phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


đóng lại cuốn sách "1Q84", Norton Campbell ngước nhìn lên bầu trời. luôn luôn là vậy, bầu trời có hai mặt trăng. dù cho bao nhiêu lần hắn dụi hay nheo mắt lại, thì vẫn thấy hai mặt trăng. rõ ràng. toả sáng. không lu mờ. vĩnh cửu.

Norton Campbell hỏi những người xung quanh, hỏi rằng liệu có ai thấy hai mặt trăng như hắn. nhưng không ai cả. nên hắn tự nghĩ rằng, có lẽ chỉ là Eos đang mở cánh cổng thiên đường sớm hơn nàng cần. giống như Eos, Norton Campbell cũng đã mở một cánh cổng mà hắn, giờ đây, ước rằng mình chưa từng mong muốn nó được mở ra.

Norton Campbell hút một hơi thuốc. làn khói. ánh trăng. gió thu. chiếc đĩa than đang chạy. âm nhạc của Chopin, bản Nocturne thứ 9 số 2. mùa hè đã đi qua lâu rồi. và mùa hè sẽ không bao giờ quay lại nữa. mùa đông đã gần kề. và mùa đông sẽ kéo dài vĩnh cửu. cũng như hai mặt trăng kia.

đêm nay, Norton lại viết thư. hắn thích làm bạn với Selene hơn là Helios. những cơn gió mùa thu khẽ đưa tấm màn cửa sổ. tiếng ếch nhái kêu. tiếng chó sủa. ồn ào nhưng cũng tĩnh mịch. tiếng đầu bút hắn đang từng dòng, từng dòng sột soạt. những lá thư đặc biệt. những lá thư gửi sang chiều không gian có một mặt trăng. ngày nào cũng vậy, đều đặn và đều đặn, Norton viết thư. có những tấm dài và chan chứa đầy những điều không thể nói, hắn giữ lại và không gửi. có những tấm hắn gửi đi thì lại ngắn ngủi vô cùng.

"chào anh, Eli Clark. anh có khoẻ không? tôi mong rằng anh vẫn khoẻ."

Victor Grantz, cậu đưa thư từng nhắc hắn rằng nên ghi tên người gửi. nhưng hắn lơ đi, bởi hắn nghĩ dù có ghi tên thì Eli Clark cũng chẳng biết Norton Campbell này là thằng nào. Eli Clark không thể hồi âm những lá thư này, nên Norton gần như là độc thoại. bởi lẽ cái thế giới hai mặt trăng của hắn là bất khả xâm phạm. Victor Grantz là một trong những người hiếm hoi có thể đi lại giữa "một mặt trăng" và "hai mặt trăng". nhưng Victor Grantz cũng chỉ là một kẻ phàm, cậu không thấy hai mặt trăng như Norton, thế giới nào cũng là một mặt trăng, không có sự khác biệt.

Norton Campbell thở dài. gạch gạch, xoá xoá. Eli Clark rất ghét tiếng hắn gạch xoá xoẹt xoẹt khi hai người còn ở bên nhau. Eli Clark rất ghét khi đêm đã về mà hắn vẫn còn đang viết.còn Norton Campbell, hắn rất ghét khi hắn không được ở bên Eli. Norton nhìn những lá thư chất đống, những cuốn sách xếp thành chồng. phải viết bao nhiêu nữa, phải đọc bao nhiêu nữa thì hắn mới được gặp lại Eli. tay hắn run lên, không, không viết được nữa. đột nhiên. hay là luôn luôn. hắn nhớ Eli Clark da diết. phát điên. đần cả người. lồng ngực nóng lên. hắn nhìn vào lá thư viết dở với ánh mắt như thể ai đó đã moi tim gan hắn ra và đặt lại chỗ trống trái tim bằng đá sỏi có thể vỡ vụn bất kì lúc nào. càng muốn nhớ thì lại càng không muốn nhớ. càng muốn quay trở về những ngày xưa thì lại càng căm ghét thêm thực tại. sự trừng phạt. hai thế giới. xiềng xích. tất cả là tại Norton Campbell, tất cả là do Norton Campbell. dù nói rằng có thể chết vì nhớ Eli Clark, nhưng khi nghĩ đến anh, hắn lại muốn sống lâu hơn nhiều.

