[ Naib Subedar x Tracy Reznik ] Diễn tập cổ tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp tới, trang viên của phe sinh tồn sẽ chào đón thêm một thành viên mới. Mọi người đều muốn dành tặng cậu ta một món quà, nhưng mà không biết vì sao rốt cuộc lại chọn diễn kịch? Lại còn chọn ngay một bộ truyện cổ tích nữa chứ?

Helena Adams ngồi ở bên chân sân khấu, cầm lên quyển sách chữ nổi được in riêng cho cô. Bằng thanh âm trong trẻo của bản thân, người dẫn chuyện chậm rãi đưa mọi người ở trong căn phòng hòa vào màn kịch trên sân khấu đang dần mở ra.

" Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ bên cạnh cánh rừng hoang vu, có một ngôi nhà gỗ xinh xắn được một gia đình nhỏ dựng lên. Trong gia đình ấy, có một cô bé luôn khoác trên người chiếc khăn quàng đỏ rực rỡ được bà tự tay làm cho, cô thích nó lắm, đi đâu cũng mang theo. Vì thế mọi người thường gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ. "

Tracy Reznik xuất hiện trong bộ trang phục vàng quý giá của bản thân, màu đỏ rực tô điểm bộ trang phục trên người khiến cô trở nên có nhiều hơn một chút sắc xảo so với thường ngày. Mang theo một chiếc giỏ bánh thơm phức, cô ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Emily Dyer lắng nghe lời dặn dò của mẹ.

- Con đi thì đi đường thẳng, đừng đi đường vòng qua rừng mà chó sói ăn thịt con đấy.

Nhà bà ở bên kia cánh rừng, từ làng đến nhà bà là một quãng đường khá xa. Tiếng hát líu lo của cô vang lên trên con đường mòn giữa cánh rừng xanh ngát, hai bên hoa cỏ mọc đầy thi nhau khoe sắc rực rỡ cả khoảng trời, còn có ong bướm từ khắp nơi đến góp vui, tô điểm thêm nét tươi đẹp cho khu rừng này.

Tracy Reznik bước chân sáo trên đường cùng một giỏ đựng đầy bánh táo thơm phức. Mùi hương ấy đã thu hút một con sói xảo quyệt đang săn mồi ở gần đó. Ngửi thấy mùi bánh thơm lừng, nó bỏ qua thảm cỏ xanh rì mà đến chỗ cô bé.

Tình lình xuất hiện trước mặt Tracy giờ đây là một con chó sói, nó đi quanh cô quan sát, đánh hơi mùi thức ăn ngon lành từ giỏ thức ăn. Sói là một loài động vật nguy hiểm, cô biết rõ điều ấy, cho nên đối với loài vật gian ác kia dâng lên một chút sợ hãi cùng đề phòng đến thứ đang vòng quanh dưới chân mình.

- Chào cô bé, bánh thơm quá có thể cho tôi một ít không?

Tracy Reznik ngây người một chút, ánh mắt đặt trên Naib đang bị phân tâm bởi mùi hương của những chiếc bánh táo tỏa ra từ trong chiếc giỏ cô mang. Rõ ràng mọi người trong trang viên này đều biết, chàng lính đánh thuê Naib Subedar rất ham ăn. Ấy vậy mà người chuẩn bị đạo cụ hôm nay, lại chuẩn bị cho màn diễn tập một chiếc bánh thật.

- Anh Naib, lời thoại!

Naib Subedar ngẩng đầu nhìn cô, dứt ra khỏi giỏ bánh trong tay người mà nhớ lại lời thoại ban đầu của bộ kịch. Ánh mắt đặt trên giỏ bánh có chút lưu luyến, cậu hắn giọng rồi đọc lại lời thoại chính xác:

- Chào cô bé, cô bé đang đi đâu đấy?

Nhìn thấy Naib đã đọc đúng lời thoại. Tracy nén xuống nụ cười trên khuôn mặt mà tỏ ra sợ hãi nhìn người, thanh âm phát ra từ cuống họng có chút run run:

- Bà ngoại cháu bị ốm, mẹ cháu sai mang bánh sang biếu bà ạ.

Helena ngồi ở bên sân khấu, nghe tiếng cười của mấy người bên cạnh về chuyện sai thoại của Naib. Cô dường như cũng đoán được một chút nguyên do, cầm trên tay quyển sách, người dẫn chuyện lại lần nữa cất giọng:

" Sói nghe thấy cô bé quàng khăn đỏ nói đang đi sang bà ngoại tặng bánh, nó thầm nghĩ trong bụng: À, hoá ra con bé này lại còn có bà ngoại nữa, thế thì ta phải tính ăn thịt cả 2 bà cháu nó mới được. "

- Thế nhà bà ngoại cháu ở đâu?

