Part 2.5, Ngoại truyện: Diễn biến không ngờ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning OOC, 3P và Jack lưỡng tính!

đây là một tập phụ dành riêng cho LukixRipper và ElixRipper(Jack)

Nếu như bạn không chịu được, hãy đọc phần khác!

Cảnh báo lần 2, nếu như là NOTP của bạn hoặc thể loại bạn ghét, xin dừng lại tại đây!

Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào sẽ xảy ra nếu như bạn tự mình quyết định đọc tiếp tập này!

__________________________________________________________________________



Lukino lột sạch cái cơ thể mảnh mai đang ngồi trên đùi mình, miết tay theo những vết sẹo dọc khắp cái cơ thể trắng nõn xuống cái hông mềm mịn đầy gợi cảm. Tiếng rên cùng tiếng khóc trong run rẩy như một con thú nhỏ đang cầu xin thợ săn tha mạng của The Ripper càng làm anh hưng phấn hơn. Liếm gò má gã, Lukino thấy vị mằn mặn, vậy ra thứ chất lỏng của thợ săn cũng giống như của con người nhỉ.

- Kh-không... gư-...a-h...

Lukino một tay vẫn đang mân mê cái miệng của The Ripper, tay còn lại thì lần xuống xoa nắn bờ mông tròn trịa của gã đổ tể.

Nhưng dường như có gì đó không đúng lắm. Người gã run lên khi anh chạm tay xuống phần đó.

Lukino cảm thấy kì lạ, anh lật người The Ripper lại, khuôn mặt nhăn nhó run rẩy cùng chút khơi gợi của gã làm tim anh trễ mất một nhịp. Cố kiềm chế dục vọng lại một chút, anh cất giọng nghiêm túc:

- Cậu... cậu là một cá thể lưỡng tính? Tôi chưa từng thấy một con người giống như vậy, còn nghĩ chỉ có ở loài lưỡng cư thôi chứ?

Mùi hoa hồng đã át đi mùi cơ thể, cả hình thể của gã đồ tể cũng hầu như là của giống đực nên Lukino đã không hề nhận ra điều này từ ban đầu. Anh ghé sát mặt và nhìn vào đôi mắt mờ nhòe trong nước mắt của The Ripper, như một viên ngọc xanh sẫm bị vẩn đục trong máu, những đường vân đỏ vẫn còn hiện rõ, anh thật muốn moi chúng ra mà bảo quản như những viên tinh thể quý giá vậy, nhưng vẫn là không nên làm thế.

- Kh- th- thì đã làm sao chứ? Chẳng lẽ ta- không thể săn người với cái cơ thể này chắc?

Khuôn mặt gã đồ tể ửng đỏ, là do tác dụng của thuốc hay là vì lý do nào khác?

Lukino không biết, nhưng... anh muốn... thực sự muốn gã sinh con cho mình.

Nhưng liệu...

Không, người quyết định ở đây là anh cơ mà, vậy nên anh có thể làm bất cứ điều gì với người của mình mà, đúng chứ?

Lukino bật cười nhẹ, rồi vuốt ve cái cằm nhẵn nhụi mềm mại của gã đồ tể đang ngoan ngoãn trên đùi mình. Anh luồn chiếc lưỡi dài vào mà chơi đùa với cái thứ nhỏ xinh trong miệng gã.

Cảm xúc của The Ripper hiện tại là như thế nào nhỉ?

Giận giữ, xấu hổ, nhục nhã, hay là thèm muốn được thỏa mãn cơn dục vọng này cùng anh đây?

Lukino không biết, cảm xúc của anh thật ra cũng chẳng rõ ràng được bao nhiêu, có lẽ là từ sau khi trở thành cái bộ dạng này... Hay là từ trước đó nữa nhỉ?

Cọ nhẹ bàn tay đầy vảy lạnh lên cậu nhóc của The Ripper, Lukino ghé sát tai gã mà thì thầm:

- Tôi muốn cậu sinh con cho tôi, được chứ?

Không có lời đáp lại, có lẽ ý thức của gã đã trở nên mơ hồ mất rồi, nhưng cái cơ thể thì vẫn rất thành thật.

Chút co giật mỗi khi anh vuốt nhẹ cậu nhóc của gã, tiếng rên khoan khoái lại bật ra từ khuôn miệng kia đầy quyến rũ.

Lukino thực sự khó mà có thể kiềm chế được thêm nữa, kéo khóa quần xuống, định thả hai tên nhóc ra để thưởng thức thứ mỹ vị đang run rẩy trên đùi mình. Nhưng anh khựng lại, rồi chém mạnh về phía cầu thang.