đ𝘂̛̀𝗻𝗴 𝗯𝘂𝗼̂̀𝗻, 𝗻𝗲̂́𝘂 𝗼𝗮𝗻 𝘂̛́𝗰 𝗴𝗶̀ 𝘁𝗵𝗶̀ 𝗵𝗮̃𝘆 𝗯𝘂𝗼̂̀𝗻. 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝘀𝗮𝗶, 𝘁𝗵𝗶̀ 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗼́ 𝗾𝘂𝘆𝗲̂̀𝗻 𝗯𝘂𝗼̂̀𝗻. 𝗰𝗼́ 𝗸𝗲̉ 𝗻𝗮̀𝗼 𝗴𝗶𝗲̂́𝘁 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗺𝗮̀ 𝗹𝗮̣𝗶 đ𝗮́𝗻𝗴 đ𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝘆𝗲̂𝘂 𝘁𝗵𝘂̛𝗼̛𝗻𝗴 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴? 𝗰𝗼́ 𝗸𝗲̉ 𝘀𝗮́𝘁 𝗻𝗵𝗮̂𝗻 𝗻𝗮̀𝗼 𝗺𝗮̀ 𝗹𝗮̣𝗶 đ𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝘁𝗵𝗮̉ 𝘁𝘂̛̣ 𝗱𝗼 𝗻𝗴𝗼𝗮̀𝗶 𝗸𝗶𝗮? đ𝗮̂𝘆 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗵𝗮̀ 𝘁𝘂̀ 𝗰𝘂̉𝗮 𝗰𝗮̣̂𝘂. đ𝘂́𝗻𝗴, đ𝗮̂𝘆 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗵𝗮̀ 𝘁𝘂̀ 𝗰𝘂̉𝗮 𝗰𝗮̣̂𝘂. 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗯𝗶̣ 𝗴𝗶𝗮𝗺 𝗴𝗶𝘂̛̃, 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗯𝗶̣ 𝘁𝗿𝗮 𝘁𝗮̂́𝗻 𝘁𝗵𝗲̂̉ 𝘅𝗮́𝗰 𝗻𝗵𝘂̛𝗻𝗴 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝘀𝗲̃ 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 𝗱𝗮̂̀𝗻. 𝗰𝗮̣̂𝘂 đ𝗮̂𝘂 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗰𝗮̂𝘆 𝗯𝗮𝗼 𝗯𝗮́𝗽, 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗰𝗵𝗶̉ 𝗹𝗮̀ 𝗻𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 𝗰𝗮̂𝘆 𝘁𝗵𝗮̂𝗻 𝗹𝗲𝗼 𝘆𝗲̂́𝘂 đ𝘂𝗼̂́𝗶 𝗽𝗵𝗮̉𝗶 𝗱𝘂̛̣𝗮 𝗱𝗮̂̃𝗺 𝘃𝗮̀𝗼 𝗻𝗴𝘂̛𝗼̛̀𝗶 𝗸𝗵𝗮́𝗰, 𝘁𝗮̂𝗺 𝗵𝗼̂̀𝗻 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗿𝗼̂̀𝗶 𝘀𝗲̃ 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁 𝘁𝗿𝘂̛𝗼̛́𝗰 𝗰𝗮̉ 𝗸𝗵𝗶 𝘁𝗵𝗲̂̉ 𝘅𝗮́𝗰 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝘁𝗮̀𝗻 𝗹𝘂̣𝗶. 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗻𝗴𝗵𝗲 𝗻𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 𝗯𝗮̉𝗻 𝗱𝗮̣ 𝗸𝗵𝘂́𝗰 𝗰𝘂̉𝗮 𝗖𝗵𝗼𝗽𝗶𝗻, 𝗻𝗵𝘂̛𝗻𝗴 𝗮̂𝗺 𝘁𝗵𝗮𝗻𝗵 𝗰𝗮̣̂𝘂 𝗺𝗮𝗻𝗴 𝗹𝗮̣𝗶 𝗴𝗶𝗼̂́𝗻𝗴 𝗻𝗵𝘂̛ 𝗻𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 𝗰𝗵𝘂́ 𝗼𝗻𝗴 𝘃𝗼̀ 𝘃𝗲̃ 𝗰𝘂̉𝗮 𝗣𝗮𝗴𝗮𝗻𝗶𝗻𝗶 𝘃𝗮̣̂𝘆.

"đừng nói nữa."

