[ H / War!AU ] NaibLucky - His Favor (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần tiếp của oneshot His Favor.


Tiếng hú dài cùng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng đinh tai chợt vang ầm lên, tiếp đó là tiếng rú của tên quái vật kia trong sự đau đớn. Một thứ gì đó chạy vụt qua, và chỉ trong tích tắc cậu đã ngã sóng soài dưới nền đất cùng với một chiếc xúc tu đã bị cắt rời vẫn đang ngọ nguậy vắt ngang người cậu. Lucky khiếp đảm đẩy thứ kinh tởm ấy ra khỏi người và vội vã đứng dậy. Một chiếc xúc tu nữa rơi xuống đất ngay chỗ cậu vừa ngã, những vết răng cắn lởm chởm găm sâu vào trong từng thớ thịt của nó, đủ để biết chủ nhân của vết răng này chẳng phải là dạng vừa.

Một bàn tay nào đó chợt túm lấy cậu, ôm cậu vào lòng và chạy như bay ra khỏi mớ hỗn độn ấy trong khi sinh vật kia vẫn còn bận vùng vẫy trong đau đớn. Thứ mùi thơm của thảo mộc quen thuộc trộn lẫn với mùi lông thú lọt vào mũi cậu, cùng với thân nhiệt ấm áp bao quanh thân người khiến cậu mê man, chỉ muốn được nằm trong đó mãi. Lucky ngẩng đầu lên, và khuôn mặt của Naib khiến cậu không khỏi ngạc nhiên, nhưng rồi cảm giác ấy cũng nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác hạnh phúc đang chớm nở trong lồng ngực. Lấy hết can đảm, cậu gọi tên anh.

- Naib?

Naib không trả lời cậu, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi tiếp tục băng qua khu rừng rậm trong khi gió lạnh vẫn cứ quật thẳng vào người. Lucky cũng không nói gì nữa, cậu vùi đầu vào sâu trong ngực anh, cảm nhận hơi ấm anh truyền cho cậu cùng tiếng đập của trái tim đang đập theo từng nhịp. Cậu dần dần chìm vào giấc ngủ say mà không biết rằng, con sói đang bế cậu trên tay sắp mất tự chủ mà nuốt chửng cậu.

Naib chuẩn bị phát điên lên rồi. Mùi hương này, cơ thể này,.... tất cả những thứ gì của cậu đang mang trên người đều như thể một bữa điểm tâm thơm ngon đợi anh đến mà xơi tái. Cách mà cậu gọi tên anh như lúc nãy chỉ càng khiến anh mất kiểm soát. Anh thèm thuồng được cắn vào nơi cổ họng của cậu, để lại những dấu hôn tím bầm lên làn da xinh đẹp ấy để đánh dấu chủ quyền của mình lên cơ thể cậu.

Chỉ mình anh mà thôi.

Cái cảm giác sợ mất cậu chợt nổi dậy, khiến nỗi bất an của anh bay vụt ra ngoài, trở thành một nỗi sợ hãi không thể nói lên lời.

Để không mất cậu, cậu phải thuộc về anh. Đúng không?

<><><><><><><>

Lucky trở mình, tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi vì sức gió đang tạt vào mặt cậu tới tấp. Nhưng điều đó không thành vấn đề, vì ít ra trong đêm nay, vào cái đêm Giao thừa này, cậu được ở trong vòm tay của Naib.

Từng khung cảnh quen thuộc dần hiện ra. Bãi tập bắn, nơi tập dượt của quân đội... Mọi thứ đều vụt qua mắt cậu trong tích tắc, cho tới khi cậu nhìn thấy quán ăn bé nhỏ của cậu đang chìm ngập trong ánh sáng vàng của nắng và những tiếng hò reo mừng năm mới vang khắp nơi. Nhưng Naib không dừng lại như Lucky tưởng mà tiếp tục chạy, hướng về khu đóng quân gần đó.

- Naib? Qua nhà em rồi kìa.

Lucky lo lắng quay đầu lại, cố kiếm tìm mái nhà ngói đỏ đã biến khỏi tầm mắt từ lâu. Naib định mang cậu đi đâu vậy?

Căn nhà của Naib sáng rực dưới ánh trăng đêm dần dần hiện ra, giản dị mà sao thật đẹp đẽ trong mắt cậu. Lucky không thể hiểu nổi tại sao anh lại mang cậu đến đây, cũng càng không hiểu nổi anh định làm gì nữa.

