khỏi đầu, thứ đồ chơi đã hỏng không thể sửa lại thì cứ để nó chìm vào quên lãng đi.

 - E hèm – Tiếng của quý cô Nightingale cắt ngang dòng suy tưởng của Jack khiến anh ngẩng lên suýt đập mặt vào khung trên của cánh cửa đôi, chiếc mũ của anh rơi xuống đất, làm cô ấy phải cúi xuống nhặt hộ lên – Những người chơi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, mời ngài tiến vào sảnh chờ để trận đấu được ấn định địa điểm.

  Jack cúi đầu nhận lại mũ rồi bối rối nói:

 - Cảm ơn cô, xin lỗi vì tôi hơi mất tập trung. Vậy thì tôi chỉ cần vào đó và chào đón họ thôi à?

 - Phải. Mời ngài vào.

  Quý cô người chim bỗng ghìm giọng lạnh lùng và dứt khoát, làm Jack hơi hoảng loạn, cầm mũ và vội vàng tiến vào trong, cánh cửa gỗ nặng nề ngay lập tức đóng sập lại khiến tim anh như muốn rớt ra ngoài. Họ thật đáng sợ, mà có lẽ, nơi này cũng chẳng tốt đẹp gì. Không, anh vốn đã biết rõ ngay từ đầu là không có gì tốt đẹp khi dính dáng tới nơi này rồi, nhưng vì mong muốn của bản thân, anh buộc phải làm theo, anh phải làm được, bằng bất cứ giá nào.

  Căn phòng này khá tối, có rất nhiều đồ bị hỏng hóc nằm chất đống xung quanh lối vào, hầu như đều là những con búp bê gỗ đã vỡ vài bộ phận, cũng có những con búp bê vải nằm lăn lóc, nhưng đều bị rách nát và bám bụi hết cả. Kì quái ở chỗ là trong phòng lại có một lớp sương mỏng khiến tầm nhìn của Jack bị thu hẹp lại, anh chỉ nhìn rõ một cái ghế đệm cỡ vừa ở phía bên kia căn phòng, có lẽ là chỗ ngồi đã được chuẩn bị cho anh. Jack bước từng bước chậm rãi về phía chiếc ghế, anh không muốn giẫm lên những con búp bê bám bụi dưới chân mình chút nào. Chợt tiếng thở và tiếng cười khúc khích của trẻ con bên cạnh khiến anh đứng tim tại chỗ, anh cố gắng, không thể hiện nỗi sợ hãi ra bên ngoài, và từ từ nhìn sang bên trái, nơi những tiếng động đó phát ra.

  Ánh nến le lói phản tới chỗ anh một cách yếu ớt, phía sau của sảnh chờ, một cái bàn ăn dài cùng với hàng ghế gỗ dành cho trẻ con được xếp ở đó, chúng đều cũ kĩ, rách nát và hỏng hóc, như phần còn lại của căn phòng vậy. Khung cửa kính lớn đằng sau đó là một màn đêm đen, với tiếng gió rít qua những khe kính vỡ, nhưng tiếng mà anh nghe, không phải phát ra từ đó, mà là của những con búp bê đang ngồi trên ghế vây quanh bàn ăn kia.

  Chúng được ăn mặc như những con người, với mắt là những chiếc cúc áo từng cặp với nhau có thể nháy như mắt người, chúng cử động mà không hề có những sợi chỉ điều khiển, chúng còn phát ra hơi thở như sinh vật sống và gặm những mẩu bánh trên những chiếc đĩa sứ đã vỡ mảnh rải rác, trước mặt chúng còn để những dụng cụ như kim tiêm, hộp sửa chữa, đèn pin, hay là một tấm bản đồ.

  Jack cố gắng, nhìn thẳng về phía cái ghế đệm của mình mà bước. Anh sợ, rất sợ, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ đến như vậy, chúng là thứ quái gì thế? Chúng không phải là những con búp bê bình thường, chúng không hề bình thường chút nào cả. Cả cái trang viên này chả có cái quái gì gọi là bình thường cả, không một thứ gì hết!

  Jack định ngồi xuống để trấn tĩnh bản thân, nhưng chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, chào hỏi những người chơi, chắc chắn là ý chỉ những con búp bê sống này rồi, đó có lẽ là lý do vì sao phần thưởng hoàn thành lại đặc biệt tới vậy chăng? Không, không, kể cả thế thì vẫn không thể đơn giản vậy được, chắc chắn mọi chuyện không thể chỉ đơn giản như thế này. Jack vừa lặp đi lặp lại từ "không thể" trong đầu mình, vừa mỉm cười bước tới gần bàn ăn một cách nhẹ nhàng. Dù trong đầu anh đang cực kì hoảng loạn, nhưng cơ thể lại hoàn toàn bình tĩnh, tự nhiên mà cúi đầu chào những con búp bê sống đang ngồi nhâm nhi những chiếc bánh và nói chuyện với nhau, anh cất lời:

- Xin chào buổi tối, các quý ngài và các quý cô. Xin được phép tự giới thiệu bản thân, tôi là Jack, một họa sĩ, với vai trò là thợ săn, vì vừa mới tới đây ngày hôm nay, nên xin được giúp đỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net