Norton Campbell không chịu được, những thứ này, những thứ này, những thứ này. không ai nói với cậu cả. gió lặng. ếch nhái không kêu. chó ngừng sủa. không có tiếng bút. không ai cả, không ai. nhưng những thứ này cứ không ngừng nói. hắn biết chứ, hắn biết, nên đừng nói nữa. đừng lải nhải. đừng mở miệng. đừng làm gì cả. hãy để hắn yên. vì chỉ cần một mình Norton với nỗi buồn này thôi, tâm hồn hắn đã đủ chết rồi.

trong thế giới hai mặt trăng ngự trị này, Norton Campbell không thể chết. không thể cắn lưỡi. không thể treo cổ. chôn sống cũng không. tự bắn mình cũng không. hắn không thể tự sát. vì đã giết người, nên không thể tự sát. vì đã giết người, nên tự sát là một ân xá. hắn đã nhiều lần nghĩ, hắn đã nhiều lần mong muốn. mong muốn được chết, chết để tái sinh. chết để thoát khỏi nhà tù này. chết để được trở lại bên Eli Clark. được ở bên anh, ở bên anh. được trở về những ngày mà cuộc đời chưa u tối. trở về những ngày hạ nóng nực, nhiệt huyết. gió lay buồm trắng. nắng trên tóc anh. mắt anh xanh màu biển. trở về ngày hạ cả hai đã cùng nhau đi qua.

Norton rất nhớ. rất nhớ. mùi nước hoa bleu de chanel. mùi tóc của anh. mùi nước xả vải của anh. nhớ đôi tay của anh nhấc nhẹ chiếc đĩa than. chiếc đĩa than xoay theo vòng tròn. hai người xoay theo điệu nhạc. những ngón tay đan vào nhau. những bước chân vụng về, lỗi nhịp. ở nơi có một mặt trăng. ở nơi có Eli Clark.

ở nơi có một mặt trăng. ở nơi có Eli Clark. Norton không bao giờ ngừng viết. Norton không bao giờ ngừng yêu. hắn yêu, hắn yêu Eli Clark lắm. có những buổi sớm khi hắn vẫn còn chưa ngủ nhưng Eos đã mở cổng thiên đàng, hắn ngồi ngả lưng trên ghế, hắn nhìn Eli vẫn đang ngủ. hắn thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, hắn thấy yêu và hắn thấy được yêu. hắn ước gì mình có thể xé bản thân ra từng phần, cũng như xé Eli ra từng phần, hoà quyện lại hai phần ấy lại với nhau và rồi cả hai sẽ chẳng khi nào tách rời.

giống như vậy. ước gì mãi mãi là như vậy. ước gì mùa hè mãi đứng yên ở đó. những chiếc áo ba lỗ, những chiếc quần sóoc đầy màu. những cô gái mặc áo hở lưng. những chàng trai cởi trần. những chuyến đi biển. những hạt cát vàng ươm. những làn sóng xanh rì rầm.

"tôi rất thích biển. tôi thích đến mức có thể nằm xuống và trôi theo nó đến những mảnh đất xa xăm, đến những nơi tôi chẳng biết là nơi nào. như vậy có nghĩa là tôi yêu nó rất nhiều."

Norton Campbell vẫn nhớ Eli Clark đã từng nói vậy. anh nói, với hắn. anh ngồi trên cát vàng mịn và nóng. cho tới tận giây phút này đây, Norton vẫn nhớ những hạt cát nóng như muốn đốt cháy da thịt xen vào trong những kẽ chân, dính vào bàn chân hắn. hắn ghét mùa hè, hắn ghét cái nóng nực. nhưng vì Eli Clark thích mùa hè, nên hắn mong mùa hè ở lại đây, mãi mãi. hắn muốn thấy bàn tay anh nắm lên những hạt cát nóng hổi, rồi thả xuống như những giọt thời gian. hắn muốn thấy bàn tay anh nắm lên những cơn sóng nhỏ gần bờ, rồi thả xuống như những giọt quá khứ. những giọt quá khứ hoà ngay vào nước biển, hoà ngay vào những giọt thời gian. và rồi Norton sẽ chẳng bao giờ có thể tìm lại được những giọt quá khứ ấy nữa.

khi mùa hè đến và những con chim nhại hót bên hiên. Norton Campbell rất ghét chim nhại, vì chúng không có một tiếng kêu riêng, chúng bắt chước những loài chim chúng nghe thấy, những loài côn trùng chúng nghe thấy. những con chim nhại. thật buồn cười làm sao khi hắn ghét chim nhại vô cùng, nhưng vẫn nghe theo lời dạy của một nhân vật tiểu thuyết hắn thích, rằng giết chim nhại là một tội ác.