Nhưng liệu điều đó có quan trọng không?

Naib dừng lại sau một cuộc chạy dài trước một chiếc cửa gỗ được khắc tên anh, tiếng mở và đóng sập cửa một cách nóng nảy vang lên trong vài giây, và tiếp đó là tiếng vật lộn của hai người trong căn phòng ấy. Cũng không hẳn là vật lộn, vì cậu bé ngây ngô nào kia chưa kịp phản kháng gì đã bị tên người sói mất kiểm soát kia đè xuống giường một cách nhanh gọn lẹ rồi.

Ánh trăng mờ rọi qua cửa sổ, khiến mọi thứ trong căn phòng ấy trở nên huyền ảo một cách lạ kì, trong đó có cả anh và cậu. Mùi hương thơm nồng của anh bao quanh cậu cùng với khuôn mặt điển trai chỉ cách cậu một feet kia khiến Lucky bị mê hoặc, như thể tên nghiện đang đắm chìm trong heroin vậy.

- Tôi yêu em, Lucky. Tôi yêu em đến nỗi chết đi sống lại. Yêu em đến nỗi muốn nuốt trọn cơ thể em.

Naib biết tỏ tình kiểu man rợ vào lúc này sẽ có nguy cơ ăn tát rất cao, nhưng anh không thể giữ thứ cảm xúc này lâu hơn nữa. Anh sợ cậu một ngày nào đó, cậu sẽ bỏ chạy theo một đứa con gái nào đấy, để lại anh với trái tim vỡ nát và thứ tình cảm đơn phương sẽ chẳng bao giờ được đáp trả, hay thậm chí là biết đến. Vậy thà cứ để cậu là của anh đêm nay, cho dù cậu có phản đối hay chống cự, cho dù cậu có căm ghét, chửi rủa anh thậm tệ, cho dù tất cả những phản ứng tiêu cực ấy sẽ khiến anh đau khổ đến cuối đời.

Nhưng cậu không phản ứng như những gì anh nghĩ. Khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt màu lục mở to đang nhìn anh một cách ngạc nhiên, và đâu đó trong ánh mắt ấy có sự vui sướng đang cháy rực như lửa đốt.

- Em... Em cũng yêu anh, Naib...

Naib ngây người ra, chẳng nói chẳng rằng, rồi nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười chân thực nhất mà Naib từng đeo lên khuôn mặt vô cảm. Nhịp tim đập của Lucky trở nên điên loạn khi thấy anh đang lại gần tới, phả hơi thở nóng ẩm lên mặt cậu rồi nhanh chóng đặt nụ hôn lên đôi môi xinh xắn ấy. Cảm không thấy thỏa mãn, anh cố hôn sâu hơn nữa, tham lam lấn chiếm khoang miệng của người kia, khiến cả hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau như thể sắp hòa làm một.

Nghẹt thở vì bị Naib hút hết dưỡng khí, cậu nỉ non bằng giọng mũi đơn đớt, dễ thương đến nỗi Naib chỉ muốn ăn sạch hết những thứ gì trên cơ thể cậu. Luyến tiếc nhả môi cậu ra, Naib cố tình kéo ra một sợi chỉ trong suốt thật dài từ hai đầu lưỡi rồi liếm môi thật chậm, cố kiềm chế không manh động khi thấy cậu con trai ở dưới mình mang khuôn mặt đỏ ửng như gấc chín đang thở hổn hển lấy hơi sau nụ hôn dài đó. Mùi vị từ da thịt cậu còn thơm ngon hơn anh nghĩ, và điều đó khiến anh đang dần trở thành một con sói thực thụ, ham muốn nuốt chửng con cừu yếu ớt không chút kháng cự là cậu kia.

Anh nhẹ nhàng đưa tay ra cởi từng chiếc cúc áo của cậu, cho đến khi để lộ ra đằng sau lớp vải ấy là hai đầu ngực đang dựng đứng lên một cách mẫn cảm. Ngậm nhẹ một bên đầu, Naib dùng đầu lưỡi bắt đầu nghịch ngợm thứ nhỏ xinh trong miệng. Thứ cảm giác kích thích như bị điện giật khiến Lucky vô tình rên lên một tiếng, và điều đó lại càng khiến anh trở nên thích thú mà trêu đùa cậu nhiều hơn.

- Naib... Đừng...