- Nhà bà ngoại cháu ở bên kia khu rừng này. Ngôi nhà gỗ có cái ống khói cao tít, chỉ cần đẩy cửa là vào nhà được luôn.

" Biết tính cô bé ham chơi, sói ta liền bảo cô đi hái hoa tặng bà để tỏ rõ thêm thành ý, rồi chạy thẳng 1 mạch tới nhà bà ngoại cô bé. Nó đẩy nhẹ cửa vào nhà rồi vồ lấy bà cụ nuốt chửng ngay. Ăn thịt xong bà ngoại cô bé, nó lên giường đắp kín chăn giả vờ bà ngoại đang ốm.

Khăn đỏ tung tăng hái hoa xong mới nhớ ra bà ngoại đang chờ, vội vã đến thăm bà.Nhưng lạ thay, cửa đã mở sẵn, khăn đỏ gọi nhưng không thấy tiếng trả lời. Lo lắng, khăn đỏ tiến tới gần giường và cất tiếng hỏi thăm bà. "

- Bà ơi, cháu mang bánh đến biếu bà đây.

– Thế à, thế thì bà cám ơn cháu và mẹ cháu. Cháu ngoan quá. Cháu lại đây với bà.

– Bà ơi! Sao hôm nay tai bà dài thế?

– Tai bà dài để bà nghe cháu nói được rõ hơn. Chó sói đáp

– Thế còn mắt bà, sao hôm nay mắt bà to thế?

– Mắt bà to để bà nhìn cháu được rõ hơn.

– Thế còn miệng bà, sao hôm nay lại to thế?

– Miệng bà to để bà ăn cháu đấy.

Vừa dứt lời, Naib nhảy ra khỏi giường vồ lấy Tracy đè xuống. Đáng lẽ ở khung cảnh này, Tracy sẽ phải canh lúc này mà chạy vào trong. Nhưng mà hiện tại, dường như chuyện đó là không thể, cả cơ thể của cô bé hiện tại đều nằm ở dưới người kia.

Naib Subedar chống hai tay trên đất, ánh mắt đặt trên người cô bé ở bên dưới mình. Cậu có thể nghe rõ tiếng thở của Tracy, cả mùi bánh táo nhè nhẹ đang tỏa ra nữa. Đôi mắt của con bé trong veo như ngọc, mang theo chút đáng yêu của một thiếu nữ, cậu cúi đầu chạm vào khuôn mặt người rồi nhanh chóng dứt ra.

Helena gõ vài nhịp gậy trên đất canh thời gian. Những ngón tay lại lần nữa lướt trên quyển chữ nổi trong lòng, tiếp tục công việc dẫn chuyện của bản thân.

" May sao, lúc đó bác thợ săn đi ngang thấy thế. Bác giơ súng lên định bắn. Nhưng bác chợt nghĩ ra là chắc sói đã ăn thịt bà lão, và tuy vậy vẫn còn có cơ cứu bà. Bác nghĩ không nên bắn mà nên lấy kéo rạch bụng con sói đang ngủ ra. Vừa rạch được vài mũi thì thấy chiếc khăn quàng đỏ chóe, rạch được vài mũi nữa thì cô bé nhảy ra. "

Tracy đứng ở trước Martha - người đã nhận vai thợ săn trong câu chuyện, sắc mặt của cô bé đỏ ửng, giọng nói cũng mang theo chút ngượng ngùng. Đây là sự sợ hãi của cô bé sau khi bị chó sói ăn thịt sao? Có chút thật lạ.

" Từ dạo ấy, cô bé quàng khăn đỏ không bao giờ dám làm sai lời mẹ dặn. "

Helena gắp lại quyển truyện trên tay, cầm lấy cây gậy trong tay cùng với những người khác rời khỏi phòng diễn tập. Tracy nhìn mọi người đều đã đi hết, cô ngồi xuống bên sân khấu, đưa tay che lấy khuôn mặt ngày càng đỏ ửng của mình. Hành động lúc đó của Naib, cảm giác lúc ấy của Tracy, tất cả đều diễn ra quá đỗi bất ngờ khiến cô không thể kịp thích ứng.

- Anh thích mùi hương trên người em, mùi vị của một chiếc bánh táo thơm lừng. Nó khiến anh cảm thấy có chút đói, muốn cắn thử một miếng để ném trải mùi vị như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net