Eli Clark cũng thấy điều này buồn cười khi Norton Campbell kể anh nghe. anh bảo rằng Norton cứ luôn luôn sống trong những trang giấy mà nhiều lúc quên đi thực tại. nhưng hắn phản đối. hắn bảo rằng có thể là hắn quên đi thực tại đấy, nhưng hắn chưa bao giờ quên đi những giây phút bên anh. với Norton Campbell, những hạt cát thời gian được lấp đầy trong những khoảnh khắc ở bên Eli Clark không chỉ là những hạt cát cấu tạo nên lịch sử, không chỉ là những hạt cát chảy trong dòng thời gian, mà còn là những hạt cát xen vào sâu những tế bào trong người hắn. Eli Clark không nói gì, trong giây lát, có vẻ hơi sững sờ một chút rồi bật cười. còn Norton Campbell thì không hiểu vì sao Eli Clark lại cười. có lẽ hắn đã nói nhiều quá? sến quá? trẻ con quá? ngượng quá.

"thật tốt, khi yêu một nhà văn như em."

"đừng nói như là đang trêu chọc em như thế chứ..."

"không, không đâu. anh yêu em thật mà."

Eli Clark yêu. yêu lắm. yêu những giây phút Norton Campbell lỡ miệng nói hết tất cả những gì hắn nghĩ trong đầu ra. đầu óc của một nhà văn, Eli không thể nào hiểu hết. Eli không hiểu những thứ mà Norton trích dẫn, cũng chẳng thể biết phép so sánh của hắn có gì thật đặc biệt. anh chỉ biết một điều. rằng khi Norton nói ra những lời ấy, ánh mắt hắn như sáng rực lên. một bầu trời đầy sao. như những bản dạ khúc của Chopin. như bức tranh của Vincent Van Gogh. ánh mắt của Norton Campbell, nhìn Eli Clark như sao trên trời. ánh mắt của Eli Clark, nhìn Norton Campbell lại lấp lánh ánh biển khơi.

có những ngày hè lười biếng, Norton Campbell không muốn viết. tất cả những gì hắn làm là ngồi ngoài hiên và uống trà đọc sách. đợi Eli Clark đi làm về, thật quá lâu. thật quá lâu!

Norton Campbell nhìn thời gian đang trôi. bình thường người ta sẽ không "nhìn" thời gian trôi, nhưng Norton lại có thể. hắn nhìn thời gian trôi trên con đường nhựa trước mặt, những chiếc xe cứ thế chạy qua, chạy qua và rồi sẽ không trở lại con đường này nữa. và sau đó tới một ngày khi hắn chợt nhớ về một chiếc xe bất kì nào đó, hắn sẽ nhận ra rằng thời gian đã trôi qua. đó là nhìn thời gian trôi. nhưng thời gian trôi khi không ở bên Eli Clark thật chậm. và khi ở bên Eli Clark rồi, thì thời gian lại đóng băng.

hắn ghét việc chờ đợi. những quyển sách của Kafka Franz nằm ngổn ngang bên hiên cùng ấm trà vừa hãm. Norton Campbell uống một ngụm trà rồi nằm vật ra. hắn mệt mỏi, dù hắn chẳng làm gì. có lẽ chỉ là do hắn nhớ mùi nước hoa bleu de chanel thôi.

radio đang phát nhạc của Pink Floyd, Norton có thể nghe ra từ ngay nốt đầu tiên. giống như Aomame luôn có thể nhận ra đó là bản nhạc "Sinfonietta". không bằng cách nào cả, cũng chẳng phải do nghe nhiều, chỉ là hắn luôn nhận ra những nốt đầu trong "Wish you were here". hay những bài hát khác của Pink Floyd, cũng có một số ít hắn có thể nhận ra. chắc hẳn là do radio phát quá nhiều, chứ Norton chưa bao giờ tự mình tìm đến âm nhạc. người ta bảo âm nhạc làm thư thái đầu óc và mang cảm hứng cho một người làm nghề văn như hắn, nhưng hắn bảo, hắn chẳng cần. và nếu âm nhạc là như vậy, âm nhạc của hắn là Eli Clark.

khi Eli Clark trở về, trời đã chập tối. tiếng nhái kêu bên bờ ao. tiếng những chiếc xe tải đi trên đường lớn. tiếng cửa mở. tiếng bước chân. tiếng Eli Clark.