Cậu khe khẽ cầu xin anh, nhưng trong thâm tâm Lucky nửa muốn anh dừng lại, nửa muốn được cảm thấy nhiều hơn nữa. Đầu óc cậu dần trở nên mơ hồ, như thể cậu đang lạc vào chốn thần tiên bảy sắc cầu vồng vậy. Ô kìa, phải mẹ cậu đó không?

- Thôi nào, chưa đến giờ ngủ của em đâu bé cưng.

Chỉ trong phút chốc, anh đã khiến chiếc áo sơ mi cùng chiếc kính cận bay khỏi người cậu. Anh dúi đầu vào cổ cậu, để lại những vết cắn sâu hoắm và vết hôn tím bầm lên khắp người Lucky như muốn đánh dấu chủ quyền của mình lên đó. Bàn tay của anh cũng không chịu yên, một tay vuốt dọc cơ thể cậu, còn tay kia thì tiếp tục mát xa đầu ngực bên kia, khiến Lucky run rẩy theo từng đợt, mồ hôi bắt đầu tiết ra qua lỗ chân lông chảy khắp lưng cậu. Thứ khoái cảm kì lạ kia đang dâng dần lên từ ngón chân lên đến bắp chân rồi ứ đọng ở đó khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Một thứ gì đó cưng cứng chợt chọc vào mông Lucky khiến cậu hoảng hồn, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng anh đã "cứng", và cậu lại càng xấu hổ hơn khi biết rằng đến cả "cậu nhỏ" của cậu cũng bắt đầu biểu tình rồi.

Cậu muốn anh, chắc chắn là vậy.

- Naib, em... em muốn...

Naib nghe vậy liền không nhịn nổi mà phì cười, khiến cậu bé nằm bến dưới anh ngượng muốn chết, chỉ hận không tìm được cái hố nào mà chui xuống cho đỡ nhục. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh coi thường nó. Câu nói cùng chất giọng ngọt ngào kia như một thứ thuốc kích thích từng giác quan của anh, khiến Naib không chịu nổi được nữa mà dùng tay nâng hai bắp đùi của cậu vắt lên vai, ngắm nhìn "cậu bé" đang phồng lên ẩn giấu bên trong chiếc quần đùi đen.

Dễ thương thật, anh nghĩ.

Đôi tai sói của anh hơi rung rung, chiếc đuôi của anh bắt đầu lấn đến, cọ tới cọ lui vào phần đùi trắng nõn ấy. Naib không tấn công trực tiếp luôn mà dùng ngón tay vuốt dọc "cậu nhỏ" của cậu. Anh muốn trêu đùa cậu thêm chút nữa trước khi món chính bắt đầu. Trêu vờn con mồi, chẳng phải con thú ăn thịt nào cũng thế sao?

Khó chịu quá, đó là tất cả những gì Lucky có thể nghĩ đến bây giờ. Cậu thèm khát, thèm khát được nụ hôn ấy một lần nữa, thèm khát được anh vuốt ve nhiều hơn, thèm khát bên dưới được anh lấp đầy. Lucky lấy hết dũng khí, hổn hển cầu xin anh thêm một lần nữa.

- Làm ơn, Naib...

Thuận theo ý muốn của cậu, anh kéo chiếc quần đùi bé xinh kia xuống, chiêm ngưỡng thứ bé nhỏ xinh xinh kia đang dựng thẳng đứng lên, giật giật, khao khát được chiều chuộng. Bàn tay to lớn của anh mau chóng ôm trọn thứ bé nhỏ kia, mát xa cho nó, thi thoảng còn dùng ngón cái xoa nhẹ đầu khấc khiến chủ của nó không nhịn được mà kêu lên vài tiếng.
Cho tới khi lỗ dưới của cậu đã sẵn sàng cho "bữa ăn chính", anh bỏ mặc "cậu nhóc" kia trơ trọi mà lại quay sang vờn nhẹ xung quanh miệng khiến Lucky khó chịu không yên.

Không chịu nổi thêm được nữa, Naib cho một ngón tay ngập hẳn vào bên trong mông của cậu, tiếng kêu cao vút vì đau đớn của cậu như xé lòng anh, khiến anh không dám dịch chuyển nó vì sợ sẽ làm cậu đau hơn nữa. Vách thịt xung quanh cứ co thắt lại, thít chặt vào ngón tay anh.

- Thả lỏng nào. Chỉ một lúc thôi. - Naib cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe mắt đẫm nước của Lucky để trấn an cậu bằng giọng nói khàn khàn. Lucky gật nhẹ đầu, ra hiệu cho Naib rằng anh có thể tiếp tục.

