Phần 2: Sẽ chẳng ai muốn cứu một tên sát nhân, ngoại trừ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Anh - Lukino, gã - The Ripper>

Tất nhiên là The Ripper sẽ không mở miệng, dù gã chẳng biết cái thứ chất lỏng kia là gì, nhưng trực giác mách bảo gã, mọi chuyện sẽ trở nên cực kì tồi tệ nếu gã nuốt nó xuống.

Gã luôn tự hào và kiêu ngạo với danh hiệu thợ săn hàng đầu của cái trang viên rộng lớn này. Gã có sức mạnh, có vũ khí, có một cơ thể bất tử luôn có thể tự tái tạo lại dù bị phá hủy. Nhưng không phải chỉ mình gã, mọi kẻ trở thành thợ săn đều trở thành như vậy, mà gã lại luôn là kẻ đứng đầu, gã chưa bao giờ chịu thua tên nào cả. Do đó, cái tình cảnh hiện tại đối với The Ripper như một sự sỉ nhục cả cuộc đời của gã. Nỗi oán hận, căm giận, sát khí khiến gã chỉ muốn vùng lên xé toạc và băm vằm cái tên thằn lằn trước mặt gã.

Ripper tức giận tới nỗi con ngươi gã dần chuyển thành màu đỏ máu, nhưng gã tuyệt nhiên không thể cử động, dù cho có thân thể bất tử và sức phục hồi nhanh chóng, gã vẫn không thể hiểu được tại sao lại không thể cử động được cơ thể mình.

- Cậu thật là một kẻ ương ngạnh đấy.

Lukino kề sát vào má gã đồ tể đang bị mình đạp nghiến dưới chân mà thì thầm, The Ripper cố vươn cổ lên mà cắn vào anh ta, nhưng lớp vảy pha lê quá cứng và sắc nhọn, khiến cho những chiếc răng nanh nhọn của gã đồ tể tê buốt gần như muốn vỡ tung ra.

- Có cố gắng cũng chỉ là vô ích mà thôi. Tốt hơn hết là cậu nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. 

The Ripper nhổ vào mặt Lukino mà chửi:

- Mơ đi, con thằn lằn khốn nạn!

- Sự kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có hạn mà thôi, anh chàng họa sĩ ạ!

Hai bàn tay vảy lạnh lẽo bất thì lình bóp nghiến cổ gã đồ tể mà nhấc lên cao.

Gã vốn là kẻ cao nhất cái trang viên này, thế mà hiện giờ lại bị nhấc bổng lên bằng một tay bởi một tên thằn lằn mới tới, gã còn không chạm chân tới đất nữa!

Toàn bộ phần cổ bị bóp chặt khiến cho The Ripper không thể thở được, nhưng gã vẫn cố gắng không mở miệng ra, cố hết sức còn lại mà vùng vẫy dù biết nó hoàn toàn vô ích.

- Để xem liệu cậu sẽ có thể chịu được mấy phút.

Lukino nhếch mép cười một cách mỉa mai.

A, thật nhục nhã làm sao! Một kẻ luôn đứng trên đỉnh cao để nhìn xuống những kẻ khác như một ông hoàng nhìn xuống bọn dân đen hèn mọn bẩn thỉu, giờ đây lại bị kẻ khác nhìn xuống như một thứ thấp kém ti tiện, như một thứ sinh vật hạ đẳng bị dày xéo dưới gót chân hắn.

The Ripper cắn vào môi đầy căm hận, máu chảy ra từ hốc mắt và miệng gã lăn xuống nóng hổi, khuôn mặt dần tái đi, tầm nhìn cũng trở nên mờ đục dần.

Trước khi kẻ trên tay mình ngất lịm đi vì thiếu không khí, Lukino buông tay ra, khiến cả thân hình nặng nề đổ rạp xuống nền gỗ lạnh lẽo. Tiếng động vang lên khá là lớn, có lẽ những kẻ sinh tồn kia sẽ nghe được, nhưng anh nào có quan tâm gì đến điều đó nữa đâu, dù có thắng hay thua trận đấu này, nó cũng chẳng hề quan trọng.

- Tôi biết cậu sẽ chẳng thể ngất đi chỉ với chừng đó được, đúng chứ?