Tiếng kêu đầy đau đớn của loài chim đêm ré lên chói tai, một nhân ảnh nhỏ bé trong bộ quần áo cũ rách xuất hiện trước mặt anh. Đôi mắt bị che kín bởi lớp vải dày cùng với khuôn miệng cười tươi đầy thân thiện:

- Ái chà, sao anh lại phát hiện ra tôi được thế?

- Tại sao nhà ngươi lại xuống đây? Chẳng phải ta đã ra hiệu đừng có xía vào chuyện của ta rồi sao?

Lukino lườm nhà tiên tri, dù cho đôi mắt đã bị che lấp bởi lớp vải xám xịt, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc bén cùng một tia sát ý từ cái cơ thể nhỏ bé cuộn trong những lớp vải cũ rách kia.

- Nên nói sao nhỉ...

Eli nâng cánh tay lên đỡ anh bạn cú mới của mình, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười tươi. Với chất giọng đều đều trầm ấm, cậu nói tiếp:

- Nếu như tôi nói rằng tôi muốn ngài ấy thì sao?

- Ta sẽ kh-

Họng súng vàng chói lóe lên hướng thẳng về phía Lukino, với một nụ cười lạnh lẽo trên môi của Eli:

- Không đồng ý sao?

Lukino cảm thấy cái áp lực nặng nề tỏa ra từ phía tên lùn đằng đó. Chỉ là một khẩu súng pháo sáng vớ vẩn thôi mà, có gì mà khiến anh sợ hãi được chứ? Anh cũng đã mang cả phấn khích rồi, nó sẽ chẳng thể làm gì được anh cả.

- Kh- Cậu ấy là của ta, ngươi chỉ là một kẻ sinh tồn nhỏ bé mà dám đe dọa ta sao? Ngươi có cái quyền đó ư?

Eli phá lên cười, sát khí cũng tan biến hết. Phải mất một vài giây sau, cậu ta mới dịu lại mà trả lời anh:

- Nghe cái tên thợ săn còn chẳng thể chạm vào tôi đang nói gì kìa? Anh có thể ngăn được tôi sao? Mà, ừ thì tất nhiên tôi biết khẩu súng đồ chơi này chẳng thể ảnh hưởng gì tới anh được cả.

Ném khẩu súng đi rồi giơ hai bàn tay trống không lên mà cười tươi, Eli tiếp tục nói:

- Tôi sẽ nói thẳng nhé, tôi cũng muốn ngài ấy sinh con cho tôi.

- Hả-?

Lukino đơ người một cách khó hiểu.

- Nhưng... tại sao? Ngươi là một kẻ sinh tồn cơ mà?

- Chẳng lẽ kẻ sinh tồn lại không thể hay sao?

- Thì... không phải cơ thể bọn sinh tồn các ngươi chỉ là những con búp bê hay sao?

- A...

Như chợt nhận ra sự thật hiển nhiên, Eli bối rối đan hai bàn tay vào nhau.

Lukino nhìn cái tên lùn vừa mới đe dọa mình mà lắc đầu:

- Cậu... có thật là một nhà tiên tri không đấy?

- Tôi đúng là một nhà tiên tri mà! Chẳng qua là tôi... tôi cũng muốn được đè ngài ấy xuống như anh, nên chợt quên mất mà thôi!

Lukino bật cười, một sự đồng cảm kì lạ giữa một thợ săn và một kẻ sinh tồn nhỉ.

- Tại sao cậu lại muốn anh chàng này? Có thể cho tôi biết lý do chứ? Vì tác dụng của thuốc, cậu ta sẽ không nhớ gì được đâu.

- À thì... bắt đầu từ khi nào nhỉ...

Mặt Eli hơi ửng đỏ một chút, cậu cởi chiếc khăn trùm ném về phía The Ripper. Lukino cũng biết ý, tạm thời kiềm chế dục vọng lại mà dùng chiếc khăn dài cũ rách kia quấn sơ qua cơ thể đang không có gì che chắn của gã đồ tể trên tay mình. Tiếng rên nhè nhẹ mỗi khi bị làn da lạnh của Lukino chạm vào khiến cho việc kiềm chế hai con thú hoang dưới này như một sự tra tấn đối với anh vậy.