"anh về rồi đây."

anh về rồi đây. những từ ngữ này. Norton Campbell không biết đã nghe bao nhiêu lần, hắn chỉ biết lần nào nghe cũng có cảm giác như là lần đầu tiên. ngọt ngào. ấm áp. như đốm lửa lách tách vào đêm đông. như mùi cỏ cháy trên những cánh đồng. như món khoai tây nghiền béo ngầy ngậy trên đầu lưỡi. như một trái tim khi mới biết yêu. những rung động. Eli Clark đã về rồi đây, đã về trong vòng tay của Norton Campbell rồi đây. ngày nào Eli Clark cũng trở về nhà và nói vậy. nhưng cảm giác của Norton thì không lúc nào là như nhau. cùng là một niềm hưng phấn. cùng là một niềm hạnh phúc. nhưng mỗi lần, mỗi khác. và mỗi lần, lại yêu Eli Clark thêm.

"mừng anh trở về."

thờ ơ. sáo rỗng. Norton thấy vậy. nhưng bản thân hắn thật lòng không biết phải nói gì trong khi có quá nhiều thứ trong lòng hắn muốn bộc lộ. giống như lời bài hát của Oasis, có rất nhiều điều tôi muốn ngỏ tới em, nhưng tôi khù khờ không biết phải nói thế nào. Norton Campbell luôn cảm thấy văn nói thật không đủ để bày tỏ tình cảm với Eli Clark. hắn cũng thấy văn viết không đủ. không, không có gì là đủ. không có cách nào là đủ để nói với anh rằng hắn yêu anh nhiều lắm, anh ơi. hắn yêu anh nhiều hơn những mảnh mặt trăng vỡ vụn. hắn yêu anh hơn những mảnh sao băng rơi. yêu anh nhiều hơn cả bọt sóng. con người ta yêu tới mặt trăng thôi đã quay trở lại, nhưng Norton yêu Eli đến hết dải ngân hà, và quay trở lại.

gian bếp ấm áp. Eli Clark nấu nướng. Norton Campbell pha trà. có thể nói, Norton là một tên vô dụng, ngoài viết và pha trà ăn bánh rán, hắn hầu như chẳng làm gì. hắn thích được nuông chiều, hắn thích được Eli Clark nấu cho những món ăn ngon. hắn thích nhìn anh từ phía sau khi anh đang làm bếp. mái tóc của anh, vén gọn lại. lộ ra phần gáy làm hắn phát điên. nhiều lúc hắn chỉ muốn lại gần và sờ, và hôn lên cổ anh. và Norton biết anh sẽ đưa một tay lên xoa đầu hắn trong khi hắn mân man. anh sẽ bảo hắn đừng nghịch ngợm như vậy, nhưng hắn mặc kệ. mùi của anh. mùi hạt bạch đậu khấu. mùi hồ tiêu. hương hoa nhài.

"em không biết cái gì thơm hơn nữa. anh hay những thứ anh nấu."

Eli Clark cười không thành tiếng, nhưng Norton biết anh đang cười bằng một cái rung vai khẽ khàng. có quá nhiều chi tiết vụn vặt về Eli Clark mà Norton để ý. để ý đến mức hắn nghĩ rằng, giả như Eli là một nhân vật trong sách hắn viết, thì có lẽ nửa quyển sách ấy phải là về anh. nhưng nửa cuốn thì có lẽ hơi ít, Norton nghĩ lại.

Norton Campbell thích nhìn Eli Clark ăn. ngon lành. từ tốn. anh ăn vô cùng ít, nhiều khi Norton chưa kịp no bụng thì anh đã ăn xong rồi. hắn hỏi sao anh ăn ít thế, anh bảo, nếu anh ăn nhiều thì nó sẽ đủ nuôi thêm phần ác quỷ trong anh mất. Norton Campbell nghĩ đây chỉ là phép tu từ gì thôi, dù sao Eli Clark cũng là người yêu của một nhà văn mà.

radio lại phát nhạc. là "20th Century Boy" của T-Rex. Eli Clark bảo Norton hãy chuyển kênh đi, mà hắn bướng bỉnh nói rằng đây là bài em thích mà! nhưng bài hát này chẳng có chút gì phù hợp với không khí của một bữa tối đầm ấm. bữa tối của hai người yêu nhau. món súp bí đỏ nóng hổi đang bốc hơi. món bánh donut tráng miệng Eli mua trên đường lúc tan làm mà Norton rất thích đang chờ sẵn. và một bài hard rock.