Anh bắt đầu dùng ngón tay chà xát nhẹ vách thịt ấy, khiến cậu vừa đau vừa khó chịu mà vặn vẹo không ngừng, nhưng cũng không có ý muốn anh bỏ nó ra. Lucky cố nới lỏng hơn, khiến cảm giác đau điếng ấy dần được thay thế bằng khoái cảm cực độ, khiến cậu không ngừng đổ mồ hôi và rên ư ủ trong cổ họng. Cho đến khi lỗ nhỏ đầy dịch của cậu đủ trơn trượt để cho ba ngón tay dễ dàng di chuyển, Naib bắt đầu chỉnh lại dáng nằm cho cậu và nhanh chóng cởi bỏ quần bằng một tay, giải chóng cho vật to lớn bị chèn ép nãy giờ. Lucky nhìn vật kia mà sợ hãi nhắm chặt mắt lại, tuy biết rằng cậu cũng mong đợi được anh lấp đầy nhưng dù sao đây cũng là lần đầu của cậu. Naib lại hôn nhẹ lên môi cậu lần nữa, thủ thỉ vào tai Lucky.

- Sẽ ổn thôi mà. Lúc đầu có lẽ sẽ đau một chút, nhưng em sẽ quen dần thôi.

Lucky gật nhẹ đầu. Sự trống trải khi anh rút tay ra chưa kịp khiến cậu cảm thấy khó chịu thì lỗ nhỏ của cậu đã được lấp đầy bằng thứ đó của anh.

Đau.

Đó là thứ cậu cảm nhận được. Đau thấu ruột gan. Đau đến nỗi cậu chỉ muốn chết cho xong chứ không chịu tiếp tục nữa. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế mà trào xuống, nhưng cậu không dám yêu cầu Naib bỏ ra. Còn Naib, cho dù rất nóng lòng được thỏa mãn, nhưng khi thấy cậu khóc không ra tiếng, anh lập tức hoảng hốt muốn rút nó ra nhưng không thể, một cái mô tròn ở dương vật đã khiến nó dính chặt với lỗ nhỏ của cậu nhóc đáng thương kia. Chẳng biết hên hay xui gì, anh quên mất họ sói phải giao phối xong mới rút ra được. Vậy là cả hai người phải cố khiến Lucky làm quen với cái vật thể lạ đang ở bên trong cậu kia.

Một lúc sau, khi Lucky cuối cùng cũng nới lỏng được, Naib mới có thể cho trọn vẹn thứ đó vào trong cậu và di chuyển được chút ít. Cái đau thấu xương lúc nãy của cậu dần biến mất, và cảm giác ấy lại kéo đến thêm một lần nữa, khiến cậu không kiềm chế được mà tự di chuyển hông theo từng nhịp. Rồi khi ý thức không còn nữa, cậu vắt chân đan qua hông và vòng tay ôm lấy cổ anh, miệng không ngừng phát ra những tiếng mê hoặc lòng người. Naib cũng không còn kiềm chế lại nữa, anh mạnh bạo đâm lấy cậu không chút kiêng nể, vì ắt cơ thể này anh đã thèm khát quá lâu rồi, làm sao anh có thể nhịn được khi được cậu mời gọi đến vậy chứ?

Tiếng cọ sát xấp dính vang lên đều đặn theo từng nhịp đưa đẩy. Lucky nghe được thứ tiếng tục tĩu ấy thì đỏ bừng hai tai, xấu hổ mà vùi đầu vào ngực Naib. Tiếng thở gấp gáp của cả hai người như thể một bản song ca quyến rũ đầy dâm loạn.

- A...

Lucky kêu lên một tiếng cao vút, đủ khiến Naib nhận ra rằng anh vừa tìm trúng điểm G của đối phương rồi. Naib liền lùi lại đến tận cửa vào, rồi ngay tức khắc tiến mạnh vào nơi mẫn cảm nhất đó, khiến cậu kêu lên thất thanh khi đạt đến được khoái đỉnh, thứ dịch trắng trào ra trên đầu khấc dính hết lên ngực cậu, vương vãi một chút ra tấm ga trải giường.

- Em đã ra rồi ư? - Naib chậc lưỡi, tỏ vẻ không hài lòng. - Tôi phải phạt em mới được.