Eli trầm giọng xuống một chút rồi cất lời:

- Có lẽ đã từ lúc mới tới trang viên này rồi nhỉ. Thợ săn đầu tiên mà tôi gặp là ngài ấy, hình dáng đẹp đẽ của ngài ấy những lúc mới bắt đầu trò chơi, những cử động trang nhã và gợi cảm khi săn mồi, cái cách ngài ấy ra đòn lạnh lùng, tàn bạo, giày xéo những kẻ khác dưới chân như lũ sâu bọ rác rưởi, ánh mắt khinh bỉ qua lớp mặt nạ nhìn xuống những kẻ bò lê lết dưới đất, tiếng cười sảng khoái và hơi thở khơi gợi trong mỗi trò chơi,... Tất cả, tất cả chúng, luôn luôn khiến cho tôi chỉ muốn đè ngài ấy xuống, chỉ muốn cái khuôn mặt cao ngạo đó run rẩy dưới tay mình, muốn được nếm thứ nước ứa ra từ khóe mi dài kia. Và khi thấy anh làm vậy với ngài ấy, tôi thực sự đã rất ghen tỵ, tôi thực sự đã rất muốn giết anh.

Eli nghiêng đầu cười đầy sát ý trong một khoảnh khắc, không để tâm tới khuôn mặt hơi có chút chột dạ của Lukino, rồi lại tiếp tục nói:

- Tôi biết rõ mọi thứ về ngài ấy, cũng như mọi bí mật mà ngài ấy luôn giấu kín. Và tôi chỉ muốn mình là người duy nhất biết về chúng. Nhưng giờ anh cũng đã biết một chút rồi thì tôi nghĩ mình nên tiến tới.

- Cậu ấy còn bí mật nào nữa sao?

- Tất nhiên, và không chỉ một đâu.

- Có vẻ cậu thật sự là một nhà tiên tri nhỉ. Vậy... tôi có thể biết thêm bí mật của cậu ấy không?

- Anh nghĩ tôi sẽ nói ra điều đó một cách dễ dàng vậy sao?

Lukino lắc đầu:

- Tất nhiên tôi biết nó không đơn giản như vậy, Thế cậu muốn gì? Nếu như tôi có thể làm, tôi sẽ làm.

- Kể cả tôi bảo anh "đi chết đi" sao?

- Đừng đùa như thế nữa, cậu cũng biết chúng ta không thể chết rồi còng gì?

- Hahaha, tất nhiên là tôi biết, biết rất rõ điều đó.

Eli mỉm cười nhẹ rồi lại tiếp lời:

- Thế này đi, khi kết thúc trò chơi này thì tôi cũng được trở về cơ thể thật một khoảng thời gian. Tôi muốn anh đưa tôi đến nơi ở của thợ săn các anh để gặp ngài ấy, và, dù bất kì chuyện gì xảy ra sau đó, cũng không được hé một lời với ai, cũng như không được tham gia vào. Rồi tôi sẽ cho anh biết một bí mật của ngài ấy.

- Có thể được trả trước không? Cậu nói trước cho tôi điều đó, rồi tôi sẽ đưa cậu đi sau.

Eli cúi người vuốt ve khuôn mặt đầy gợi cảm của The Ripper trên chiếc ghế tên lửa, rồi quay sang Lukino:

- Thôi cũng được, nhưng... anh liệu mà nhẹ nhàng với ngài ấy một chút. Tôi không muốn thấy ngài ấy mất đi cái khuôn mặt cao ngạo đó đâu.

Lukino gãi đầu rồi khẽ thở dài một tiếng:

- Tôi sẽ cố gắng vậy. Nói đi, bí mật của cậu ấy, tôi thực sự muốn biết thêm về cậu ta.

- Tôi nghĩ anh sẽ sốc một chút đấy. Thật ra thì... cơ thể này không phải của riêng ngài Thr Ripper đâu.

- H-hả, không phải cơ thể riêng? Là sao? Tôi không hiểu?

Lukino tò mò trộn lẫn ngạc nhiên, anh chưa từng nghe về điều gì giống vậy trước đây cả.

- Hmm, nói sao nhỉ...

Eli vuốt nhẹ lên mát tóc ẩm ướt của The Ripper mà mỉm cười, thoảng đâu đó có chút buồn.

- Có thể nói rằng bên trong cơ thể này có tới hai nhân cách, chúng tách rời nhau như âm và dương vậy. Nhưng phần yếu hơn đang dần bị lấn át, sắp trở thành hư vô rồi...

____________________________________

Hiện tại mình đang viết tiếp phần tiếp theo, nhưng vẫn chỉ là phác thảo thôi, vẫn chưa thể đăng lên được, có thể Tết mình sẽ đăng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net