"ngày mai em muốn ăn tacos. cái chỗ ở gần toà soạn anh làm ấy, ngay đối diện luôn.", Norton nói.

"rồi rồi. em muốn ăn gì cũng được hết."

mặc dù cao hơn Eli Clark cả cái đầu nhưng tính khí của Norton cứ như một đứa trẻ con khi ở gần anh. hắn thích cúi đầu và trùng chân xuống thấp để anh có thể xoa đầu. hắn thích anh mua đồ ăn vặt cho mình. hắn thích vòi vĩnh anh những cái mà chính hắn cũng thừa tiền mua từ tiền bản quyền.

có những ngày sau bữa tối, Norton Campbell và Eli Clark ngồi trên sofa để xem phim. thật ra không hẳn là phim, mà chỉ là xem "Friends" thôi. Eli Clark nhỏ người lúc nào cũng dễ buồn ngủ và nằm gọn trong lòng Norton. mái tóc của anh trong tay hắn. những ngón tay anh, đan trong tay hắn. có những hôm anh mơ ngủ và nói linh tinh, hắn chỉ thấy điều này đáng yêu vô cùng. ai bảo rằng những kẻ phàm chỉ nghĩ cho riêng mình, bởi Norton Campbell không thể nào ngừng nghĩ về Eli Clark.

"à mà này, đừng ra đường buổi đêm nhé. dạo này khu nhà mình hơi nguy hiểm.", Eli Clark nói.

"sao lại thế? em thấy có gì đâu?"

"em có đọc tin tức không vậy? hay là lại ngồi viết cả ngày thế?", Eli nheo mày, đúng là chẳng làm được gì ngoài viết, "anh đang điều tra vụ này với một người bạn ở toà soạn. tuần trước có rất nhiều xác mèo chết, anh nghĩ chỉ là một vụ liên quan đến động vật thôi nhưng mà anh vẫn muốn em cẩn thận thì hơn."

"cái này... em không đọc tin tức."

"vậy nên đừng đi đâu cả nhé. dù chúng ta là người lớn cả rồi, nhưng mà..."

"nhưng mà sao?"

"anh lo cho em. thật sự, kiểu như là khi biết vụ này anh cứ nghĩ mãi. em thì lại là cái kiểu cả ngày đi lang thang."

"em không đi lang thang nữa. em sẽ chỉ ở bên anh thôi."

buồn cười làm sao khi không khí hình sự nghiêm túc lại bỗng hoá lãng mạn bởi câu nói của kẻ si tình. Eli Clark đang nằm trên đùi Norton Campbell xem phim rồi ngước lên nhìn hắn. cái vẻ mặt của hắn kìa, nói những cái sến vô cùng mà làm như là nói gì bình thường lắm vậy. chẳng có lúc nào hắn nhận ra là mình rất sến đâu. Eli Clark thấy cái vẻ mặt ấy thật buồn cười, anh chẳng biết tại sao. có lẽ là do thấy người mình yêu ngố quá. ngố. nhưng mà rất yêu.

"nếu mà tên đấy có xông vào nhà chúng mình, thì em cũng sẽ bảo vệ anh."

lần này Eli Clark phì cười thật, không nhịn được nữa. anh chỉ muốn Norton Campbell đừng nói nữa vì càng nói thì càng như kẻ ngố vậy, chả giống nhà văn trong tưởng tượng của Eli tẹo nào. Norton Campbell chẳng hiểu vì sao anh cười, hắn thấy mình có nói gì kì cục đâu nhỉ? nhưng đâu phải ai cũng thấy như hắn, người ngoài nhìn vào nghĩ là hắn điên tình mất rồi.

"anh yêu em. thật đấy.", Eli Clark vừa nói vừa cười khiến Norton bảo sao trông anh cợt nhả thế.

"không, anh yêu em thật mà. anh chỉ trông cợt nhả và ngu ngốc thế này khi ở bên em thôi."