Naib nhanh nhẹn đổi tư thế. Anh nằm ngửa lên, cho cậu ngồi trên người mình, hai cơ thể vẫn chưa tách rời nhau ra được vì thứ gai nhỏ đang phình ra trong cậu. Naib dùng một đoạn dây ren ngắn từ chiếc váy kia buộc lại phần gốc "cậu nhỏ" của Lucky gây ra sự khó chịu không ít cho cậu bé kia.

- Naib, cởi nó ra... - Lucky người đầy mồ hôi, cậu như sắp gục xuống trên ngực anh luôn rồi vậy.

- Khiến tôi ra đi.

Anh nhếch mép cười, nhìn Lucky bất lực không biết làm thế nào để thoát ra khỏi tình huống trớ trêu này. Nhưng cho dù Naib có muốn rút vật đang càng ngày càng to kia khỏi cũng không được, và anh cũng chẳng khờ gì mà bỏ ra khỏi nơi đó. Có thể nói, anh đã nghiện lỗ nhỏ của cậu mất rồi.

Sau cùng, bằng chút sức lực nhỏ nhoi của mình, Lucky mới có thể cố di chuyển trên thân người anh một cách yếu ớt. Nhờ chút dịch tiết ra sau mông cậu từ lần lên đỉnh lúc nãy, dị vật có vẻ dễ dàng di chuyển bên trong cậu hơn. Âm thanh của sự va chạm giữa "cậu nhỏ" và vách thịt lại vang lên tiếng nước loạn lạc nho nhỏ, khiến anh không chịu nổi nữa mà dùng hai tay ôm trọn chiếc eo nhỏ nhắn của Lucky, cùng cậu di chuyển hông, đâm sâu vào tận nơi mẫn cảm nhất của cậu.

- Gọi tên tôi đi, bé cưng.

Anh ngồi dậy, ôm cậu vào trong lòng, phả hơi thở nóng rực vào đôi tai đỏ ửng kia. Như bị giọng nói kia mê hoặc, Lucky run rẩy nhắc tên anh một cách rời rạc.

- Naib...

- Nói em yêu tôi đi.

Anh phả từng hơi thở nóng ẩm vào mang tai đỏ ửng của cậu, rồi cắn và liếm nó như thể đang ăn một chiếc bánh phủ kem dâu.

- Em yê...yêu anh. Ưm... A!

Từng nhịp, từng nhịp một giáng vào điểm G bé bỏng kia khiến tiếng rên của cậu trở nên cao vút hơn nữa, nước mắt tuôn trào ra vì sung sướng. Cậu muốn ra.

- Naib... Em muốn bắn...

Mệt lử những vẫn phải di chuyển hông theo anh, Lucky cầu xin Naib được anh cởi bỏ sợi dây kia ra. Anh hôn nhẹ lên khóe mắt cậu, bên dưới vẫn liên tục đâm mạnh vào phía trong.

- Ngoan nào. Tôi muốn em bắn cùng với tôi.

Naib cố ma sát thật mạnh dị vật của anh vào vách tường nhỏ bé trơn trượt của cậu, mặc kệ cậu bé kia đang khổ sở vì không lên đỉnh được. Khi cảm thấy mình không thể nhịn được nữa, anh luồn lưỡi vào khoang miệng của cậu và cởi bỏ đoạn dây đang làm "cậu nhỏ" kia căng cứng lại. Naib ưỡn hông lên mà bắn vào tận trong cùng, cố để mông cậu nuốt trọn tinh dịch của anh mà không rớt ra một giọt nào.

Naib rút dị vật kia khỏi người Lucky, thứ chất lỏng màu trắng kia cũng từ đó mà rơi xuống giường, đọng lại thành một mảng ướt đẫm. Anh ôm trọn người con trai đã kiệt sức kia vào lòng, để cậu dụi đầu vào trong lồng ngực mà vỗ về.

Người sói kia dần được thay thế bằng một người bình thường, duy không đổi là cách anh ta nâng niu người trong vòng tay kia như nâng niu một quả trứng nhỏ, không rời.

Tiếng pháo hoa mừng Giao thừa vang lên tứ phía. Cậu con trai tưởng chừng đã ngủ kia chợt nhổm dậy, hôn nhẹ lên đôi môi của Naib rồi tinh nghịch cười.

- Chúc mừng năm mới, Naib.

Anh cười đáp lại, vui vẻ đặt môi lên trán cậu rồi dụi đầu vào lồng ngực bé nhỏ kia, thưởng thức cảm giác hạnh phúc lần đầu tiên anh chạm được đến.

- Chúc mừng năm mới, Lucky.

FIN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net