The Ripper nằm sấp xuống sàn gỗ lạnh lẽo ẩm ướt, cả người gã run rẩy, tiếng thở hắt đau đớn khiến gã không thể trả lời được. Lukino quỳ một đầu gối xuống, rồi nắm tóc mái đang rũ rượi ẩm mồ hôi cùng máu của gã đồ tể mà nhấc nửa người gã lên.

Đầu óc The Ripper choáng váng, đau đớn, tầm nhìn không còn rõ ràng được nữa, hơi thở nặng nề không còn chút chống cự.

- Có vẻ ngoan ngoãn hơn rồi đấy.

Gỡ chiếc kính để tháo bỏ bộ skin đặc biệt, Lukino trở về dạng nguyên bản, như vậy thì tiện cho việc trừng phạt hơn.

Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt đau đớn khổ sở của tên đồng nghiệp mới lúc nãy còn cao ngạo và khinh thường mình, giờ thì nằm quằn quại dưới sàn gỗ bẩn thỉu, máu chảy ra từ khóe mi như dòng nước mắt đau đớn. Anh liếm nhẹ lên gò má gã, vị sắt ngang thật, nhưng cũng không tệ cho lắm.

Luồn chiếc đuôi xuống cái eo nhỏ gầy của The Ripper, Lukino nhấc bổng gã lên, thân hình vô lực không chút kháng cự. Hơi thở của gã ta đang dần ổn định hơn rồi, vẫn nên làm nhanh một chút nhỉ.

Lukino đưa tay lên nâng cằm The Ripper rồi dùng ngón cái vạch khóe miệng ra. Cái thứ nhớp nháp cùng chiếc lưỡi mềm mại trong đó như run lên khi chạm vào lớp vảy lạnh trên từng ngón tay của anh.

A, thật là kích thích làm sao.

Vui vẻ bật nắp ống nghiệm ra bằng tay còn lại, Lukino từ từ đổ dòng chất lỏng nóng hổi vào chiếc miệng nhỏ xinh gợi cảm đang phả hơi nóng lên ngón tay anh.

Cơ thể mệt mỏi bị quấn chặt trong chiếc đuôi thằn lằn rắn chắc và lạnh lẽo bỗng run rẩy vùng vẫy, cơn ho sặc sụa gố gắng ép thứ chất lỏng kì lạ ra khỏi cơ thể.

Vì cái sự bất ngờ này mà Lukino không kịp phản ứng, để cho cạnh móng vuốt rạch một đường dài lên khuôn mặt trắng nõn trên tay mình. Mồ hôi chà vào vết thương đau rát khiến cho tiếng rên khẽ bật ra từ cuống họng của gã đồ tể.

- A, xin lỗi nhé, nhưng cậu bất ngờ cử động khiến cho tôi không giữ lại kịp. Mà, tiếng rên hay đấy. Nó khiến tôi thật sự muốn thưởng thức cậu hơn nữa.

Dùng chiếc lưỡi dài lạnh lẽo liếm lên vết xước trên khuôn mặt nhớp nháp mồ hôi với máu của The Ripper, Lukino nhe hàm răng sắc nhọn mà cười thật sảng khoái:

- Cơ thể cậu sao rồi, thứ thuốc tôi mới cho cậu uống rất là hiếm đó. Mà cậu lại làm rớt hết mội nửa ra ngoài mất rồi, thật lãng phí quá đấy.

- T-tên kh-khốn, rốt cuộc... ngươi đã ép ta... uống thứ gì...

The Ripper vừa cố rặn ra từng câu nói, vừa thở hồng hộc. Cơn nóng bừng trong bụng khiến gã khó chịu, mồ hôi tiết ra nhớp nháp cùng với cái lạnh từ lớp vảy thằn lằn đang chạm khắp người khiến gã rùng mình.

Gã biết bản thân đang bị đẩy vào hoàn cảnh nào. Gã lo sợ, gã không muốn, một chút cũng... một chút cũng không. Nhưng cơ thể gã càng ngày càng trở nên nóng hơn, càng ngày càng không còn có thể kiểm soát được. Không chỉ sức lực tiêu tan không muốn cử động, mà cả cái thân dưới cũng không còn nghe lời chủ nhân của nó nữa.

Chiếc đuôi quấn quanh eo The Ripper nới lỏng hơn một chút và luồn xuống bắp đùi gợi cảm của gã, kích thích những điểm nhạy cảm mà tới chính gã cũng không hề biết. Lukino ngồi xuống một chiếc ghế tên lửa, đặt gã đồ tể lên đùi mình, bờ mông mềm mịn chạm vào bắp trên của anh thật là kích thích.