"hừm... thế thì em cũng yêu anh.", hắn nói, anh bảo hắn trả lời nghe chả thật lòng gì cả.

hắn bảo như thế không đủ thật lòng chứ gì? anh muốn cái gì thật lòng hơn đúng không? những cái ôm. những cái hôn bất chợt. cổng thiên đàng mở ra. thời gian đóng băng và chỉ còn trôi trên đầu lưỡi. người yêu dấu ơi, người yêu dấu ơi, tôi tan vỡ ra từng mảnh khi tôi ở bên em. một giây, hai giây, một khoảnh khắc, hai khoảnh khắc. Norton Campbell muốn chúng kéo dài mãi mãi. không biết đã hôn Eli Clark bao nhiêu lần, nhưng lần nào đối với hắn cũng là lần đầu tiên. tất cả mọi thứ với Eli Clark, đều là lần đầu tiên. khi ở bên anh hắn mới hiểu tại sao tim chỉ nằm bên trái, bởi lẽ nếu tim hắn nằm bên trái còn tim anh nằm bên phải, thì lồng ngực kia của cả hai sẽ không bao giờ được lấp đầy. khi anh ngồi soạn bài đăng báo, khi anh nấu ăn và khi anh trở về, anh trông thật to lớn, anh trông thật nghiêm nghị làm sao. nhưng khi anh trong vòng tay hắn, anh thật nhỏ bé, anh thật nhỏ bé, như những con chim sẻ, nhưng anh là sẻ đỏ, vì với hắn, anh đẹp vô cùng. khi đi làm, anh là cậu Clark. khi ở nhà, anh là Eli. khi ở trong vòng tay Norton, anh là những gì quý giá nhất trên đời. khi ở trong mắt Norton, anh là yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ cái nhìn cuối cùng, và từ ánh nhìn vĩnh viễn.

ngọt hơn cả đường. rực lửa hơn cả địa ngục. đẹp đẽ hơn cả thiên đường. ấm áp hơn cả trần gian. Norton Campbell thích những cái hôn. thật ra không phải tất cả, chỉ là với Eli Clark. lần đầu tiên trong những lần đầu tiên hai người hôn là ở bãi đỗ xe của một quán bar. và còn những lần nào nữa? trên bãi biển. lén lút sau hiệu bánh ngọt. trên xe ô tô. trên chiếc vòng quay mặt trời trong công viên giải trí. Norton nhớ hết, nhớ hết. công việc của nhà văn là ghi trên giấy, và công việc của một người yêu Eli Clark vô cùng vô tận, với cả trái tim, là ghi trong đầu.

"có cái gì mặn thế... em khóc đấy à?", Eli Clark từ từ mở mắt ra nhìn.

Norton Campbell đã rơi nước mắt từ lúc nào mà hắn không biết. không phải khóc oà, cũng không phải khóc nấc, chỉ là một giọt nước mắt bỗng dưng rơi xuống. hắn cũng không biết tại sao. Eli Clark cũng không biết tại sao. hắn chỉ biết rằng từng tế bào trong người hắn đã biết yêu là gì rồi. là thế này đây. cảm giác hạnh phúc đến mức đau khổ. cảm giác tự do đến mức muốn độc chiếm. cảm giác này, là nó. cảm giác anh trong vòng tay hắn. cảm giác môi kề môi. anh nhìn hắn với đôi mắt chan chứa sự dịu dàng, như thể Helios đã gom hết nắng trên bầu trời để tặng cho anh. anh ơi, anh ơi, sao hắn lại có thể yêu anh nhiều đến như thế! anh ơi, anh ơi.

"tại sao em lại khóc nhỉ? xấu hổ quá."

Eli Clark xoa mái tóc xơ rối chẳng bao giờ chải, lúc nào cũng bù xù của hắn. bàn tay anh ấm hơn ngàn ngọn tro tàn, ánh mắt anh hiền hơn ngàn bụi cỏ xanh mướt nằm thoai thoải trên đồi. Norton Campbell chẳng bao giờ như vậy, hắn thề. nhưng khi hôn anh lần này, hắn có cảm giác như đây là lần cuối cùng. khi chết, trong đầu con người ta sẽ tua lại một thước phim cuộc đời. cũng như khi hôn anh lúc nãy, đầu hắn tua lại tất cả những kỉ niệm ở bên anh. lồng ngực của hắn nhói đau vô cùng. đáng lẽ hắn phải hạnh phúc. hắn đang hạnh phúc trong đau khổ. như là thiên đường chốn địa ngục. như là bị thiêu sống giữa trời đông tuyết giá. như là hắn biết rằng rồi hắn sẽ mãi là Norton Campbell, nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net