[ Joseph x Vera Nair ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh chiều tà len lỏi vào căn phòng vắng, nâng tách trà còn vương làn khói mỏng, chậm rãi nuốt xuống một ngụm nhỏ. Cuối cùng ta cũng học được cách yêu một người là thế nào, chỉ đáng tiếc em đã biến mất giữa biển người mênh mông. Khoảnh khắc ấy, ta chợt hiểu ra, có những người một khi đã bỏ lỡ sẽ đánh mất mãi mãi.

Ngước nhìn những đám mây ửng màu nắng chiều chậm rãi trôi đi trên bầu trời, cánh hoa trắng nhẹ nhàng rơi trên màu váy của em. Em ngồi bên ta, cúi đầu ngửi lấy mùi hương nhè nhẹ của đóa hoa trắng muốt trên tay. Còn ta, ngửi lấy mùi hương dịu dàng đang tỏa ra từ cơ thể em, bản thân đã chẳng thể nhớ nỗi từ bao giờ mùi nước hoa ấy đã khiến ta rơi vào vòng xoáy mê hoặc chẳng thể tự mình thoát ra kia.

Ta tự hỏi, ngày hôm ấy tại sao lại đơn giản đến thế? Và tại sao những người trẻ tuổi luôn nhất định phải tổn thương người mình yêu? Có phải làm như vậy sẽ có thể chứng minh được vị trí của bản thân trong lòng người ấy như thế nào không? Nhưng liệu vòng lặp ấy xảy ra, tình cảm của người dành cho ta có còn nguyên vẹn như ban đầu, hay sẽ dần đổ vỡ theo những tổn thương?

Đáp án cho những câu hỏi ấy, ta dường như đã có tất cả rồi. Cầm trên tay tách trà đã chẳng còn tỏa ra ấm áp như ban đầu, đôi môi ta bất giác cong lên một vầng trăng khuyết trên khuôn mặt. Tâm trí ta vẫn luôn lưu giữ hình ảnh bầu trời đầy sao ngày hôm ấy, và cả bóng hình của người con gái xinh đẹp khoác lên người bộ váy trắng kiêu sa bước đến bên ta. Em ôm lấy ta, bằng giọng nói dịu dàng nhất, rót vào tai ta những lời đường mật.

"Xin người, cùng em thoát khỏi đây đi."

Giá như khi ấy chúng ta đừng bướng bỉnh cố phá hỏng luật lệ đã được đặt ra, thì có lẽ bây giờ sẽ không phải cô độc lắng nghe những ân hận vằng vặc xé nát trái tim của một con người.

Những đóa hoa trắng tinh trên bộ váy xinh đẹp ấy của em, đã vì ta, mà nở ra những đóa hoa đỏ rực điểm tô sự yêu kiều. Em nằm ở trước mắt ta, mùi nước hoa từng khiến ta đắm say đã biến đâu mất, chỉ còn lại một mùi tanh tưởi toát ra từ cơ thể nhợt nhạt của em. Mùi hương này khiến ta đắn đo chẳng muốn chạm vào, cứ như thế, ta đứng lặng ở bên bờ biển nhìn nét cười mãn nguyện trên khuôn mặt của người con gái ta yêu.

Vera Nair, em biết sự ràng buộc của ta với trang viên này chẳng thể bị tháo gỡ bởi một mối quan hệ nam nữ phải không? Thứ lỗi cho ta nhé, bé con, ta không thể cùng em rời khỏi nơi này, nhưng ít nhất, ta có thể giải thoát cho em khỏi vòng lặp đầy đau khổ này, thoát khỏi cuộc sống chỉ biết trốn chạy của những con rối nơi đây.

Đừng lo lắng, ta vẫn sẽ nhớ đến em, nhớ đến sự hiện diện của em trong những tháng ngày hạnh phúc ít ỏi của ta ở trong trang viên này. Mặc dù ta biết, khi quyết định đã được đưa ra, sẽ chẳng còn cách nào để quay lại, ngay cả những ngày tháng ấy đẹp đẽ ấy cũng chẳng thể nữa.

Liệu em sẽ nhớ đến ta như thế nào? Sẽ mỉm cười hay chìm vào trầm mặc khi nhớ về? Mà sao cũng được, rồi sẽ có một người khác đến bên em, thay ta chăm sóc em, thay ta bù đắp những nỗi cô đơn trong lòng em.

Em rời khỏi ta, hòa vào biển người mênh mông trên thế giới hàng tỷ người. Sự ra đi của em, khiến ta hiểu ra, có những người một khi đã buông tay sẽ vĩnh viễn lạc mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net