Rạch những đường dọc lên bộ áo của gã đồ tể bằng con dao luôn đem theo bên mình, anh ném đi từng mảnh vải xuống nền gỗ. Tiếng rên cùng hương hoa hồng nhàn nhạt trên người gã đồ tể càng khiến anh mất tự chủ hơn, nhưng việc gì cũng nên từ tốn một chút, vì anh cũng đã kiên nhẫn tới bước này rồi, thêm lúc nữa cũng chẳng sao cả.

Liếc đôi mắt màu cam về phía những bậc cầu thang, một chiếc lông vũ nâu xám thầm rặng rơi xuống sàn. Lukino biết là có kẻ đang nhìn trộm, nhưng chẳng phải lo lắng gì cả, người nắm quyền chủ động ở đây là anh cơ mà? Khẽ hất tay về phía đó như muốn kẻ rình mò kia không xía vào, anh lại tiếp tục việc đang dang dở.

Liếm nhẹ dọc sống lưng The Ripper từ hông lên ngấn cổ, Lukino thì thầm:

- Xin lỗi nếu như tôi làm cậu đau nhé, nhưng tôi không kiềm chế được lâu nữa đâu, cậu cũng biết vị trí của mình rồi, đúng chứ? Cứ ngoan ngoãn mà hưởng thụ đi, chống cự chỉ làm cậu đau đớn hơn mà thôi. Cậu hợp tác thì tôi tất nhiên sẽ nhẹ nhàng hết mức có thể với cậu, hứa đấy.

Nâng cằm của The Ripper lên, Lukino luồn những ngón tay lạnh lẽo mân mê chiếc lưỡi nóng ẩm. Nghiêng người sang một bên và đẩy mặt gã về phía mình, anh ngắm nhìn khuôn mặt đau đớn khó chịu của gã đồ tể từ đằng sau.

A, hơi ấm và vẻ mặt này, thật là kích thích làm sao. Thật sự khó mà kiềm chế thêm được nữa.

Lukino nhẹ nhàng dùng tay còn lại cởi đai lưng của The Ripper, mặc cho việc vùng vẫy một cách yếu ớt của gã đang cọ sát và chỗ hiểm của mình đầy gợi dục.

- Yên nào, cậu đang khiến cho chỗ đó của tôi lớn hơn đấy. Cậu không sợ sẽ không vừa nữa sao? Sẽ càng đau hơn cho cậu mà thôi.

The Ripper rùng mình khi cảm nhận được rõ ràng một- không, là hai thứ cứng ngắc đang chạm vào hông của mình, chỉ sau vài lớp vải.

Gã run rẩy trong sợ hãi, gã muốn hét lên, nhưng ai sẽ là người cứu được gã đây? Không có ai cả, không một ai muốn cứu một kẻ sát nhân cả, không có bất kì ai đứng về phía gã hết.

Gã bắt đầu thấy hối hận, sợ hãi, những cảm xúc mà gã chưa từng trải qua suốt cuộc đời mình. Gã sợ, nhưng gã không muốn cầu xin tên khốn đang cưỡng bức mình bằng vũ lực, bởi vì,... tất cả những thứ này gã đã từng làm với kẻ khác, dù mục đích có hơi khác nhau một chút.

The Ripper chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ trở thành nạn nhân của nó, sẽ trở thành kẻ bị đè xuống, sẽ là kẻ phải van xin cầu khẩn người khác để thoát thân. Gã không muốn trở thành một kẻ như vậy.

Gã không muốn.

Nhưng...

- Kh-không... làm ơn... không... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, làm ơn, tôi không muốn, tôi không muốn...

Nước mắt gã trào ra, tuyến nước bọt cũng không thể dừng lại được khi liên tục bị chơi đùa bởi bàn tay vảy lạnh lẽo của Lukino.

- A, cuối cùng cũng biết xin lỗi rồi sao?

Lukino bật cười, tiếng cười của anh dần trở nên to hơn, một cách đầy thỏa mãn, rồi ngưng bặt lại. Anh thọc ngón tay sâu hơn vào họng gã đồ tể mà gằn giọng:

- Nhưng đã quá muộn rồi, anh chàng họa sĩ của tôi ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net